Lưu Manh Đại Đế

Chương 192: Nguỵ Tử Cẩu






Không sai, gã thanh niên vừa xuất hiện chính là Võ Thiện Nhân.
Dựa vào khí tức hiển lộ, rõ ràng tu vi của hắn đã thành công đột phá lên Tướng Cấp trung kỳ.
Nhắc lại tình huống trước đó, trong thạch động, sau khi cảm nhận bản thân đã chạm đến bình cảnh tu luyện, Võ Thiện Nhân liền quyết đoán bế quan đột phá, chỉ không ngờ quá trình này vậy mà kéo dài đến tận mười ngày.
Bên cạnh đó, Võ Thiện Nhân đã phải tiêu hao đến tám quả Dưỡng Hồn Thụ mới có thể thành công bước vào Tướng Cấp trung kỳ.
Một quả Dưỡng Hồn Thụ có giá khoảng hai vạn linh thạch, vậy thì lần đột phá này của hắn đã quét sạch mười sáu vạn linh thạch.
Tuy có chút tiếc của nhưng hắn đành chấp nhận bỏ cái giá đó, dù sao thì tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng đề cao tu vi cảnh giới.
Thực ra thì do Võ Thiện Nhân là Linh Giả ngũ hệ nên sở hữu đan điền khổng lồ gấp năm lần so với Linh Giả đơn hệ.
Bởi vậy ở mỗi lần tiến cấp hắn cần chuẩn bị một lượng linh khí cực lớn.

Đổi lại nếu là tích luỹ chay trường, nhất định hắn sẽ phải đợi hai đến ba tháng mới gom đủ lượng linh khí cần thiết.
Có thể nói, nhờ liên tiếp hấp thụ nguồn linh khí dồi dào có trong tám quả Dưỡng Hồn Thụ mà Võ Thiện Nhân đã rút ngắn được một quãng thời gian khá dài.
Sau khi đột phá lên Tướng Cấp trung kỳ, Võ Thiện Nhân cảm thấy thực lực bản thân đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hồi còn ở Tướng Cấp sơ kỳ.
Hắn tự tin cho dù mình đứng trước Tướng Cấp đỉnh phong cũng không cần sợ hãi.
Rời khỏi thạch động, Võ Thiện Nhân nhanh chóng xác định phương hướng rồi lấy ra Hoàng Kim Chuyên thi triển thuật đằng vân bay lên trời, dự định sẽ tìm ai đó hỏi thăm đường quay trở về Thánh Viện.
Sau năm ngày đường, lúc bay ngang qua nơi đây, Võ Thiện Nhân vừa đáp xuống nghỉ chân thì đúng lúc bắt gặp cảnh tượng một nam một nữ đang đánh nhau kịch liệt.
Ngôn Tình Tổng Tài
Chỉ nhìn thoáng qua, Võ Thiện Nhân nhận ra nữ nhân mặc bộ đồ màu đen chính là Nguyễn Hoàng Yến, người cùng hắn “thân thân mật mật” trong sơn động.
Đã nhiều ngày trôi qua nhưng không hiểu vì sao nàng ta vẫn chưa rời đi mà còn xuất hiện ở khu vực này? Nếu để hắn biết là nàng đang có ý định tìm giết gã nam nhân hại đời mình thì dẫu có mười lá gan hắn cũng không dám ở lại đây, sẽ ngay lập tức cao chạy xa bay.
Về phần gã thanh niên vỗ ngực xưng tên Nguỵ Triệu Vinh kia rõ ràng là một kẻ tiểu nhân háo sắc chẳng tốt lành gì.
Ban đầu Võ Thiện Nhân tính rời đi nhưng suy nghĩ một chút lại thay đổi quyết định, liền ẩn mình vào một nơi bí mật rồi ngó đầu quan sát.
Chứng kiến màn giao đấu giữa đôi bên, Võ Thiện Nhân chỉ biết âm thầm lè lưỡi.
Hai người này đều là những tồn tại Vương Cấp cường giả, so với tu vi Tướng Cấp trung kỳ nho nhỏ của hắn thì chênh lệch quá lớn.
Trong tình huống như vậy, Võ Thiện Nhân chẳng ngu ngốc đến độ nghĩ mình sẽ nhảy ra thực hiện màn hành động anh hùng cứu mỹ nhân.
Sợ rằng mỹ nhân còn chưa cứu được thì anh hùng đã ngỏm củ tỏi luôn rồi.
Có điều, suy cho cùng thì Võ Thiện Nhân không phải là hạng người vô tình vô nghĩa.

