Lưu Manh Đại Đế

Chương 269: Đại Hiệp Cụt Tay






Đứng ở mũi thuyền, Võ Thiện Nhân trong lòng phấn kích vô cùng.
Quả nhiên ông trời có mắt! Hắn đang đau đầu lo tìm cách thoát thân thì bỗng dưng lòi ra đám người Hòn Dầu Thất Hiệp giúp mình đối phó với Hồng Diễm.
Tử Sắc Mao Thử lúc này hoàn toàn che giấu khí tức, thu mình ngoan ngoãn nằm trên vai của Võ Thiện Nhân.
Chứng kiến trận chiến kịch liệt giữa đôi bên, dĩ nhiên là Võ Thiện Nhân phải cổ vũ nhiệt tình cho bọn Hòn Dầu Thất Hiệp rồi.
Hắn kích động vỗ đùi một cái: “Đánh hay lắm! Giết con mụ thối cho ta! Giết mạnh lên! Chém chết mụ đi!”
Cơ mà nói xong câu trên bỗng hắn cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông tay lông chân dựng đứng.
Hắn chưa kịp tìm hiểu căn nguyên thì chợt thấy gã đạo sĩ bị Hồng Diễm chém cụt tay vừa hét vừa múa kiếm xông tới.
“Câm miệng! Ai cho phép ngươi nguyền rủa sư huynh đệ của ta?”
Trông bộ dáng đối phương hung hăng, dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Võ Thiện Nhân kinh hãi thất sắc: “Con bà nó! Hắn nổi điên gì vậy? Rõ ràng ta đang cổ vũ cho người phe hắn mà?”
Võ Thiện Nhân mồ hôi tuôn ra như suối, cuống cuồng la toáng lên: “Đại hiệp cụt tay, xin hãy nghe vãn bối giải thích!”

Nghe bốn chữ “đại hiệp cụt tay”, Cù Minh Khang lại tưởng là Võ Thiện Nhân cố tình chế nhạo mình, nộ khí càng hung tợn: “Tiểu tử, đi chết đi!”
Bá khí Thánh Cấp sơ kỳ phóng xuất tạo thành một cỗ uy áp cường đại khoá chặt lấy thân thể Võ Thiện Nhân.
Đồng thời, chân linh khí trong đan điền nhanh chóng chuyển hoá thành linh lực, theo đường kiếm xé toạc không gian bổ xuống.
“Ầm… Ầm…”
Tu vi của Võ Thiện Nhân đang ở trong trạng thái phong ấn, hoàn toàn không có sức phản kháng hay né tránh.
Nếu trúng một đòn này, chắc chắn hắn sẽ phải đi chầu ông bà ông vải.
Đúng lúc đường kiếm tử vong sắp sửa chạm tới, Tử Sắc Mao Thử đột nhiên biến mất.
Nhanh như cắt, nó phóng tới cắn vào mu bàn tay Cù Minh Khang một cái thực mạnh.
Sau đó bắn ngược trở về đậu trên vai Võ Thiện Nhân giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hành động của nó cực nhanh, toàn bộ quá trình chưa tới một hơi thở.
Chính ngay lúc ấy, Cù Minh Khang phát hiện bàn tay nhói lên một cái, rồi một cỗ khí tức âm hàn khủng bố xộc thẳng vào hệ thống kinh mạch khiến cho khí huyết lập tức ngừng lưu thông.
Đầu óc hắn quay cuồng, choáng váng đến mức như không còn ý thức được gì nữa.
Bên ngoài thân thể hắn chợt xuất hiện một lớp hàn khí cực dày.
Chỉ trong chớp mắt, cả người hắn đã bị đóng băng, biến thành một bức tượng điêu khắc lạnh lẽo.
Kết cục cuối cùng, Cù Minh Khang mất quyền kiểm soát thân thể, thả rơi tự do rồi chìm nghỉm dưới lòng đại dương.
Đứng trên vai Võ Thiện Nhân, Tử Sắc Mao Thử ra vẻ đắc ý: “Chít chít! Nhóc con đã thấy sự lợi hại của Lão Thử ta chưa?”
Võ Thiện Nhân tim còn đập, chân còn run, thần sắc chưa hết sợ hãi: “Lão Thử ca ca! Cám ơn người cứu ta một mạng!”
Tử Sắc Mao Thử giơ chân chùi mép, nói rõ căn nguyên: “Chính chủ nhân đã truyền âm yêu cầu Lão Thứ phải bảo đảm sự an toàn cho ngươi đó!”
Lúc đấy, ở diễn biến còn lại, sáu người Hòn Dầu Thất Hiệp do Ân Trường Giang cầm đầu đang liên tục phát động công kích.

