Lưu Manh Đại Đế

Chương 186: Độc Thần Kiếm






Chiến trường Vân Hải chia làm hai phe đối chọi gay gắt, một bên là Thánh Viện, một bên là Vô Cực Tông.
Thời điểm này không khí song phương vô cùng khẩn trương và căng thẳng.
Tông chủ Vô Cực Tông là Vô Cực Tà Quân ý đồ dương đông kích tây, làm cho Thánh Viện rối loạn phòng ngự, sau đó sẽ xua đại quân đánh thẳng vào Vân Hải, tốc chiến tốc thắng.
Đáng tiếc là chút mưu kế đơn giản này đã bị viện chủ Lý Phong nhìn thấu.
Lão điều binh khiển tướng cực kỳ khôn khéo khiến cho kế hoạch của Vô Cực Tà Quân hoàn toàn bị phá sản.
Hiện tại, ngăn cách Thánh Viện với thế giới bên ngoài là một tấm màn ánh sáng khổng lồ, có năm màu liên tục luân chuyển.
Đây chính là bộ đại trận trấn phái có tên gọi Ngũ Hành Kiếm Trận, do Hùng Vương Thánh Tổ sáng tạo nên.
Bằng tài trí thông minh tuyệt đỉnh, Hùng Vương Thánh Tổ đã tìm được phương pháp dung hợp thành công năm khối năng lượng thuộc tính đến từ năm ngọn chủ phong là Thông Thiên Phong, Vạn Thú Phong, Linh Đan Phong, Linh Bảo Phong và Thiên Kiếm Phong để tạo thành Ngũ Hành Kiếm Trận danh chấn thiên hạ.
Linh hồn của Ngũ Hành Kiếm Trận là Độc Thần Kiếm, một kiện linh bảo xếp hàng thượng phẩm.

Nghe nói, Độc Thần Kiếm rèn từ một khối kim loại có nguồn gốc từ thời thượng cổ, kiếm dài hơn sải tay, lưỡi sáng như nước, chém sắt như chém chuối.
Đáng sợ nhất là Độc Thần Kiếm đã được cường hoá thành công bậc tám, chỉ cần lưỡi gươm ra khỏi vỏ, ánh hào quang tỏa ra loá mắt.
Bởi vậy mới nói uy lực Ngũ Hành Kiếm Trận cực kỳ khủng bố, thậm chí ngay cả Vương Cấp cường giả, Thánh Cấp cường giả bước vào nếu không chết thì cũng bị trọng thương.
Quay trở lại trận chiến, sau thời gian chuẩn bị, rốt cuộc thì đội quân tiên phong của Vô Cực Tông đã bắt đầu tấn công.
“Xông lên!”
Sau một tiếng hét ầm ầm vang dội, đội quân hai ngàn người mang theo khí thế như vũ bão muốn xông thẳng vào Vân Hải.
Nhưng chờ đợi chúng lại là một kết cục vô cùng thê thảm.
Chỉ cần người của Vô Cực Tông vừa chạm đến tấm màn hào quang do Ngũ Hành Kiếm Trận huyễn hoá, ngay tức thì năm đoạn màu sắc liền tự động biến ảo, hóa thành vô số đường kiếm tấn công kẻ địch.
“Bùng.”
“Bùng.”
Những kẻ tu vi hàng Nhân Vực, Tướng Cấp vậy mà không hề có cơ hội phản kháng, chỉ trong chớp mắt kiếm quang xuyên tâm, phanh thây thành muôn đoạn, bỏ lại một đống máu thịt bầy nhầy.
Cho dù là Vương Cấp cường giả cũng bị kiếm khí đánh cho tan tác, nếu may mắn giữ được tính mạng thì cũng bị trầy da tróc vảy, đau đớn không bút nào tả xiết.
Trận chiến mới bắt đầu không lâu nhưng số lượng binh sĩ Vô Cực Tông tử thương đã lên đến mấy trăm, máu me lênh láng chảy thành dòng lớn.
Cơ mà những kẻ còn lại dường như không hề thấy sợ hãi chút nào, vừa ngửi thấy mùi tanh của máu thì đôi mắt chúng bỗng trở nên kích thích dị thường, điên cuồng thi triển mọi biện pháp đánh vào màn hào quang Ngũ Hành Kiếm Trận.
Trên bầu trời Vân Hải, thân ảnh Lê Châu đại trưởng lão và Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão nhanh chóng hiện lên.
Nhìn về phía quân doanh Vô Cực Tông chiếm đóng, Lê Châu đại trưởng lão khẽ lẩm bẩm: “Vô Cực Tông quả nhiên là một đại thế lực trên An Ký Đông đại lục, binh lực xem chừng rất hùng mạnh!”
Đứng bên cạnh, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão nghe rõ mồn một, hừ lạnh bảo: “Ngươi chớ đề cao quân địch mà hạ thấp sĩ khí của mình! Ta thấy đám chuột nhắt đó chỉ là một đám ô hợp không hơn không kém!”
Vừa nói đến đó bỗng lại nghe ầm vang một trận xung thiên.
Từ trong quân doanh của Vô Cực Tông có một trăm bóng người lăng không bay lên trời.

