Lưu Manh Đại Đế

Chương 290: Gõ Một Cái






Nguyên thần lão già Anh Khoa tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh dị đó tinh thần run lên bần bật, cơ hồ đang phải thừa nhận hình phạt tra tấn tàn khốc nhất thế gian.
Ngay khi thân thể phát nổ, lão rú lên kinh hoàng, đồng dạng cảm nhận được một loại thống khổ tột cùng, đau đớn, vật vã tưởng như có thể chết đi.
Phía sau Võ Thiện Nhân, Thu Thuỷ thần tình rung động khôn tả, cảm giác giống như mình đang nằm mơ, không tin nổi vào những gì hiện hữu trước mắt.
“Nguyên lực? Hắn chính là… Đế Cấp cường giả?!”
Chỉ tuỳ tiện tát một cái có thể đánh văng nguyên thần, phá huỷ thân thể một vị cường giả Thần Cấp sơ kỳ, thực lực như vầy rốt cuộc là đã đạt tới trình độ khủng bố cỡ nào đây?
Lúc bấy giờ, Võ Thiện Nhân chân phải chậm rãi giơ lên, khi vừa hạ xuống thì đã xuất hiện ngay bên cạnh nguyên thần của Anh Khoa.
Khoảng cách đôi bên tương đối xa, vậy mà hắn chỉ đơn giản bước một bước là đã tới nơi.
Đây hoàn toàn là một bước đơn thuần chứ không phải thi triển Dịch Chuyển Tức Thời xé rách không gian di chuyển.
Bản lĩnh cao minh nhường này ngay cả Thần Cấp cường giả cũng không thể thực hiện nổi.
Trước sự xuất hiện quỷ dị của Võ Thiện Nhân, lão già Anh Khoa sợ hãi hết sức.

Từ trên người đối phương, lão mơ hồ phát hiện một cỗ khí tức khủng khiếp mà cả đời chưa từng bắt gặp qua.
Cho dù là tông chủ Vô Cực Tông tu vi Chuẩn Đế, thậm chí là sứ giả thượng tông Cao Hải Độn tu vi Đế Cấp sơ kỳ cũng không thể sánh bằng.
Đối diện nguồn bá khí này, lão cảm nhận bản thân mình chẳng khác nào con kiến hôi, chỉ cần đối phương ho một cái cũng đủ khiến nguyên thần toái diệt.
Cố gắng áp chế thương tổn và kinh hãi, Anh Khoa lớn mật suy đoán: “Chẳng lẽ hắn chính là một trong hai vị Vũ Đế của Thần Châu? Nhưng không đúng, khí tức này có phần kỳ lạ, giống như là đoạt xá.
Phải chăng là cường giả Đế cảnh trùng sinh ẩn thế?”
Thời khắc đấy, nào là đại kế hoạch của Vô Cực Tông, nào là cơn thịnh nộ của Vô Cực Tà Quân, nào là sự tranh giành hơn thua với Song Thần Độc Sát… tất thảy đều bị lão vứt mẹ nó ra khỏi đầu!
Giờ phút này, trong lòng lão chỉ còn tồn tại một ý nghĩ duy nhất, đó là bảo vệ sinh mạng của bản thân mình! Những thứ khác, có hay không có, không quan trọng!
Nguyên thần của Anh Khoa phóng cảm ứng với thiên địa thuộc tính, đang định thi triển Dịch Chuyển Tức Thời chạy trốn thì lại kinh hoàng phát hiện không gian chung quanh không biết từ khi nào đã bị khô cứng, không có sự tồn tại của linh khí.
Như vậy, bốn phương tám hướng đã biến thành một chiếc lồng giam kín mít.
Muốn cưỡng ép phong toả thiên địa linh khí cần phải nắm giữ được thiên địa nguyên lực, mà loại bản lĩnh này chỉ có ở Đế cảnh.
