Lưu Manh Đại Đế

Chương 149: Chân Hoả






Dùng chân linh khí thiêu đốt kinh mạch, loại thống khổ này làm Võ Thiện Nhân nhăn nhúm mặt mày.
Trong lòng Võ Thiện Nhân trầm xuống, ngay thời khắc bắt đầu, hắn đã đoán chắc rằng có đau đớn nhưng vẫn không nghĩ tới lại quá sức kinh khủng thế này.
Thân hình vừa khẽ động, khắp mình mẩy cảm thấy đau đớn kịch liệt khiến Võ Thiện Nhân muốn ngất xỉu.
Mãi một hồi sau cơn đau mới dịu đi.
Hắn không dám cử động nữa, hai mắt nhắm chặt tiếp tục thực hiện quá trình thiêu đốt.
Cũng trong lúc đó, sự đau nhức ở kinh mạch đột nhiên bạo phát lan ra, biến thành vô số ngọn lửa xâm chiếm thân thể, thậm chí còn chạy cả vào tận bên trong xương tủy.
Võ Thiện Nhân bỗng thấy toàn thân ngứa ngáy vô cùng, tựa hồ có vô số con kiến đang không ngừng bò qua bò lại.
Màn tra tấn này thiếu chút nữa làm cho hắn phát điên.
Với tính cách nhát gan của Võ Thiện Nhân, loại chuyện tự mình hại mình như vậy nếu không nắm chắc bảy đến tám thành thành công thì tuyệt đối không làm.

Trong trường hợp này con bài tẩy trong tay hắn mang tên Hàng Long Biến Thân Quyết.
“Hàng Long Biến Thân!”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể Võ Thiện Nhân được bao phủ bởi một lớp vảy rồng lấp lánh hoàng kim sắc, trên trán xuất hiện một ngọn long giác bén nhọn, phía sau là long vĩ vươn dài.
Bên ngoài thân thể hắn toả ra một luồng bá khí cực kỳ cuồng bạo, dường như chỉ có ở long tộc.
Cùng lúc, hắn lấy trong người ra một chiếc bình nhỏ, vừa đổ ra tay liền thấy ngay một viên đan dược màu xanh, hình dáng trông như một hạt nhãn, thoang thoảng hương thơm, khiến tinh thần thỏa mái, dễ chịu.
Đây chính là Linh Hoả Đan mà Lê Châu sư phụ đã đưa, còn căn dặn khi nào ngưng tụ Linh Hoả hãy đem ra sử dụng.
Võ Thiện Nhân nhanh nhẹn cầm lấy Linh Hoả Đan ném thẳng vào miệng.
Quả nhiên Linh Hoả Đan công hiệu thần kỳ, vừa chạm đến đầu lưỡi bỗng tan thành bột phấn, đồng thời xộc lên một hương thơm nồng đượm.
Chỉ nháy mắt, Võ Thiện Nhân thấy toàn thân thư thái, sự đau đớn dường như thuyên giảm rất nhiều, không còn tính uy hiếp.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Bảy ngày sau.
Đêm khuya, bên trong động phủ, thân hình Võ Thiện Nhân ngồi yên bất động.
Trước mắt hắn là một cái kén làm bằng linh lực năm màu, không nhìn rõ tình huống bên trong như thế nào.
Cho đến lúc này, dù chưa thể ngưng tụ Linh Hoả nhưng Võ Thiện Nhân không hề nản chí, vẫn kiên trì tiếp tục thiêu đốt kinh mạch.
Thực ra với người khác thì quá trình này cực kỳ thống khổ nhưng đối với Võ Thiện Nhân lại rất nhẹ nhàng.
Hắn có Hàng Long Biến Thân hộ thể, giúp ngăn cản đến năm phần đau đớn, cộng Linh Hoả Đan giảm thiểu thêm ba phần, cuối cùng chỉ còn sót lại chút đau đớn cỏn con, mặc nhiên vẫn có thể thảnh thơi chờ đợi chân hoả thức tỉnh.
Võ Thiện Nhân thầm nghĩ: “May là thân thể của ta được Hàng Long Biến Thân cường hoá nên việc ngưng tụ chân hoả không tính là nguy hiểm.
Dù có ngồi thêm dăm bữa nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Ha ha…”
Cũng chính lúc này, Võ Thiện Nhân cảm thụ toàn thân nóng bừng, bên trong một nhánh kinh mạch bất ngờ bùng lên một tia khí tức kỳ lạ, vừa phát hiện ra, hắn điên cuồng hét lên: “Chân hoả!”
Chỉ trong nháy mắt, bắt nguồn từ tia chân hoả đầu tiên, trải rộng khắp ra các nơi trong cơ thể, mỗi một vị trí trên người, từ gân cốt, kinh mạch cho đến da thịt đều không ngừng sinh sôi biến hóa.
Qua gần hai canh giờ, khi ngày càng nhiều chân hoả ngưng tụ trong cơ thể, xung quanh người Võ Thiện Nhân cũng hiện lên chùm ánh sáng mờ ảo.
Chẳng bao lâu, bỗng chùm sáng bùng lên mạnh mẽ, trở nên chân thực hơn, có cảm giác như một ngọn lửa đang bập bùng cháy, khuấy động từng ngóc ngách trong động phủ.
Thời khắc thu hoạch đã đến, Võ Thiện Nhân không nhanh không chậm bắt đầu tiến hành thi triển bí pháp, lấy chân linh khí làm chất dẫn đường, khống chế toàn bộ chân hoả quay ngược trở về đan điền.
Hắn không nóng vội, lẳng lặng vận chuyển từng tia chân hoả di chuyển theo lộ tuyến định sẵn.
Ngay khi tia chân hoả đầu tiên tiến nhập đan điền, Võ Thiện Nhân chợt cảm giác toàn thân chấn động, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không gian đan điền bất ngờ phình to ra.
Màn đêm lặng lẽ trôi.
Đằng đông, một vầng hào quang ấm áp từ từ nhô lên, tỏa ánh sáng chan hòa lên vạn vật.
Trái ngược với cảnh tượng im ắng trong động phủ của Võ Thiện Nhân, không khí trên Hưng Yên Phong vô cùng khẩn trương bởi vì ngày hôm nay chính là thời điểm kỳ Tân Vương bắt đầu.
Lại nói, mỗi lần tân sinh gia nhập, Thánh Viện sẽ cho khai mở một kỳ Tân Vương.
Đây chính là cơ hội để cho các môn sinh cùng thế hệ thể hiện tài năng, ghi dấu tên mình vào trang sử sách huy hoàng của Thánh Viện.
Trong danh sách tham gia tranh đoạt Tân Vương, thường thì môn sinh tu vi hàng Nhân Vực chiếm số lượng đông đảo nhất, đa phần đều là Nhân Vực cấp mười bốn, mười lăm.
Những môn sinh Nhân Vực cấp mười, mười một, mười hai, mười ba hiểu rằng cơ hội chiến thắng của bản thân cực kỳ thấp nên biết thân phận trở thành khán giả, đứng ở bên ngoài quan sát.
Tuy nhiên, thiếu niên thường hay háo thắng, lại đứng trước mặt những sư tỷ, sư muội xinh đẹp thì càng phải cố gắng biểu hiện.
Đó là lý do tại sao xuất hiện một vài tên nam sinh cảnh giới thấp kém nhưng vẫn đánh liều tham gia.
Có lẽ nhờ những áp lực cạnh tranh đó mà trong nhiều năm qua Thánh Viện đã đào tạo ra không ít môn sinh ưu tú.
Về cơ cấu giải thưởng vô cùng phong phú và hấp dẫn.
Đáng chú ý nhất là năm thứ hạng đầu, mỗi người sẽ nhận một suất đi vào Thánh Trì tiến hành tẩy luyện, giúp tăng thêm ba thành cơ hội khi đột phá vào Vương Cấp cảnh giới.
Bên cạnh đó, bọn họ còn lãnh thêm một trăm vạn linh thạch cùng mười vạn điểm cống hiến, có thể dùng để đổi vật phẩm ở Nội Các.
Riêng vị trí quán quân liền nhận thêm đặc quyền, được phép tùy ý lựa chọn một kiện linh bảo trung đẳng nằm trong bảo khố.
Nhắc về chuyện Võ Thiện Nhân đáp ứng Lê Châu đại trưởng lão tham gia tranh đoạt Tân Vương, hiện nay hắn đang ở cảnh giới Tướng Cấp sơ kỳ, tuy nhiên nếu vận dụng toàn bộ những con bài tẩy hẳn là đủ sức đánh với với Tướng Cấp hậu kỳ một trận.
Nếu không quá xui xẻo đụng độ với vài tên quái vật Tướng Cấp đỉnh phong hay Vương Cấp thì khả năng lọt vào tốp năm xem chừng vẫn có hi vọng.