Ngay lập tức, mỗi người tự động thi triển các loại linh thuật khác nhau, mục tiêu nhắm thẳng đến Ngũ Hành Kiếm Trận.
Đáng chú ý là thông qua khí tức trên người toả ra, không ngờ tất cả đều có tu vi Vương Cấp cường giả.
“Bang.”
“Bang.”
Một trăm Vương Cấp cường giả cùng lúc công kích, khí thế này đúng là vô cùng kinh khủng, khiến cho phong vân biến sắc.
Vậy nhưng bức màn phòng ngự Ngũ Hành Kiếm Trận lại cực kỳ vững chắc, chẳng hề mảy may lay động dù chỉ một chút.
Chỉ thấy trăm đạo linh lực vừa chạm vào màn hào quang đột nhiên tiêu tán như bọt biển, giống như đã bị một cỗ lực lượng kỳ dị cắn nuốt.
Liên tục ba, bốn hồi tấn công đều vô hiệu, đám người Vương Cấp cường giả ngừng tay, quay ngược trở về đại bản doanh.
Không lâu sau, từ trong đội quân tiên phong có ba trăm binh sĩ tách ra dùng thuật độn thổ chui tọt xuống lòng đất, có lẽ là muốn dùng phương thức này né tránh Ngũ Hành Kiếm Trận, tìm đường vào Vân Hải.
Chưa đầy một tuần trà, bỗng nghe phía bên dưới lòng đất vang vọng những tiếng kêu thê lương, rồi âm thanh “bùng… bùng…” truyền đến liên hồi.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi từ lòng đất vọt lên những vòi máu tanh to bằng cổ tay thì toàn bộ binh sĩ Thánh Viện đứng bên trong Ngũ Hành Kiếm Trận vui mừng hò hét.
“Giết!”
Không ngờ Ngũ Hành Kiếm Trận đã hoàn hảo phong toả mọi phương hướng, dù là trên trời hay dưới đất đến ngay cả một con muỗi sợ rằng cũng không cách nào chui lọt.
Tính đến thời điểm đó, một dải bình nguyên nối liền Vân Hải với dòng Cửu Long Giang đã bị Vô Cực Tông hoàn toàn chiếm cứ.
Quân đội Vô Cực Tông phân chia thành nhiều tầng lớp, phòng thủ kiên cố.
Trong đại bản doanh, ngồi ở vị trí trung tâm là một người đàn ông mũi to mày rậm, bộ tóc hung vàng.
Nhân vật này là Vương Hoàng, cánh tay đắc lực của Vô Cực Tà Quân, cũng chính là phó tông chủ Vô Cực Tông.
Thông qua khí tức bên ngoài, liền dễ dàng nhận ra tu vi của hắn đã đạt đến Thần Cấp trung kỳ.
Ngồi bên dưới hiện có bốn người, Liễu Nam là một trong số đó, còn lại là đôi nam nữ trông rất lạ mặt.

Người nam tuổi độ trung niên, đặc biệt là hai mắt lòng trắng nhiều hơn lòng đen, trông như cặp mắt rắn.
Theo tướng số, người này có tính tình thâm hiểm, gian ác, hẹp hòi.
Bình thường khi nói chuyện phô bày vẻ mặt hiền hòa nhưng chỉ cần “chạm nọc” thì sẽ lộ rõ bản chất của mình, có thể làm việc tày trời vô cùng nguy hiểm.
Bên cạnh hắn là một nữ nhân gương mặt xấu xí khó coi, nổi bật nhất với chiếc cằm sắc nhọn.
Thân hình nàng khô gầy quắt queo, làn da sần sùi mẩn đỏ, bong tróc thành từng mảng trắng ởn.
Nếu thoạt nhìn sẽ cảm thấy hai người bọn họ thực là xứng đôi vừa lứa.
Vương Hoàng hướng về hai người đó, nở nụ cười bảo: “Ha ha… Thay mặt tông chủ, Vương Hoàng xin đa tạ Song Thần Độc Sát đã không quản ngại mưa gió đến đây trợ chiến cho Vô Cực Tông ta!”
Dựa theo diện mạo kết hợp với lời nói của Vương Hoàng, rốt cuộc thì danh tính đôi nam nữ trên đã được xác định.
Người đàn ông tên Nguỵ Văn Tấn, hiện đang là động chủ của Độc Xà Động.
Nữ nhân xấu xí bên cạnh là vợ của hắn, tên gọi Triệu Khánh Ngọc.
Hai người họ đều có tu vi Thần Cấp trung kỳ, cùng chủ tu độc công nên tự xưng là Song Thần Độc Sát.
Nghe nói vợ chồng nhà này phối hợp với nhau có thể đánh tay ngang cùng cường giả Thần Cấp hậu kỳ.
Trên An Ký Tây đại lục, Độc Xà Động dưới tay Song Thần Độc Sát tuy không thể sánh bằng Thánh Viện nhưng thanh thế cũng rất lớn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.