Lưu Manh Đại Đế

Chương 172: Mượn Đao Giết Người






Nói đến Võ Thiện Nhân, bấy giờ chân vừa đi miệng vừa huýt sáo, bộ dáng nhàn nhã hưởng thụ, nào có giống là đang chạy trốn chứ?
Trong đầu hắn không biết có âm mưu gì mà cứ được một đoạn là hắn lại cố tình đứng lại, đợi cho đám thành viên Phục Minh Hội đến gần liền ngoắc ngoắc cái mông trêu ngươi, hành động khiêu khích này càng làm cho bọn chúng điên tiết không ngừng đuổi theo.
Bên ngoài đại quảng trường, có không ít người để ý đến diễn biến bên trên cánh cửa màu vàng.
Lúc này thấy gần trăm người cùng nhau truy đuổi một gã nam sinh nhưng lại không cách nào bắt được hắn, còn bị hắn dùng thái độ cợt nhả đáp trả, thật giống như đang xem một màn tuồng chèo khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Chạy vài dặm đường, Võ Thiện Nhân bỗng lấy trong Ngũ Hành Giới Chỉ một ít linh đan, rồi nhanh tay ném cả vào miệng nhai rau ráu.
Nguồn chân linh khí bị hao hụt trong đan điền rất nhanh đã được bổ sung no đủ.
Phía đằng xa lại thấp thoáng bóng dáng đám thành viên Phục Minh Hội đuổi đến, bỗng thần sắc Võ Thiện Nhân trở nên dữ tợn, cười lạnh bảo: “Trần Công Minh có giỏi thì đến đây đi! Ta có quà dành cho các ngươi đó.
Hắc hắc…”
Rất nhanh bóng dáng Trần Công Minh đã xuất hiện trong tầm mắt.

Phát hiện Võ Thiện Nhân đang ngồi tĩnh dưỡng đằng trước, Trần Công Minh ra lệnh cho thuộc hạ đề thăng tốc độ.
Ngó thấy vẻ hung hăng của Trần Công Minh, Võ Thiện Nhân cố tình nhe răng cười nói thật to: “Chó ngoan! Mau đuổi theo ta!”
Một lần nữa, Phong Quyển Tàn Vân khởi động, đôi chân như tia chớp bạc bắn vào sa mạc.
Đuổi bắt một đoạn đường dài như vậy, Trần Công Minh ngờ ngợ nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng hắn lại cậy bên mình người đông thế mạnh, mặc kệ Võ Thiện Nhân đang toan tính âm mưu quỷ kế gì cũng không sợ.
Đúng lúc, tình huống lại có biến đổi, Võ Thiện Nhân vốn đã rời đi bỗng nhiên chạy quay ngược trở về hướng này.
Không những thế, hắn còn ngoác miệng gào to: “Trần Công Minh, ta liều mạng với ngươi.”
Đám người Phục Minh Hội và Võ Thiện Nhân từ hai chiều hướng trái ngược, đồng thời lao thẳng đến nhau.
Trước hành động bất thường của Võ Thiện Nhân, Trần Công Minh phấn khích: “Đúng là tìm con đường chết!”
Khoảng cách đôi bên rất nhanh rút lại gần, chỉ còn khoảng mấy mươi trượng.
Chợt Trần Công Minh giật thót mình, bởi vì hắn phát hiện đằng sau lưng Võ Thiện Nhân có một cái bóng mờ mờ ảo ảo.
Đáng tiếc là trên sa mạc bão cát thổi gắt quá nên trong thời gian ngắn không cách nào nhìn rõ chân tướng.
Trong khi hắn còn đang nghi hoặc thì lại nghe Võ Thiện Nhân hét: “Xem chiêu của ta đây.”
Dù ở khoảng cách tương đối xa nhưng Trần Công Minh vẫn cảm nhận được luồng bá khí cường đại toả ra từ trên người Võ Thiện Nhân.
Trong lòng hắn hiện chỉ tồn tại duy nhất nỗi căm hận thấu xương nên không còn đủ tỉnh táo để phán đoán tình huống.
Trần Công Minh quát vang một tiếng: “Toàn bộ thành viên Phục Minh Hội nghe lệnh, lập tức phát động tấn công cho ta!”
Nhận được lệnh, gần trăm thành viên Phục Minh Hội linh lực bùng nổ, đồng thời thi triển vô số đòn công kích, bắn vọt đến như sao sa.
“Đùng.”
“Đùng.”
“…”
Thấy đối phương cuối cùng cũng xuất thủ, Võ Thiện Nhân vô cùng vui mừng.
Chỉ đợi có thế, hắn toàn lực phóng thích tinh thần lực, nhanh chóng vận dụng Phong Quyển Tàn Vân thoát khỏi phạm vi tấn công.
Cơn mưa công kích vì vậy bắn thẳng một đường, bất ngờ lao đến cái bóng theo sau Võ Thiện Nhân, lập tức vang lên một tràng âm thanh kịch liệt.
“Ầm… Ầm…”
Trần Công Minh càng lúc càng thấy bất an, vội hét lên: “Dừng tay!”
Bão cát qua đi, bỗng hiện lên trước mắt mọi người là một đầu linh thú khổng lồ, toàn thân chỉ duy nhất một bộ xương vàng khè, hai tay cầm song đao.
“Cô Lâu Đao Thú?!!”
Đám thành viên Phục Minh Hội tròng mắt như muốn rớt cả ra ngoài.
Bọn chúng vừa mới làm cái quái gì vậy? Rõ ràng là đang hợp hợp sức tấn công Võ Thiện Nhân không ngờ từ đâu lại lòi ra một đầu linh thú cấp sáu.
Cảm nhận khí tức của Cô Lâu Đao Thú, ai nấy đều lạnh buốt sống lưng.
Trần Công Minh lông tóc dựng đứng, cuối cùng cũng nhận ra âm mưu quỷ kế của Võ Thiện Nhân.
Tình huống thực quen thuộc, rất giống cảnh tượng đối mặt với Huyễn Dực Giáp Trùng trong Tây Nguyên, hắn tức giận gầm lên: “Khốn kiếp!”
Quay lại trước đó một lát, Cô Lâu Đao Thú vốn đang nhàn nhã dùng loan đao xỉa răng thì bất ngờ bị Võ Thiện Nhân đánh lén một đòn khiến nó tức tối đuổi theo.
Nhưng vừa đuổi được một đoạn thì bỗng dưng bị hàng trăm đạo công kích đánh vào thân thể.
Cũng may phòng ngự của nó vốn rất cứng rắn nên không sao hết, chỉ là đau đớn một chút mà thôi.
Nhìn thấy số thành viên Phục Minh Hội, Cô Lâu Đao Thú nhe răng cười khục khặc mấy tiếng, liền không thèm quan tâm Võ Thiện Nhân nữa, trực tiếp lao thẳng vào đám đông trước mặt.
Vì Trần Công Minh đi đầu nên trở thành mục tiêu của Cô Lâu Đao Thú.
Chỉ thấy Cô Lâu Đao Thú nhảy vọt lên không, hai thanh loan đao điên cuồng múa may bổ xuống.
Đứng trước tồn tại ngang hàng với Vương Cấp sơ kỳ, Trần Công Minh nào dám khinh thường.
Hắn có thân phận là thủ lĩnh Phục Minh Hội, không thể chưa chiến đã chạy, đành bất đắc dĩ lấy ra Phá Huyết Đao ngăn cản.
“Phanh.”

