Lưu Manh Đại Đế

Chương 144: Có Xinh Đẹp Hay Không






Nói thì chậm nhưng thực tế diễn ra rất chớp nhoáng, từ đầu đến giờ mới chỉ qua mấy mươi hơi thở.
Võ Thiện Nhân dùng một chiêu biến khách thành chủ, từ thế bị động chuyển sang chủ động, hành động quá nhanh, quá bất ngờ khiến Thảo Linh đơ cứng, nhất thời không kịp trở tay thay quần áo.
Khi Võ Thiện Nhân len lén xâm nhập vào khu cấm địa, Thảo Linh đường chủ rùng mình hoảng hốt, cảm giác sống lưng như có một luồng điện chạy xẹt qua.
Tuy đầu óc quay cuồng nhưng suy cho cùng nàng vẫn giữ lại được lý trí, nếu cứ để hắn tiếp tục tác oai tác quái như vầy thì nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
Vào khoảnh khắc then chốt này, Thảo Linh đường chủ đột nhiên bừng tỉnh.
Nàng cắn mạnh đầu lưỡi, dùng hết sức mình thoát khỏi ma trảo của Võ Thiện Nhân, đồng thời vung tay một cái, kình phong quét đẩy hắn văng ra xa.
Nàng vội vàng chỉnh sửa lại y phục, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, tức giận run người: “Ngươi… Thật to gan!…”
Võ Thiện Nhân bị đập đầu vào vách tường, đau muốn nổ đom đóm, run rẩy thầm bảo: “Không xong, lần này gây đại hoạ rồi!”, có điều, hắn vẫn cứng miệng phản bác: “Là do Linh tỷ ép buộc ta! Chính miệng nàng đã nói nếu ta có gan làm, nàng có gan nhận.
Bây giờ lại muốn đổ lỗi cho ta sao?”
Nghe hắn hét, Thảo Linh tức muốn ói máu, hận không thể đập một phát cho hắn chết tươi tại đây.
“Ngươi… Im miệng cho ta!...”

Dứt lời, thân hình Thảo Linh đường chủ nhanh chóng biến mất, bỏ lại Võ Thiện Nhân trơ trọi một mình.
Nhìn điệu bộ của nàng, Võ Thiện Nhân nhếch miệng cười tà.
Hắn đưa đôi bàn tay lên mũi hít hà một hơi, dục hoả chưa tan, thầm bảo: “Xem nàng còn dám khinh thường ta hay không? Hắc hắc…”
Nghĩ đến một màn tuyệt vời vừa trải qua, Võ Thiện Nhân cảm xúc thật khó tả.
Nữ nhân này đúng là một cực phẩm, hoàn hảo, thơm mềm, ôn hương nhuyễn ngọc, không một chút tì vết.
Bất chợt, trong đầu Võ Thiện Nhân nhớ đến hình bóng của Vũ Hà Kiều My.
Nếu Vũ Hà Kiều My mang vẻ đẹp trong sáng, ngây thơ, có chút ngang tàng, bướng bỉnh thì Thảo Linh lại hoàn toàn trái ngược, là một người phụ nữ thành thục, quyến rũ, phong tình sắc sảo mặn mà.
Giữa hai nàng một chín, một mười, không thể phân biệt bên nào hơn, bên nào thua.
Một lúc sau, Thảo Linh đường chủ bỗng từ bên trong bước ra, y phục trên người đã được thay đổi.
Nàng ngồi vào ghế, đôi mắt quét qua Võ Thiện Nhân, sắc mặt lạnh như tiền, bá khí Vương Cấp cường giả hoàn toàn thu liễm nhưng không khí đặc quánh lại khiến cho lòng người ớn lạnh.
Nghĩ đến thân phận đặc biệt cùng tu vi cảnh giới Thảo Linh đường chủ, Võ Thiện Nhân trái tim đập thình thịch liên hồi.
Lúc vừa rồi máu dồn lên não nên hắn mới dám lớn mật làm càn, bây giờ tỉnh táo liền nhận ra mình đã gây ra hoạ.
Hắn cảnh giác quan sát từng cử động của nàng, nếu phát hiện nàng có ý muốn giết người diệt khẩu thì sẽ lập tức dùng hết khả năng phá vỡ cấm chế, quay đầu bỏ chạy.
Im lặng một lúc lâu, trước vẻ khẩn trương của Võ Thiện Nhân, chợt Thảo Linh mở miệng nói: “Hừ! Chuyện hôm nay… chỉ có ta và ngươi, nếu để có người thứ ba biết, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Ngỡ tưởng sẽ lãnh nhận kết cục thê thảm, Võ Thiện Nhân đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, không ngờ chỉ đơn giản một câu vậy mà qua ải, hắn thở phào nhẹ nhõm, như đinh đóng cột đáp: “Linh tỷ cứ yên tâm! Dù có dao kề tận cổ, đệ tuyệt đối không hé răng nói nửa lời.
Với lại dạo này đệ ăn uống không được tốt, trong người nóng lạnh thất thường, làm chuyện gì cũng hay quên trước quên sau.
Đấy, những chuyện nãy giờ nào có nhớ gì đâu!”
“Hừm! Ngươi biết được vậy thì tốt.” Thảo Linh đường chủ nghiêm giọng, nhưng trong sắc mặt rõ ràng vẫn ẩn giấu những tia ửng hồng, giọng nói không được tự nhiên, chuyển qua chuyện khác: “Lần này ta truyền gọi có một số việc muốn thông báo với ngươi.
Một là nhắc nhở ngươi, tuyệt đối không được tự ý trên Hưng Yên Phong làm xằng làm bậy, gây ảnh hưởng đến thanh danh của Linh Bảo Phong.

