Lưu Manh Đại Đế

Chương 138: Đều Là Người Hâm Mộ Ta Sao






Thời gian như cát chảy qua tay, nhoáng một cái đã trôi nhanh bảy ngày.
Sau trận chiến trên Thông Thương Phong, Võ Thiện Nhân phát hiện kinh mạch của mình có chút rối loạn.
Nếu không nhầm thì chính là hậu quả do luồng lực lượng cuồng bạo của Trần Mông gây nên, bởi vậy, Võ Thiện Nhân quyết định đóng cửa bế quan.
Cùng với sự thần kỳ của Ngũ Hành Giới Chỉ, chỉ sau mấy ngày, những vấn đề trên người đã hoàn toàn được giải quyết.
Võ Thiện Nhân có cảm nhận, tu vi của mình hình như mạnh hơn một chút, bắt đầu kéo lên Tướng Cấp trung kỳ.
Bất ngờ nhất là Cửu Chân Tinh Thần sau nhiều tháng không có tiến triển, đột nhiên đêm qua, Võ Thiện Nhân chỉ mới vừa thử tu luyện một chút thì lập tức thức hải phát sinh biến hoá.
Sau một hồi kiểm tra, Võ Thiện Nhân giật nảy mình, vậy mà hắn thành công đột phá tầng đầu tiên Cửu Chân Tinh Thần? Điều này khiến hắn vô cùng sung sướng, ngoác miệng cười to, muốn rung chuyển cả toà động phủ.
Sau khi Cửu Chân Tinh Thần tiến vào tầng một, thần thức liền mở rộng phạm vi lên gấp đôi.

Võ Thiện Nhân rất mong chờ đến khi có thể tu luyện Cửu Chân Tinh Thần đại thành, không hiểu lúc đó tinh thần lực của hắn sẽ khủng bố đến mức độ nào?
Dời sự chú ý xuống đan điền một chút, trong biển chân linh khí, linh phách Lạc Hồng từ ngày ngưng hình xuất thế đến nay vẫn không chút thay đổi.
Dạo trước, lão Kim cũng đã truyền cho Võ Thiện Nhân một bộ phương pháp khống chế linh phách.
Cơ mà hắn bận tối mắt tối mũi nên chưa có thời gian nghiên cứu, mặc nhiên để Lạc Hồng tự do phát triển.
Nhắc đến lão Kim, thời gian này đa phần đều ngủ say, rất hiếm khi xuất hiện.
Theo lời lão thì sau lần triệu hồi Bích Thuỷ Thần Quy, tinh lực của lão đã tiêu hao khá nhiều nên cần có thời gian hồi phục.
Võ Thiện Nhân cảm thấy rất lo lắng, có điều thực lực của hắn còn quá thấp, không thể giúp gì cho lão được.
Tạm gác mọi chuyện qua một bên, hôm nay, Võ Thiện Nhân muốn đến Tàng Thư Viện một chuyến.
Kế hoạch tiếp theo chính là cố gắng đạp nhập Hạ Đẳng Linh Bảo Sư, vì vậy hắn muốn tìm hiểu thêm một số thông tin liên quan.
Mặt khác, Võ Thiện Nhân dự dịnh ghé qua Nội Các một chuyến, giao trả nhiệm vụ diệt sát Tiểu Hắc Cẩu đã nhận trước đó.
Màn bảo hộ của động phủ một trăm năm mươi chín tán đi, đã thấy thân hình Võ Thiện Nhân xuất hiện.
Vừa từ bên trong bước ra, Võ Thiện Nhân thiếu chút thì nhảy dựng lên.
Không xa, vây quanh gốc đa cổ thụ là cảnh tượng một đám đông tụ tập, nhân số lên đến hơn trăm người, nhìn qua y phục thì đều là môn sinh trên Hưng Yên Phong.
Trong lòng hắn đánh thót: “Bỏ mẹ! Không lẽ là đám người Phục Minh Hội đến tìm ta trả thù sao? Bọn chúng nhất định đã có sự chuẩn bị kỹ càng, người đông thế mạnh như vầy, ta vẫn nên tránh mặt thì hơn.”
Võ Thiện Nhân hơi hoảng, nhân lúc mọi người chưa để ý đang định quay đầu trốn vào động phủ thì bỗng nghe thấy một tiếng hét.
“Võ Thiện Nhân sư huynh! Chính là Võ Thiện Nhân sư huynh đó phải không?”
Võ Thiện Nhân lông tóc dựng đứng, cũng la toáng: “Võ Thiện Nhân ở đâu? Ai là Võ Thiện Nhân?”
Đôi tay hắn vừa kịp móc khối lệnh bài, chuẩn bị đặt lên cửa động phủ thì lại chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Ơ hay, người anh em tốt! Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi.”
Võ Thiện Nhân ngoái đầu nhìn lại, nhanh chóng nhận ra Thích Thật Thà đứng trong đám người.
Nhưng thật kỳ lạ, trông biểu hiện có hắn hết sức bình thường, thậm chí trong mắt còn đậm ý vui mừng.
Trong tình huống này, Võ Thiện Nhân thân hình tạm ngừng hành động, nhíu mày nghi hoặc: “Hình như có điều gì đó không đúng?”
Cùng lúc đó, Thích Thật Thà nhanh chân chạy đến, cất giọng hỏi: “Mấy ngày nay ngươi ru rú trong động phủ làm trò gì vậy? Ta kêu cửa mãi nhưng không thấy phản hồi?”
Thời gian qua Võ Thiện Nhân một mực bế quan, nào có để ý đến chuyện bên ngoài.
Trước câu hỏi của Thích Thật Thà, hắn không đáp mà hỏi ngược lại: “Người anh em! Ở đây đang xảy ra chuyện gì sao?”
Trước vẻ tò mò của Võ Thiện Nhân, bỗng Thích Thật Thà tươi cười hớn hở, nói: “Ngươi không biết à? Đây đều là những người hâm mộ ngươi đó!”
“Người hâm mộ”? Võ Thiện Nhân ngây người như phỗng, hai mắt tròn xoe, chớp chớp mấy cái, hỏi lại: “Hả? Đều là người hâm mộ ta sao?”
Thích Thật Thà cười khà khà, ghé sát tai thì thầm với hắn: “Bọn họ…”
Một lúc sau, rốt cuộc Võ Thiện Nhân cũng hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
Bắt đầu từ việc đám thành viên Phục Minh Hội đột nhiên ngoan ngoãn giao trả lại linh thạch, làm cho ai nấy đều hết sức kinh ngạc.
Kế đó, lại nghe đến trận đại chiến giữa Võ Thiện Nhân và Phục Minh Hội trên Thông Thương Phong.
Hỏi ra mới biết, ngay cả phó hội chủ Châu Đăng Khoa, hội chủ Trần Công Minh cũng bị thất bại dưới tay hắn.
Chẳng rõ là từ trong miệng kẻ nào khởi xướng, Võ Thiện Nhân bỗng chốc vụt trở thành anh hùng hiệp nghĩa trong mắt mọi người.
Vì vậy, những môn sinh từng là nạn nhân của Phục Minh Hội truy tìm được thông tin liền rủ nhau kéo đến đây, muốn chính miệng đa tạ Võ Thiện Nhân.
Nhưng quan trọng nhất, hấp dẫn nhất có lẽ chính là mối quan hệ giữa Võ Thiện Nhân và Lê Châu đại trưởng lão.
Hầu hết bọn họ đều có chung một suy nghĩ, đó là nhân dịp này kết tình giao hảo với đối phương, biết đâu mai sau sẽ thu về những lợi ích bất ngờ.

