Lưu Manh Đại Đế

Chương 264: Tiểu Thử Mắc Tè Quá






Tử Sắc Mao Thử đang hùng hổ xông tới chợt rú lên một tiếng kinh hãi, thân hình cấp tốc bắn lui lại phía sau, rồi dùng ánh mắt cẩn trọng thăm dò.
Trước trạng thái long biến của Võ Thiện Nhân, nó mơ hồ nhận thấy trên người hắn có một cỗ huyết mạch lờ mờ mà lại rất cường đại toát ra.
Bên cạnh đó là một luồng bá khí cực kỳ cuồng bạo, chỉ có ở một đầu tuyệt thế hung thú.
Trong giới linh thú, phẩm chất huyết mạch cực kỳ quan trọng.
Tử Sắc Mao Thử tuy là vương giả trong loài linh thử nhưng so với Hoàng Kim Cự Long của long tộc thì không thể sánh bằng.
Vì vậy, đứng trước màn Hàng Long Biến Thân, khí huyết của nó bị áp chế vài phần, trong đầu tự nhiên sinh ra một tâm lý e dè, sợ hãi.
“Con mẹ nó! Hù ta sợ muốn té đái! Thôi, ông đếch thèm chơi với ngươi nữa! Chủ nhân, Tiểu Thử mắc tè quá… Tiểu Thử phải đi ngủ một lát.”
Tử Sắc Mao Thử bỏ lại một câu nhăng cuội rồi chui tọt vào trong ống tay áo của Hồng Diễm, không thấy ló mặt ra ngoài nữa.
Tình huống lúc này đôi bên xem như rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.
Hồng Diễm tuy rằng duy trì được một phần sức mạnh nhưng đang tận lực áp chế thương tổn, trong thời gian ngắn không thể điều động tu vi.
Cát Tường lâm vào trạng thái mê man, không rõ sống chết.
Như Ý khí huyết đảo lộn, tạm thời mất đi khả năng chiến đấu.

Duy chỉ còn Võ Thiện Nhân là đứng vững.
Có điều, thân thể của hắn cũng đã chạm tới điểm cực hạn, khó mà kiên trì được thêm nữa.
Chứng kiến cảnh tượng Võ Thiện Nhân biến thân, Hồng Diễm thực sự kinh ngạc: “Không ngờ trên người thằng nhóc con này lại cất giấu nhiều bí mật như vậy!”
Đối với những sự việc xảy ra ngày hôm nay, trong lòng bà ta còn rất nhiều nghi vấn chưa thể giải đáp.
Bỗng đôi mắt rồng vằn vện từng tia máu đỏ, Võ Thiện Nhân chỉ tay thẳng mặt Hồng Diễm nói: “Con mụ độc ác! Ta liều mạng với ngươi!”
Đáng tiếc là chân linh khí trong đan điền hiện hoàn toàn khô cạn, chút vốn liếng cuối cùng hắn đã dốc cả vào Hàng Long Biến Thân.
Khi hắn vừa định hành động thì toàn thân trở nên mềm nhũn, phát hiện trước mặt trời đất tối sầm lại rồi không còn cảm nhận được điều gì nữa.
Vào thời điểm đó, ở trong toà phủ đệ của thành chủ Mê Linh, tại một căn phòng có sự xuất hiện của hai nhân vật, là Vũ Hà Kiều My và Chế Kha thành chủ.
Lúc này, vừa hay câu chuyện hai người đang nhắc đến có liên quan đến Võ Thiện Nhân.
Kiều My cất tiếng: “Kha thành chủ, người mà ta cần đâu?”
Chế Kha liền đáp: “Đại tiểu thư, bổn phủ đã cố gắng hết sức! Chỉ là Hồng Diễm thực sự rất mạnh, bổn phủ không thể làm gì được bà ta.
Nhưng đại tiểu thư yên tâm, bổn phủ đã cố tình cảnh báo, nếu dám động vào người thanh niên kia thì sẽ nhận sự truy đuổi không ngừng của Vũ Thần Điện.
Dưới uy danh của nhị vị đại nhân, có lẽ đối phương sẽ không dám làm càn đâu!”
Tuy Chế Kha đã giải thích rõ ràng nhưng Kiều My vẫn không hài lòng, tức giận hỏi: “Cái gì mà có lẽ không dám làm càn? Ngộ nhỡ bà ta hạ độc thủ thì ngươi có lấy mạng đền mạng cho hắn hay không?”
Chế Kha liền dịu giọng nói: “Đại tiểu thư xin bớt giận! Bổn phủ đã điều phái ba vạn tinh binh mở rộng phạm vi tìm kiếm, hi vọng trong hôm nay sẽ có tin tức truyền về.”
Mặc dù Kiều My tính cách có phần ngang tàng nhưng không phải người không biết nói lý lẽ.
Nàng cũng hiểu Chế Kha đã tận lực làm việc, chẳng qua trong lòng lo lắng cho sự an nguy của Võ Thiện Nhân nên mới khiển trách ông ta vài câu.
Suy nghĩ một lát, nàng bỗng hỏi: “Hồng Diễm có thân phận gì? Vì sao lại đến Vạn Hoa Lầu bắt người?”
Biết là Kiều My sẽ hỏi tới nên Chế Kha sớm có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
Sau khi điểm lại ngôn từ một lượt, hắn bèn trả lời: “Cách thành Mê Linh năm mươi dặm có một địa phương gọi là dãy Trường Sơn.
Ở trung tâm Trường Sơn có một môn phái tồn tại rất lâu đời tên gọi Vạn Hoa Cung.
Tổ sư sáng lập Vạn Hoa Cung tên thật là Bạch Duyên, xưng hiệu Bạch Thần Nữ.
Năm xưa nghe đồn bà ta đã tu luyện đến Thần Cấp đỉnh phong, chỉ còn thiếu một chút là đột phá Đế Cảnh.