Bất quá, cả ngàn người cùng tranh giành đấu đá, kết quả chung cuộc thế nào thực rất khó nói.
Sự kiện náo động này khiến cho không khí trên Hưng Yên Phong trở nên náo nhiệt, đông vui như mở hội.
Bên trong động phủ số một trăm sáu mươi, ngay từ tờ mờ sáng, Thích Thật Thà đã thức dậy lục đục chuẩn bị trang phục, ngắm nghía chải chuốt cả nửa buổi.
Tranh thủ lúc Thu Thảo không có mặt, hắn tự thì thầm nói với mình mấy câu: “Hôm nay nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Hắc hắc…”
Đợi một lát, Thu Thảo xúng xính trong bộ váy dài bước ra, cứ quấn chặt lấy Thích Thật Thà, hỏi không ngừng: “Ngươi xem ta mặc bộ y phục này có đẹp hay không?”
Ngó từ trên xuống dưới, Thích Thật Thà nhe răng cười tà bảo: “Nàng mặc gì cũng đẹp hết.
Mà nếu không mặc… lại càng đẹp hơn! Ha ha…”
Nghe hắn buông lời vô sỉ, sắc mặt Thu Thảo đỏ bừng, bèn bước lại gần véo một cái thật mạnh vào hông hắn.
Thích Thật Thà giãy nẩy lên, miệng ngoác to bằng cái bát, la lớn: “AAA…!!! Loạn rồi! Có người muốn mưu sát tình lang!”
Thu Thảo lườm mắt, không thèm đùa giỡn với hắn nữa, nghiêm túc bảo: “Thiện Nhân ca ca vẫn không thấy xuất hiện.
Chúng ta có nên tiếp tục đợi ca ca không?”
Mấy hôm nay Thích Thật Thà có liên hệ nhiều lần nhưng không thấy Võ Thiện Nhân phản hồi, trong lòng liền phỏng đoán có lẽ hắn đang đến giai đoạn tu luyện quan trọng.
Suy nghĩ một chút, Thích Thật Thà lắc đầu đáp: “Không đợi nữa! Ta đã để lại lời nhắn trong truyền âm phù, nếu hắn nhận được nhất định sẽ đến kịp lúc thôi.”
Một lát, hai người rời khỏi động phủ, nhanh chóng tiến về địa điểm tập kết là quảng trường nằm ở lưng chừng ngọn Hưng Yên Phong.
Lúc hai người đi đến nơi trong quảng trường đã chật kín môn sinh, ai nấy đều tỏ vẻ phấn khích và mong đợi trước sự kiện trọng đại sắp sửa diễn ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.