Lưu Manh Đại Đế

Chương 273: Sự Thật Đau Lòng






Trong lòng Võ Thiện Nhân chợt động: “Hoá ra cái tên Hồng Diễm có liên quan đến vị sư tổ của Vạn Hoa Cung.
Nhưng sao nghe giọng điệu của bà ta khi nhắc tới sư tổ có điểm gì đó không đúng lắm!”
Hồng Diễm không để ý đến biểu hiện của Võ Thiện Nhân, tiếp tục dòng hồi tưởng về quá khứ: “Bước vào con đường Linh Giả, ta mới ngộ ra cái chết của cha chẳng phải do yêu quái nào gây nên, nhất định là ông bị người khác dùng thủ đoạn tàn độc hại chết.
Vì để truy tìm sự thực, ta dốc lòng quyết tâm tu luyện, nhờ đó tu vi ngày càng tiến bộ.
Chưa đến trăm năm ta đã thành công đột phá Thánh Cấp sơ kỳ.
Lúc ấy, ta bèn ra ngoài một chuyến, quay về làng cũ để tiến hành điều tra.
Đáng tiếc, khi quay trở lại thì tất cả chỉ còn một đống hoang tàn, đổ nát.

Sự tàn nhẫn của thời gian đã xoá sạch tất cả, rốt cuộc không cách nào lần ra manh mối.”
Càng nghe, Võ Thiện Nhân càng cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn thầm nghĩ Hồng Diễm vì cái chết của cha mẹ mà một lòng tu đạo, xem ra cũng là một người con có hiếu, chẳng hiểu tại sao sau này lại trở nên máu lạnh vô tình?
Bên tai lại nghe Hồng Diễm kể: “Ta vô cùng thất vọng và chán nản, đang định bỏ cuộc tại đây thì bất chợt một ngày nọ phát hiện Hồng Đào mang về mấy gã nam nhân lạ mặt, sau đó đưa vào mật thất Trường Sinh Điện rồi không thấy ai trở ra.
Trong lòng ta khi ấy dâng lên một cỗ linh cảm chẳng lành.
Vì vậy nhân lúc Hồng Đào ra ngoài, ta liền lẻn vào mật thất một chuyến, rốt cuộc cũng phát hiện ra một sự thật kinh hoàng.
Bên trong mật thất chất đống hơn trăm bộ xác chết, trên các thi thể không hề có vết thương nhưng mình mẩy tay chân héo quắt, giống y hệt tình trạng của cha ta ngày xưa.
Sau khi điều tra ta mới biết hoá ra bà ta vì tu luyện Hợp Thể Âm Dương Công mà dùng bí pháp độc ác rút hết tinh huyết, nhằm độc chiếm dương khí trong người bọn họ.”
Võ Thiện Nhân cả kinh, giật thót mình: “Hợp Thể Âm Dương Công?”
Ánh mắt Hồng Diễm phức tạp kỳ lạ, thoáng dữ tợn, phẫn nộ, xen lẫn đau thương: “Xâu chuỗi lại toàn bộ sự kiện, rốt cuộc ta đã khẳng định chắc chắn hung thủ hại ta nhà tan cửa nát năm xưa chính là Hồng Đào.
Lúc ấy ta vô cùng đau khổ và tuyệt vọng! Không ngờ sư phụ tôn kính lại chính là kẻ thù không đội trời chung mà ta khổ công tìm kiếm bấy lâu.”
Nằm yên lặng trên vai Võ Thiện Nhân, Tử Sắc Tiểu Thử cũng là lần đầu tiên được nghe câu chuyện này.
Nó không nhịn được nữa, tức giận nói: “Con mụ xảo quyệt! Chủ nhân, thật là khổ cho người quá!”
Hồng Diễm cười thê thảm: “Tại sao năm xưa bà ta không để ta chết trong biển lửa mà lại cứu ta chứ? Từ nhỏ đến lớn ta vẫn luôn cảm kích ân đức bà ta, coi bà ta giống như cha mẹ ruột của mình! Thảo nào bà ta từng nói rằng, một khi bước lên con đường tu đạo thì cần phải quên đi chuyện tình cảm ràng buộc thế gian.
Những lời này thực là quá ngu ngốc, thực là quá nực cười! Con người chứ đâu phải gỗ đá vô tri, chẳng lẽ chỉ vì mưu cầu trường sinh mà bỏ qua hết thảy nhân tình thế thái hay sao? Mặc dù Hồng Đào có ân cứu mạng và dưỡng dục, nhưng mà mối thù giết cha hại mẹ còn sâu hơn biển, làm sao ta có thể không báo? Võ Thiện Nhân! Ngươi nói thử xem, nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ làm thế nào?”
Đột nhiên bị Hồng Diễm hỏi khó, Võ Thiện Nhân nhất thời không biết trả lời làm sao.
Cuối cùng, hắn đành lắc đầu đáp: “Ta cũng không biết! Có thể là sẽ giết chết bà ta rồi tự sát để báo đáp ân tình!”
Hồng Diễm lại thở dài, nói: “Đúng là ta cũng có ý định đó! Nhưng lúc ấy Hồng Đào tu vi Thần Cấp sơ kỳ, cho dù ta thừa cơ đánh lén cũng chưa chắc giết được bà ta.