Dù nói thế nào đi nữa thì giữa hắn và Nguyễn Hoàng Yến đã xảy ra loại chuyện như vậy rồi, không thể nào chối bỏ được.
Hoặc cũng có thể nói rằng, Nguyễn Hoàng Yến nay đã trở thành nữ nhân của hắn.
Cảm giác nhìn nữ nhân của mình bị một thằng đàn ông khác chà đạp quả thực không dễ chịu một chút nào.
Thời điểm cuối cùng khi Nguỵ Triệu Vinh định xuống tay hạ độc thủ thì tinh thần hắn dao động mãnh liệt, chân linh khí trong cơ thể nhất thời mất kiểm soát nên mới để lộ tung tích cho đối phương hay.
Trong đầu Võ Thiện Nhân lúc này quay cuồng biết bao nhiêu ý nghĩ, chẳng rõ là đang muốn mưu tính điều gì.
Sau màn chào hỏi Nguỵ Triệu Vinh, hắn nhón chân phóng đến gần, cười nịnh nói: “Đại nhân, không biết là ngài có điều gì muốn sai bảo tiểu nhân chăng?”
Nguỵ Triệu Vinh đôi mắt không chút che giấu sát khí, hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại rình mò ở đây?”
Cảm nhận khí tức thâm trầm trên người đối phương, Võ Thiện Nhân thoáng rùng mình, chân linh khí trong đan điền luôn ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, ngoài miệng mau lẹ đáp: “Tiểu nhân họ Nguỵ, đến từ Thanh Vân Trấn, chỉ là tình cờ đi ngang qua đây.”
“Ồ, ngươi cũng họ Nguỵ sao? Tên của ngươi là gì?” Nguỵ Triệu Vinh có chút ngạc nhiên bởi vì những người mang họ Nguỵ trên Đông Hoà Tinh tương đối hiếm gặp.
Võ Thiện Nhân hai mắt loé lên tia sáng, cất giọng tự hào đáp: “Tiểu nhân tên gọi đầy đủ là Nguỵ Tử Cẩu.”
Nguỵ Triệu Vinh nhăn mày: “Nguỵ Tử Cẩu? Cái tên sao lại thô tục như vậy?”
Võ Thiện Nhân tỏ vẻ khép nép, vội thưa gửi: “Bẩm đại nhân! Cha mẹ tiểu nhân vốn là người quê mùa cục mịch, không có học vấn nên chỉ có thể nghĩ được cái tên Tử Cẩu này.
Vừa rồi đại nhân nói là “cũng họ Nguỵ”, chẳng hay danh tính của đại nhân là gì?”
Ở một bên, ngay khi Võ Thiện Nhân vừa xuất hiện thì Nguyễn Hoàng Yến đã lập tức nhận ra thân phận thực sự của hắn.
Nhớ không nhầm thì nàng từng gặp hắn hai lần, lần đầu tiên là trong kỳ tuyển sinh tại khu ngoại viện số tám, lần thứ hai là ở Thông Thương Phong chứng kiến trận đánh giữa hắn và Phục Minh Hội.
Có điều, ấn tượng của nàng đối với hắn nói chung là không được tốt lắm.
Lúc này nghe hắn khua môi múa mép thì trong lòng nàng bỗng nhiên hơi buồn cười.

Nguỵ Tử Cẩu, hoá chẳng phải đang ngầm chửi tên Nguỵ Triệu Vinh là con chó chết hay sao?
Trước màn kịch của Võ Thiện Nhân, Nguỵ Triệu Vinh lại không hề hay biết, vênh mặt đắc ý bảo: “Bổn thiếu chủ là Nguỵ Triệu Vinh đến từ Độc Xà Động.”
Võ Thiện Nhân giả bộ ngạc nhiên, trợn tròn mắt nói: “Ồ, hoá ra đại nhân cũng họ Nguỵ hay sao? Nói không chừng giữa cái tên của tiểu nhân và cái tên của đại nhân có mối quan hệ bà con họ hàng, cô, dì, chú, bác, nội ngoại gần xa đó! Hôm nay tiểu nhân gặp được đại nhân quả là phúc đức ba đời! Giống như mọi người vẫn thường hay nói câu tu cái gì đó, tích cái gì đó.
Tiểu nhân nhất thời vui mừng quá, không thể nhớ được.”
Đến đó, Võ Thiện Nhân chợt im bặt, đưa tay vò đầu bứt tóc, gương mặt tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ dường như muốn nhớ lại xem câu nói kia là gì.
Nhìn thấy điệu bộ ngu ngốc đó, Nguỵ Triệu Vinh âm thầm đánh giá, cho rằng gã thanh niên trước mặt đúng là một tên nhà quê, nhưng cũng chính vì vậy mà sự cảnh giác đã buông lỏng ít nhiều.
Hắn cao hứng bảo: “Ý ngươi là tu nhân tích đức sao?”
Chỉ chờ có thế, Võ Thiện Nhân liền dùng đôi mắt sùng bái nhìn Nguỵ Triệu Vinh, vui mừng nói: “Ồ, đúng đúng… Đúng là câu này rồi! Đại nhân quả nhiên không những anh hùng cái thế mà còn có kiến thức phi phàm, đọc thông hiểu rộng.
Những lời nói ra đều giống như phun châu nhả ngọc.
Hôm nay đã có cơ hội gặp mặt, tiểu nhân xin nguyện làm nô tài đi theo hầu hạ cho đại nhân.”
Về công phu nịnh nọt, nếu coi Võ Thiện Nhân là số hai thì sẽ khó tìm được ai là số một.
Nguỵ Triệu Vinh càng nghe càng thấy vui lòng mát dạ, cảm giác rất hưởng thụ.
Hắn chợt nghĩ nếu giữ tên Nguỵ Tử Cẩu này bên cạnh mình để mỗi ngày được nghe những lời lẽ ca ngợi đó thì đúng là một ý tưởng không tồi.
Nguỵ Triệu Vinh liền bảo: “Được rồi, ngươi hãy đứng gọn sang một bên, đợi ta xử lý xong con tiện nhân này sẽ nói chuyện với ngươi sau.”
Mặc dù trong lòng Nguỵ Triệu Vinh không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Võ Thiện Nhân nhưng kiểm tra kỹ càng mấy lượt thì đã khẳng định chắc chắn tu vi đối phương chỉ là Tướng Cấp trung kỳ mà thôi, loại cảnh giới đó không đáng để hắn phải bận tâm lo lắng.​.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.