Lưu Manh Đại Đế

Chương 252: Song Tu 3 18






Nghỉ ngơi một thoáng, Võ Thiện Nhân bèn dời qua vị trí của Cát Tường.
Hắn phát hiện lúc này sắc mặt nàng đỏ rực như trái cà chua chín, còn nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Từ đầu đến giờ Cát Tường nằm im không nhúc nhích, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Chỉ là, bên tai nghe những tiếng động lạ, giống như âm thanh da thịt va chạm vào nhau, kèm theo tiếng thở hổn hển của hai người thì khó chịu khôn cùng.
Theo bản năng nguyên thuỷ của con người, nàng cảm thấy toàn thân căng cứng, rạo rực.
Bỗng bên tai nàng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Cát Tường! Như Ý thành công rồi! Bây giờ để ta giúp nàng nhé!”
Cát Tường trong lòng hồi hộp, trái tim càng đập dữ dội hơn, lí nhí đáp: “Vâng!”
Mùi hương thơm ngọt ngào gợi cảm từ người nàng tỏa ra làm Võ Thiện Nhân thích thú, tiểu huynh đệ vừa mới dịu xuống lại mãnh liệt bùng nổ.
Đôi tay nhẹ nhàng dò dẫm tiến vào vùng núi non du ngoạn.

Ẩn nấp dưới lớp lụa mỏng, hai toà núi đôi cao vút khêu gợi, đầy đặn và săn chắc một cách tự nhiên tạo nên cảm giác sướng rơn nơi xúc giác.
Những ngón tay lướt một đường thẳng tắp từ trên xuống dưới, mơn trớn cặp đùi trắng mởn mịn màng của nàng.
Mặc dù Như Ý, Cát Tường là chị em song sinh, bề ngoài giống nhau như hai giọt nước, cơ mà mỗi người lại mang một hương vị riêng, không trộn lẫn vào nhau.
Cát Tường ngoan ngoãn nằm yên mặc cho tướng công tha hồ khám phá cơ thể mình.
Bàn tay của hắn điểm tới đâu, Cát Tường rùng mình tới đó, cảm giác khí huyết trong người không còn nghe theo sự khống chế của nàng nữa rồi.
Võ Thiện Nhân khẽ khàng giúp nàng cởi bỏ lớp y phục, một toà công trình tuyệt mỹ tức khắc hiện ra.
Cặp mắt hắn bỗng phát sáng như điện, sững sờ nhìn ngắm khu vực đào nguyên tươi tắn, hồng hào lấp ló trong bụi cỏ hoa mị hoặc.
Hắn bèn di chuyển xuống khu vực đó, nâng chân nàng lên rồi cúi sát mặt vào khe sâu ngắm nghía, chiêm ngưỡng.
Chỉ mới vừa vuốt ve một lát, từ trong khe sâu từng dòng nước sóng sánh đổ ra.
Hắn quên đi hết thảy, bèn vục mặt vào thiên đường thơ mộng.
Môi hắn ngậm chặt hai vùng đất bồi, giống như muốn hút hết dòng nước trong lành, thơm ngọt vào miệng.
Rồi hắn đưa chiếc lưỡi thô dài tiến đánh, không ngừng uốn lượn khu vực ngoài cửa động.
“Tướng… công…! Ưm… ưm… mm… !” Cát Tường rên khẽ, cơ thể nàng càng lúc càng nóng bừng.
Cùng lúc, nàng phát hiện trước ngực mình có đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, khiến cho hai hạt ngọc trai màu hồng phấn càng trở nên lấp lánh kiêu sa.
Từng ngón tay của Võ Thiện Nhân như có ma lực, vô cùng điêu luyện và nhịp nhàng làm Cát Tường bị kích thích đến cực điểm: “Tướng… công… ơi….! Thiếp… khó chịu…!”
Võ Thiện Nhân chồm người lên cắn nhẹ vào viên ngọc màu hồng phấn.
Hàm răng hắn ngậm chặt, se qua se lại rồi há to miệng như muốn nuốt trọn bầu ngực xinh đẹp của nàng.
Tiếp đến, hắn đưa cái lưỡi liếm dài từ ngực lên cổ, rồi gặm nhẹ vào tai nàng, hôn lên gương mặt tuyệt đẹp của nàng, rồi đặt vào môi nàng một nụ hôn nóng bỏng.
Cát Tường thuận theo bản năng đáp trả sự cuồng nhiệt của tướng công mình.
Hai chiếc lưỡi hoà quyện vào nhau, giống như muốn hoà thành một thể, vĩnh viễn không chia rời.
Một lúc sau, Võ Thiện Nhân thì thầm bảo: “Cát Tường, từ nay nàng chính là nữ nhân của ta!”
Nói đến đó, tiểu huynh đệ lại một lần nữa trống giong cờ mở, bắt đầu cho một cuộc chinh phạt mới.
Sau một hồi dò dẫm khám phá và mơn trớn, Võ Thiện Nhân đột ngột đẩy mạnh tiểu huynh đệ khoét sâu vào khe nước sâu.
Hắn cố gắng kìm nén dục hoả, hối thúc: “Cát Tường! Mau cùng tướng công nàng phối hợp thi triển Hợp Thể Âm Dương Công!”
Đôi bờ khe suối ôm siết thực chặt, từ sâu bên trong như phát ra một lực hút mạnh mẽ muốn cắn nuốt toàn bộ thân thể vị tiểu huynh đệ.
Tiểu huynh đệ dày dạn kinh nghiệm trận mạc dễ dàng xuyên thủng một lớp màng mỏng manh.
Theo từng dòng nước nhiễu xuống, lại xuất hiện thêm những bông hoa màu đỏ tươi thắm.
“Tướng… công…! Ưm…” Cát Tường gồng mình, cố giữ vững tinh thần tỉnh táo trước cơn đau và niềm khoái cảm đang dâng trào.
Âm dương nhị khí liên tục di chuyển qua lại giữa cơ thể hai người, trong một quãng thời gian đã đạt được hai mươi vòng.
Cát Tường sung sướng rên rỉ: “Tướng công!...!Cái đó của chàng… Tuyệt quá!...!Ưm… um… um…”
Trong hoàn cảnh hiện thời, những lời nói ấy chẳng khác nào liều thuốc tiên, khiến cho Võ Thiện Nhân toàn thân tê liệt.
So với Như Ý tính tình thuỳ mị thì Cát Tường lại có cá tính mạnh bạo hơn.
Trong đầu Võ Thiện Nhân chợt loé lên một ý, bèn nói: “Cát Tường, hay là chúng toa đổi qua tuyệt kỹ Phượng Hoàng Toạ Sơn nhé!”
Trong sáu mươi chín tuyệt kỹ Hợp Thể Âm Dương Công, có một tuyệt kỹ tên gọi Phượng Hoàng Toạ Sơn.
Đối ngược với tuyệt kỹ nguyên thuỷ Long Phụng Hoà Minh, khi sử dụng Phượng Hoàng Toạ Sơn người nữ sẽ ngồi lên người nam, đặt tay lên ngực và di chuyển lên xuống nhịp nhàng, nhờ vậy có thể giúp người nữ chủ động kiểm soát cơ thể mình.
Trước khi lâm trận, Cát Tường đã được Võ Thiện Nhân truyền thụ đầy đủ sáu mươi chín tuyệt kỹ, lúc này bèn nhu thuận đáp: “Vâng! Thiếp sẽ hầu hạ tướng công!”