Điểm đặc biệt là Vạn Hoa Cung chỉ thu nhận nữ tử, nếu là nam nhân thì tuyệt đối không được đặt chân vào dù chỉ là nửa bước.”
Nghe đến đây, đôi mày tinh xảo của Kiều My chợt nhíu lại, môi anh đào khẽ động: “Bạch Duyên?! Cái tên này hình như ta đã từng nghe qua ở đâu đó rồi!”
Chế Kha quan sát biểu hiện của đại tiểu thư thì cảm thấy hơi hiếu kỳ.
Hắn ngừng lại, im lặng chờ đợi.
Nghĩ mãi mà không nhớ ra, Kiều My liền bảo: “Thôi, Kha thành chủ kể tiếp đi!”
Chế Kha gật đầu tiếp tục nói: “Sau nhiều đời truyền lại, mấy ngàn năm qua vị trí cung chủ Vạn Hoa Cung do Hồ Tâm, một cường giả Thần Cấp trung kỳ nắm giữ.
Có điều, tu vi của đám cung nữ môn hạ đều rất yếu.
Nếu không phải nhờ Hồ Tâm gồng gánh chống đỡ thì Vạn Hoa Cung đã sớm sụp đổ từ lâu rồi.
Mà Hồng Diễm chính là sư muội của bà ta, nhưng vì vi phạm môn quy nên bị cung chủ đời trước trục xuất khỏi sư môn.
Nhiều năm nay giữa tỷ muội bọn họ không ít lần xảy ra tranh đấu.”
Kiều My nôn nóng hỏi: “Những việc ngươi vừa kể có liên quan gì đến người ta cần tìm?”
Chế Kha bèn lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Người thanh niên xuất hiện trong Vạn Hoa Lầu tên là Võ Thiện Nhân.
Bổn phủ điều tra được, cách đây hơn hai năm, hắn đột nhiên xuất hiện ở Vạn Hoa Cung, tự xưng là đệ tử thân truyền của Hồ Tâm, sau đó thành công ngồi vào chiếc ghế cung chủ.
Thuộc hạ theo hầu bên cạnh hiện nay có ba ngàn cung nữ!”
“Cái gì? Ba ngàn cung nữ theo hầu hắn?”
Sắc mặt Kiều My biến hoá, chỉ một thoáng đã giận tím người.
Trong lòng nàng bất chợt dâng lên một cỗ cảm xúc kỳ lạ, giống như vừa tức giận, vừa ghen tuông.
Ngoài miệng nàng luôn bảo muốn đánh, muốn giết Võ Thiện Nhân, nhưng thời khắc trông thấy hắn gặp nguy hiểm lại cảm thấy lo lắng, bất an.
Đôi khi, nàng cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì nữa!
Chế Kha liếc nhìn Kiều My, đôi mắt tinh anh thoáng dao động.

Biểu hiện của nàng càng lúc càng khiến cho hắn ngạc nhiên.
Bằng vào kinh nghiệm từng trải đời mình, hắn chợt nghĩ bụng: “Không lẽ đại tiểu thư nảy sinh tình cảm với gã thanh niên đó?”
Bỗng nghe Kiều My cao giọng hối thúc: “Sao ngươi không nói tiếp?”
Chế Kha vội thu lại suy nghĩ, đáp: “Mặc dù Vạn Hoa Cung không công bố ra ngoài nhưng bổn phủ tra xét biết được Hồ Tâm sớm đã quy tiên.
Cái chết của bà ta hình như có liên quan đến Hồng Diễm.
Cơ mà, chuyện này bổn phủ không tận mắt chứng kiến nên không dám khẳng định chắc chắn.”
Xâu chuỗi hết thảy các sự kiện lại với nhau, Kiều My rốt cuộc cũng sáng tỏ nội tình.
Nàng suy đoán, Hồng Diễm chắc hẳn vì vị trí cung chủ Vạn Hoa Cung nên mới bắt Võ Thiện Nhân mang đi.
Nếu đúng là như vậy thì có lẽ bà ta sẽ không tới mức xuống tay tước đoạt mạng sống của hắn đâu.
Suy nghĩ thông suốt, trong lòng nàng cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn quá lo lắng nữa.
Nàng quay sang Chế Kha hỏi: “Vạn Hoa Lầu và Vạn Hoa Cung là một phải không?”
Chế Kha nhanh chóng gật đầu xác nhận: “Đại tiểu thư thật thông minh! Vạn Hoa Lầu chính thực do Vạn Hoa Cung mở ra.”
Nhớ đến các vị cô nương xinh đẹp, tài hoa của Vạn Hoa Lầu, sắc mặt Kiều My càng trở nên khó coi, thầm mắng: “Hừ! Đồ lừa gạt, háo sắc đáng đánh! Hoá ra hắn bao nuôi ba ngàn nữ nhân! Thật là tức chết mất!”
Một lát, Kiều My liền bảo: “Về việc này Kha thành chủ chớ có để người khác biết! Tạm thời ngươi hãy theo dõi mọi động tĩnh của Vạn Hoa Cung, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương đến bọn họ.
Ngoài ra, hãy cho người tiếp tục công việc tìm kiếm.
Nếu có tin tức gì thì báo lại cho ta hay!”
“Tuân lệnh đại tiểu thư! Bổn phủ xin kiếu từ!”
Chế Kha thành chủ ánh mắt nhìn Kiều My đầy thâm ý, chắp tay lĩnh mệnh rồi lập tức rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.