Những gì đã nhận từ tay người khác phải mang trả bằng hết.”
Võ Thiện Nhân vốn đã đoán biết được Thảo Linh sẽ nhắc đến chuyện này, nhưng không ngờ còn phải trả lại số quà cáp đã nhận.
Động đến tiền tài có khác nào một đao lấy mạng hắn chứ?
“Đây là quà người hâm mộ tặng cho tiểu đệ.
Hay là…”
Không cho hắn cơ hội mè nheo, Thảo Linh đường chủ cắt ngang, đanh giọng nói: “Ngươi còn dám không nghe lời ta?”
Nữ nhân đúng thật là rất khó hiểu! Lúc thì cười cười nói nói, hi hi ha ha, xưng gọi “tiểu đệ đệ” ngọt xớt, vậy mà chẳng bao lâu đã trở mặt ngay.
Võ Thiện Nhân biết không nên chọc giận nàng lúc này, đành uỷ khuất đáp: “Được rồi, trả thì trả.
Chỉ cần Linh tỷ cảm thấy vui vẻ thì bấy nhiêu đó có đáng gì?”
Nhìn thấy Võ Thiện Nhân mặt mày nhăn nhó, đau khổ đáp ứng mà vẫn còn biết dùng mật ngọt rót vào tai mình, Thảo Linh đường chủ hơi buồn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói tiếp: “Việc thứ hai, cách đây vài ngày, Trần Mông có đến gặp ta, nhờ ta giao trả cho ngươi một vật.
Hắn còn nói những chuyện trước kia giữa đôi bên chỉ là hiểu lầm, hi vọng có thể giải hoà.”
Nói đoạn, Thảo Linh đường chủ lấy từ trong người một chiếc vòng tay màu xanh ngọc, mới nhìn qua đã biết không phải là phàm vật.
Võ Thiện Nhân liền lập tức nhận ra, đây chính là kiện linh bảo trung phẩm Bích Thuỷ Thủ Trạc của mình, từng bị Trần Công Minh cướp đoạt trong Tây Nguyên.
Thảo Linh đường chủ đang định đưa cho Võ Thiện Nhân, nhưng phát hiện thấy sắc mặt của hắn vô cùng hớn hở, chợt hỏi một câu: “Linh bảo này vì sao ngươi có?”
Võ Thiện Nhân liền thành thật đáp: “Là một vị bằng hữu tặng cho tiểu đệ.”
Ánh mắt Thảo Linh chợt loé lên một tia sáng kỳ lạ, hỏi: “Là nữ nhân sao?”
Võ Thiện Nhân đang vui vẻ, không để ý ra vị khác lạ trong giọng nói của Thảo Linh, đáp: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Thảo Linh lại hỏi tiếp: “Có xinh đẹp hay không?”
Võ Thiện Nhân tự nhận mình có tài tán gái như thần, nhưng trong trường hợp này không hiểu sao đầu óc ngu si đần độn, trước bình dấm chua to tướng thế kia, hắn vẫn thản nhiên đáp: “Nàng rất đẹp, chính là một trang quốc sắc thiên hương!”
Nghe xong, Thảo Linh bỗng sầm mặt, cầm kiện linh bảo Bích Thuỷ Thủ Trạc cất biến vào người, hừ một tiếng: “Vừa rồi ngươi dám có hành động vô lễ với ta, vì vậy, ta sẽ thu hồi chiếc vòng này làm vật bồi thường.
Ngươi không có ý kiến gì chứ?”