Đao vừa chém tới, Trần Công Minh lách người né tránh, nhân tiện hữu thủ vung ra, Phá Huyết Đao bổ một nhát vào mạng sườn Cô Lâu Đao Thú.
Cô Lâu Đao Thú tuy linh trí chưa mở nhưng phản ứng lại cực kỳ nhanh nhạy, liền xoay loan đao về phía sau đón đỡ.
“Keng.”
Ngay lúc đó, bỗng một đạo quang mang đột nhiên từ phía dưới mặt đất xuyên lên, biến thành một đạo công kích lập lòe lóe sáng, nhanh như chớp quét qua.
Chỉ nghe một tiếng "rắc rắc", lớp phòng hộ bên ngoài cơ thể Trần Công Minh trực tiếp bị kích vỡ.
Tiếp đến, hàm răng vàng khè của Cô Lâu Đao Thú há rộng, bên trong chứa đầy nhớt dãi khạc ra một quả cầu màu vàng to bằng cái đầu người.
Trong chớp mắt một mùi tanh tưởi lan tràn khiến Trần Công Minh hít thở không thông, đầu óc ong lên.
Hắn vội cắn mạnh đầu lưỡi đánh thức chính mình.
Chỉ là vẫn chậm mất một nhịp, hắn không kịp né tránh nữa, đành vươn tay cản phá quả cầu kinh tởm kia.
“Xèo… Xèo…”
Bàn tay Trần Công Minh mặc dù có linh lực bảo vệ nhưng vừa tiếp xúc với luồng năng lượng quỷ dị đến từ quả cầu màu vàng liền bị ăn mòn với tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu đã bị phá vỡ.
Trần Công Minh cảm thấy đôi tay như bị nhúng vào một lò nước sôi, da thịt như xác chết lâu ngày cứ thế lở loét bong tróc, nháy mắt lòi cả khung xương trắng ởn.
Nỗi đau róc xương rã thịt khiến hắn kinh hoàng.
“Đi chết cho ta!”
Trần Công Minh điên loạn thét lên, Phá Huyết Đao bổ xuống như mưa, bất kể có chiêu thức gì đều tung cả ra.
“Bang.”
“Bang.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.