Vì vậy, ta bèn quyết định học theo bà ta, len lén tu luyện Hợp Thể Âm Dương Công.
Chỉ có như vậy mới giúp ta mau chóng bắt kịp kẻ thù.
Cơ mà trong một lần sơ ý, sư tỷ Hồ Tâm đã phát hiện ra hành động bất thường của ta.
Sau đó, Hồ Tâm bẩm báo chuyện này cho Hồng Đào xử trí.
Tất nhiên là Hồng Đào rất tức giận, nhưng không hiểu vì lý do gì mà lại không giết ta.
Bà ta chỉ trục xuất ta khỏi sư môn và yêu cầu cả đời này cũng không được đặt chân vào Vạn Hoa Cung nửa bước.”
Võ Thiện Nhân bây giờ mới vỡ lẽ: “Thì ra mâu thuẫn giữa sư phụ và sư cô bắt nguồn từ đây! Nhưng với tính cách của sư phụ, chắc là không cố ý mưu hại người đâu!”
Hồng Diễm sầm mặt nói: “Hừ! Thằng nhóc ngươi thì hiểu cái gì? Cuộc đời Hồng Đào chỉ thu nhận hai người đệ tử thân truyền.
Trong hai người, thiên phú của ta vượt trội hơn hẳn, tu luyện sau ngàn năm mà vẫn đuổi kịp Hồ Tâm.
Nhất định là Hồ Tâm sợ sư phụ sẽ truyền ghế cung chủ Vạn Hoa Cung đời kế tiếp cho ta nên mới đem sự việc đó tố giác!”
Trong đoạn ký ức này Hồng Diễm còn có điều chưa sáng tỏ.
Hồng Đào tu luyện Hợp Thể Âm Dương Công nhưng lại không tuân theo phương thức song tu nam nữ.
Chính vì thế, bà ta quyết định sử dụng biện pháp cực đoan là giết người đoạt khí, từ trong tinh huyết của nạn nhân rút ra dương khí, phối hợp cùng âm khí trong người mình ngưng tụ ra âm dương nhị khí.
Hồng Diễm học theo đối phương nên cũng đã đi sai đường hướng.
Năm đấy, Hồng Diễm vì tu luyện Hợp Thể Âm Dương Công nên phóng tay giết chóc người vô số.
Hồ Tâm phát hiện ra thì vô cùng lo lắng, sợ sư muội mình sẽ ngày càng lún sâu vào con đường ma đạo.

Bởi vậy bà ta mới nói ra chân tướng, có ý nhờ sư phụ tìm cách khuyên bảo và can ngăn Hồng Diễm.
Nhưng mà Hồ Tâm không biết là Hồng Đào cũng tu luyện môn tà công này.
Khi Hồng Đào biết chuyện thì nổi giận đùng đùng, muốn lập tức giết người.
Hồ Tâm nghĩ tình tỷ muội bèn hết mực cầu xin, sau cùng lấy cái chết ra uy hiếp nên Hồng Đào mới chịu tha cho Hồng Diễm một mạng.
Sau một lúc trấn tĩnh, Hồng Diễm kể tiếp: “Ta nhẫn nhục rời đi, trải trăm đắng ngàn cay đến sau cùng cũng đợi được thời khắc hoá Thần.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi ta quay về Vạn Hoa Cung báo thù thì đã quá muộn.
Vào bốn trăm năm trước đó, Hồng Đào sớm kết thúc thọ nguyên mà nằm xuống.
Một đời gieo rắc tội ác, không ngờ bà ta lại được chết một cách thanh thản như vậy! Nghĩ đến số phận bi thảm của cha mẹ, ta thực không cam lòng! Bởi vậy ta muốn chính tay giết chết Hồ Tâm, sau đó huỷ hoại Vạn Hoa Cung, khiến cho Hồng Đào dù có chết cũng trở thành tội nhân thiên cổ, vĩnh viễn không được siêu thoát.”
Nhắc tới chuyện xưa, tinh thần Hồng Diễm trở nên xúc động mãnh liệt.
Lại nói, Hồng Diễm và Hồ Tâm tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, một người rắn, một người mềm.
Hồng Diễm là người quật cường, mối thù cha mẹ chỉ khư khư giữ cho riêng mình, dù đau khổ thế nào cũng nhất quyết không chịu nói ra.
Hồ Tâm thì lại đoán rằng Hồng Diễm ghi hận chuyện năm xưa bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn, nên mỗi lần tranh đấu mới luôn miệng bảo là sư phụ khoan dung nhân từ, rồi dùng lý lẽ khuyên can sư muội vứt bỏ mối oán hận tích tụ trong lòng.
Bao năm nay, hai người chưa từng thổ lộ cho nhau nghe bí mật của mình, dẫn đến mâu thuẫn giữa đôi bên ngày một sâu dày hơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.