“Cái gì? Bồi thường sao?” Võ Thiện Nhân khóc không thành tiếng.
Tại sao hắn lại phải bồi thường chứ? Thực sự thì hắn còn chưa mần ăn được gì, mới chỉ rờ một cái, hôn một cái, mất luôn một kiện linh bảo trung đẳng? Cái giá này, con bà nó, thật là muốn giết người mà!
Khi Võ Thiện Nhân đang suy nghĩ kế sách đoạt lại Bích Thuỷ Thủ Trạc, bỗng lại nghe Thảo Linh đường chủ cất tiếng: “Một tháng sau sẽ đến kỳ Tân Vương, thời gian không còn sớm, ngươi hãy quay trở về Hưng Yên Phong tu luyện cho tốt đi.”
Dứt lời, Thảo Linh đường chủ phất tay lên, vòng cấm chế của động phủ liền biến mất.
Võ Thiện Nhân còn chưa kịp mở miệng đã thấy thân thể bị khoá chặt, sau đó như có một bàn tay vô hình túm lấy, nhấc bổng lên, ném mạnh ra ngoài.
“AAA…”
Thân hình vun vút lao đi.
Bịch một tiếng, cái mông của hắn đã đập mạnh xuống đất, đau muốn nở hoa.
Một thoáng sau, hắn mới tỉnh táo trở lại.
Đảo mắt nhìn quanh, hắn phát hiện mình đã ở bên ngoài động phủ, bên cạnh còn là bộ mặt ngây ngốc, hiếu kỳ của Đỗ Quang.
Võ Thiện Nhân bật người đứng dậy, vỗ vỗ mông vài cái, nói: “Ồ, sư huynh, ta đang luyện tập một bộ thân pháp mới.
Người xem có lợi hại không?”
Chỉ nghe Đỗ Quang mở miệng cười nói: “Nếu Thiện Nhân sư đệ đã xong việc thì chúng ta trở về Hưng Yên Phong thôi.” Có điều, trong lòng hắn thì không ngừng khinh bỉ: “Cái gì mà luyện tập thân pháp mới? Vừa rồi còn nghe ngươi hét toáng lên, nhất định là đắc tội với Thảo Linh đường chủ nên mới bị ném ra đây.
Vậy mà còn mặt dày nói cứng.”
Đến khi hai người biến mất, ngay tại vị trí vừa rời đi, thân hình mềm mại của Thảo Linh đường chủ bỗng hiện lên, nghĩ lại chuyện mờ ám trong động phủ, chân dậm mạnh xuống đất, tỏ vẻ tức giận, tự nói một mình: “Hừ! Đồ lừa gạt! Kinh nghiệm sành sỏi như vậy mà nhận mình là xử nam sao? Lại còn dám khen nữ nhân khác xinh đẹp trước mặt ta? Lần sau gặp, xem ta làm sao mà xử ngươi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.