Có điều, đối thủ của bọn họ vô cùng lợi hại, lấy một chọi sáu mà không hề rơi vào thế hạ phong.
Thiên địa quay cuồng hỗn loạn, trong phạm vi chừng trăm trượng hiện lên đủ cả ngũ đại thuộc tính Kim, Mộc, Thổ, Thuỷ, Hoả.
Trong không gian liên tục vang lên những tràng âm thanh kịch liệt xen lẫn tiếng binh khí va chạm nhau.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
“Choang… Choang… Choang…”
Bỗng một người trong Hòn Dầu Thất Hiệp rú lên thông báo: “Đại sư huynh! Lục đệ hình như bị thằng nhóc con kia dùng thủ đoạn ám toán, đã rơi xuống biển rồi!”
Ân Trường Giang cả kinh, thần thức phóng ra thì quả nhiên không thấy Cù Minh Khang đâu nữa.
Hắn lập tức phân phó: “Ngũ đệ hãy đi xuống dưới tìm kiếm và giải cứu cho Khang sư đệ! Còn tam đệ lo đối phó với thằng nhóc kia.
Tất cả hãy cẩn thận một chút!”
Tam sư đệ Phương Nam gật đầu nói: “Được! Hôm nay Hòn Dầu Thất Hiệp chúng ta sẽ giết sạch không chừa một ai!”
Dứt lời hắn mang theo gương mặt đằng đằng sát khí múa kiếm bay thẳng đến vị trí của Võ Thiện Nhân.
Khi Phương Nam vừa đến gần, Tử Sắc Mao Thử liền phát hiện tu vi của hắn là Thánh Cấp trung kỳ.
Đặc biệt bá khí mà hắn toả ra rất mạnh, xem chừng chỉ còn cách Thánh Cấp hậu kỳ một đoạn ngắn.
Tử Sắc Mao Thử xảo quyệt định thừa cơ thi triển thủ đoạn cũ.
Có điều Phương Nam đã sớm đề cao cảnh giác, mọi động tĩnh chung quanh Võ Thiện Nhân đều lọt vào tầm ngắm.
Bởi vậy cho nên lúc Tử Sắc Mao Thử vừa cựa quậy tức khắc bị hắn nhìn thấu chân tướng.
Trước đòn tập kích của Tử Sắc Mao Thử, Phương Nam bèn bình tĩnh ứng phó, lưỡi kiếm sắc như nước quét tới chặn đứng đường di chuyển rồi hất nó văng ngược trở ra.
Màn đánh úp thất bại, thân hình Tử Sắc Mao Thử huyền phù giữa không trung, cất giọng khiêu khích: “Đạo sĩ thối! Có giỏi thì đứng yên cho Lão Thử cắn một miếng đi! Chít chít!”
Tử Sắc Mao Thử là linh thú cấp tám, thực lực hiện tương đương Thánh Cấp trung kỳ.
Do đó, nó không hề tỏ ra e dè, sợ hãi trước đối thủ.

Trong bảy người Hòn Dầu Thất Hiệp, Phương Nam đứng hạng thứ ba nên đương nhiên kinh nghiệm chiến đấu phong phú và rất lợi hại.
Hắn biết rõ sự nguy hiểm của Tử Sắc Mao Thử nên tỏ vẻ cực kỳ cẩn trọng.
“Hoá ra bên cạnh hắn có một đầu Tử Sắc Mao Thử cấp tám ẩn nấp! Nhất định là lục sư đệ sơ hở không đề phòng nên mới bị thất thủ.”
Không chần chừ, linh lực ào ào đổ ra kết thành một bức màn phòng ngự bảo vệ thân thể.
Chưa hết, tinh thần lực triệt để phóng xuất, tập trung thăm dò trong phạm vi mười trượng chung quanh, chỉ cần Tử Sắc Mao Thử dị động hắn sẽ lập tức phát hiện ngay.
Quả nhiên sự tính toán chu đáo của hắn phát huy hiệu quả rõ rệt.
Mấy lần Tử Sắc Mao Thử xông đến tấn công đều bị hắn dùng một kiếm hoá giải thành công.
Tuy nhiên thực lực của Tử Sắc Mao Thử không hề thua kém nên chung cuộc Phương Nam cũng chẳng làm gì được nó.
Đôi bên giằng co nhau mười mấy chiêu nhưng không ai chiếm được lợi thế, kẻ tám lạng người nửa cân.
Trong lòng Phương Nam chợt loé lên một kế: “Xem chừng tên tiểu tử kia có mối quan hệ mật thiết với con nữ ma đầu nên mới được Tử Sắc Mao Thử đi theo bảo vệ.
Nếu chuyển qua tấn công hắn, chắc chắn con nữ ma đầu sẽ phải phân tâm ứng cứu, trước sau gì cũng lộ ra sơ hở trí mạng.”
Nghĩ vậy, Phương Nam liền hướng về phía sư huynh đệ của mình, gọi lớn: “Tứ sư đệ, ngươi mau qua đây!”
Tứ sư đệ Bành Trọng Nhân đang tham chiến, nghe Phương Nam gọi tên mình thì tạm thời ngừng tay, truyền hỏi: “Tam sư huynh, có chuyện gì?”
Phương Nam cố tình phóng đại âm thanh cho tất cả mọi người cùng nghe: “Trên mình thằng nhóc này có một đầu Tử Sắc Mao Thử, để ta đối phó với nó.
Sư đệ hãy đến giết chết thằng nhóc đó đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.