Võ Thiện Nhân hiểu ra ngọn ngành, kinh ngạc qua đi, ngoài mặt làm bộ tức giận bảo: “Con mẹ nó! Vậy mà không nói sớm, hù ta sợ chết khiếp!”
Bỗng hắn chỉ tay về một gã nam sinh, ngoắc đến hỏi: “Vừa rồi là ngươi kêu tên ta phải không?”
Nam sinh này họ Chu, tên gọi Bạch Cẩu.
Ngay từ khi mới sinh, khuôn mặt của hắn nhìn rất giống một đầu tiểu cẩu, màu nước da trắng bệch như người sắp chết.
Diện mạo của hắn mắc cười như vậy nên mọi người vẫn thường trêu gọi là Bạch Cẩu.
Hắn không những tức giận mà ngược lại, cảm thấy cái tên Bạch Cẩu thực sự rất oai phong, rất có khí thế.
Cuối cùng, hắn quyết tâm dùng tên Chu Bạch Cẩu này, hi vọng một ngày được dương danh thiên hạ, ngay cả cái tên cha mẹ đặt khi xưa cũng quên luôn.
Chu Bạch Cẩu xuất thân nghèo mọn, tu vi không mấy nổi bật, chỉ là Nhân Vực cấp mười bốn, linh giả đơn hệ, may mắn lọt vào được nội viện đúng là một kỳ tích.
Mấy tháng nay, bản thân Chu Bạch Cẩu không giao nộp được linh thạch nên nhiều lần bị đám Phục Minh Hội tìm đến gây khó dễ.
Hắn tu vi không đủ, mỗi lần đều trân mình chịu trận, mặc cho bọn chúng khinh thường.
Nghe tin Võ Thiện Nhân dạy dỗ Phục Minh Hội một trận thật quá hay, khiến cho Chu Bạch Cẩu mát lòng hả dạ.
Ngay lập tức, Chu Bạch Cẩu đã tôn sùng Võ Thiện Nhân thành thần tượng, trở thành một người hâm mộ cuồng nhiệt.
Vào lúc này, Chu Bạch Cẩu nhìn người thanh niên trước mặt, thấy đối phương mày kiếm mắt sao, diện mạo bất phàm, hơi giật mình, hỏi lại: “Người là Thiện Nhân sư huynh?”
Võ Thiện Nhân cố tình bày ra bộ dáng tiên phong đạo cốt, thẳng lưng, ưỡn ngực, nói: “Không phải ta thì còn ai vào đây?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.