Võ Thiện Nhân cả mừng, bèn giảm tốc độ rồi ôm chặt lấy thân hình mềm dẻo không xương của Cát Tường, sau đó cúi sát xoay người nằm xuống.
Chỉ trong nháy mắt cả hai đã thành công hoán đổi vị trí cho nhau.
Hắn hành động rất nhanh và dứt khoát, tiểu huynh đệ yên ổn nằm trong khe nước sâu, quá trình luân chuyển âm dương nhị khí không hề bị gián đoạn.
Cát Tường từ thế bị động chuyển sang chủ động, dạng chân ngồi xổm trên người tướng công.
Nàng vừa mở mắt thì thấy Võ Thiện Nhân đang nhìn mình, trong mắt chứa chan nhu tình dào dạt, liền đỏ mặt nói: “Tướng công! Chàng không được nhìn thiếp như vậy!”
Võ Thiện Nhân bật cười yêu thương, âu yếm bảo: “Ha ha ha… Ai bảo nương tử của ta đẹp như vậy? Ta làm sao có thể không nhìn ngắm chứ?”
Mặc dù chưa từng có kinh nghiệm nhưng nhờ vào hướng dẫn ghi trong Hợp Thể Âm Dương Công nên Cát Tường vẫn biết phải làm gì tiếp theo.
Nàng thẹn thùng, hai tay chống lên ngực Võ Thiện Nhân, thân hình bắt đầu nhịp nhấp nhô nâng lên hạ xuống.
Lần này, tiểu huynh đệ không cần tốn quá nhiều công sức, chỉ việc ngẩng cao đầu nằm im hưởng thụ.
Cát Tường ngây ngất nhịp nhàng nhấc mông lên rồi hạ xuống với tốc độ nhanh dần, hai ngọn núi trước ngực đàn hồi lên xuống, rồi bị Võ Thiện Nhân thích thú chụp lấy bóp véo liên hồi.
Nằm ở vị trí này quả thực cảm giác vô cùng mới mẻ.
Hắn có thể thoả mái nhìn ngắm trọn vẹn vẻ đẹp cơ thể của Cát Tường.
Gương mặt nàng lung linh kiều diễm, cái cổ cao cao trắng ngần, dịch xuống bên dưới là toà núi đôi căng mọng cùng chiếc eo thon gọn, thắt đáy lưng ong.
Võ Thiện Nhân cắn mạnh đầu lưỡi một cái, tự hỏi liệu có phải mình đang mơ?
Nếu đúng là mơ thì hắn muốn giấc mơ này kéo dài mãi mãi, nguyện không bao giờ tỉnh lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.