Anh Khoa không cam lòng, điên cuồng gầm lên một tiếng tiến hành thiêu đốt nguyên thần, sau đó vươn trảo phóng tới vị trí của Võ Thiện Nhân, quyết chí liều mạng ôm hi vọng tìm được một đường sinh cơ thoát ra.
Trông thấy lão giãy giụa phản kháng, đôi mắt Võ Thiện Nhân vẫn bình thản như nước.
Bàn tay phải bỗng nhiên xuất hiện một cây gậy màu đen dài chừng ba thước, hai đầu gậy bịt vàng, nhưng đáng chú ý nhất là trên thân gậy có từng luồng lôi điện chạy tới chạy lui.
Đợi khi đối phương đến gần, hắn cầm cây gậy gõ nhẹ một cái.
“Bồng!”
Cường giả Thần Cấp sơ kỳ sở hữu nguyên thần vô cùng cường hãn, ấy vậy mà đứng trước mặt Võ Thiện Nhân chẳng khác nào một đứa trẻ con lên ba, thậm chí không kịp phản ứng đã lập tức bị đánh văng.
Ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt nguyên thần tức thời tắt lịm đi, đồng thời từ trong nguyên thần phát ra những tiếng nổ trầm đục, kèm theo những tiếng gào rú thảm thiết, thống khổ.
Trong nháy mắt, độ ngưng thực của nguyên thần trở nên mờ nhạt tựa như một làn sương khói, có cảm giác rằng chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi tới cũng đủ khiến cho nó hồn phi phách tán.
Anh Khoa sợ hãi quá thể, cất giọng run rẩy van nài: “Tiền… bối…! Xin… tiền bối… tha mạng! Vãn bối… đúng là có mắt không tròng…!”
Võ Thiện Nhân phẩy tay, thi triển bí pháp phong toả không gian nơi này, mục đích không cho âm thanh lọt ra ngoài.
Xong xuôi, hắn mới nhàn nhạt mở miệng, ngữ điệu có phần già dặn: “Ta có một số câu hỏi dành cho ngươi, chắc là không có vấn đề gì chứ?”
Anh Khoa run như cầy sấy, vội vàng vâng dạ: “Dạ… dạ…! Tiền bối xin cứ hỏi, nếu vãn bối biết sẽ không dám giấu giếm nửa lời!”
Võ Thiện Nhân hỏi: “Ngươi đến từ Ma Tông?”
Anh Khoa lắc đầu quầy quậy đáp: “Thưa tiền bối, vãn bối là người của Vô Cực Tông!”
Võ Thiện Nhân hừ lạnh: “Hừ! Còn dám chối? Công pháp ngươi thi triển biến thân chính là Phệ Huyết Ma Công!”
Sắc mặt Võ Thiện Nhân chợt trở nên dữ tợn, sát khí bá đạo toả ra làm cho Anh Khoa khiếp đảm, vội vàng thề thốt: “Tiền bối minh giám… Vãn bối quả thực là đến từ Vô Cực Tông trên An Ký Đông đại lục! Xưa nay chưa từng nghe qua cái tên Ma Tông! Phệ Huyết Ma Công gì đó càng không biết! Nếu vãn bối nói láo sẽ bị trời tru đất diệt!”
Nhìn biểu hiện của hắn không giống như là đang nói dối, Võ Thiện Nhân liền hỏi: “Công pháp đó ngươi lấy từ đâu?”
Anh Khoa cảm thấy nghi hoặc nhưng không dám thắc mắc mà thành thực trả lời: “Bộ công pháp này do tông chủ đưa cho vãn bối tu luyện!”
Võ Thiện Nhân chợt nói: “Tông chủ của ngươi là Vô Cực Tà Quân đấy phỏng?”
Thấy đối phương nhắc tới danh tính tông chủ, Anh Khoa tỏ vẻ vui mừng, vội gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, đúng là Vô Cực đại nhân!”
Ngừng lại một nhịp, lão chợt ớ lên một tiếng, vội nói thêm: “Nhất định bộ công pháp đó là tông chủ nhận từ tay sứ giả thượng tông!”
Võ Thiện Nhân nghi ngờ hỏi: “Ai là sứ giả thượng tông?”
Anh Khoa khai tuốt tuồn tuột: “Vãn bối cũng không rõ chi tiết, chỉ biết vị đại nhân đó tên là Cao Hải Độn, tu vi Đế cảnh, xuất thân không phải là dân cư ở Đông Hoà Tinh.
À đúng rồi, vãn bối để ý thấy trên y phục của hắn đeo một huy hiệu có đính hình ba ngôi sao.”
Nghe hắn mô tả, ánh mắt Võ Thiện Nhân chợt loé lên một tia sáng kỳ dị, khẽ lẩm bẩm: “Tam Tinh Ác Ma!”
Một thoáng sau, hắn lại tiếp tục truy hỏi: “Tên sứ giả đó vì sao lại đến Đông Hoà Tinh? Bây giờ hắn đang ở đâu?”
Anh Khoa vội đáp: “Sứ giả đại nhân phủ xuống Đông Hoà Tinh để xem xét tình hình phát triển của Vô Cực Tông, nhưng cách đây hai năm người đã rời đi, cho đến nay không rõ tung tích.”
Liên quan tới Cao Hải Độn, có những bí mật chỉ một mình Vô Cực Tà Quân nắm rõ.
Anh Khoa cho dù là trưởng lão Vô Cực Tông cũng không hề hay biết gì sất.
Võ Thiện Nhân hỏi tiếp: “Vì sao ngươi lại ở đây?”
Anh Khoa ngập ngừng: “Chuyện này…”
Võ Thiện Nhân sắc mặt đanh lại, quát: “Nói!”

Anh Khoa rùng mình đáp: “Thưa tiền bối! Một năm trước, tông chủ lén mở một lỗ hổng kết giới, sau đó ra lệnh cho vãn bối cùng hai người thuộc hạ đi vào đất Thần Châu.
Theo yêu cầu của tông chủ, vãn bối cần phải nhanh chóng tiến hành khống chế đảo Hòn Mốc trong tay, còn những chuyện khác vãn bối quả thực không rõ!”
Võ Thiện Nhân tỏ ra hứng thú, hỏi: “Hai người đi cùng ngươi là ai?”
Gương mặt Anh Khoa hiện lên một vẻ đanh ác, trong đầu nổi lên ý định muốn lôi kéo Song Thần Độc Sát vào cũng nước đục này, bèn nói thực rành mạch: “Dạ, đó là cặp vợ chồng Song Thần Độc Sát.
Khi trước bọn họ là động chủ Độc Xà Động, nay đã gia nhập Vô Cực Tông, nắm giữ chức vụ trưởng lão.
Hiện bọn họ đang ở đảo Hòn Dâm.
Nếu tiền bối cần gặp thì vãn bối xin được phép dẫn đường đưa người tới đó!”
Võ Thiện Nhân nhếch miệng: “Việc này không cần thiết!”
Đến đấy, Anh Khoa chợt lò dò đánh tiếng: “Tiền bối… Không biết là… người còn hỏi gì thêm nữa không ạ?”
Võ Thiện Nhân lãnh đạm nói: “Không cần nữa!”
Nghe thấy thế, Anh Khoa bèn cẩn thận nhả từng câu từng chữ: “Vậy… chẳng hay vãn bối có thể đi được chưa?”
“Tất nhiên! Bây giờ thì ngươi đi chết được rồi!”
Trên người Võ Thiện Nhân sát khí bùng nổ, đột ngột vươn tay chộp thẳng vào nguyên thần của Anh Khoa rồi vận dụng nguyên lực bóp mạnh một cái.
“Bùng!”
Ngay tức thì, nguyên thần của Anh Khoa nổ tung, chân chính thần hình câu diệt, vĩnh viễn biến mất trên thế gian.
Thật đáng thương cho một Thần Cấp sơ kỳ, trước khi chết cũng không kịp kêu lên một tiếng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.