Lưu Manh Đại Đế

Chương 114: Phục Minh Hội






Ngồi nghe Võ Thiện Nhân thuật lại hành trình trong Tây Nguyên, tuy chỉ một vài câu đơn giản nhưng Thích Thật Thà nhìn ra được nguy hiểm trùng trùng trong đó.
Nếu không phải vận số may mắn thì có khi chẳng còn cơ hội gặp lại người huynh đệ này nữa rồi.
Hắn lo lắng hỏi: “Vết thương trên ngực thế nào rồi? Còn đau nữa không?”
Những lời nói chân thành nghe thật ấm lòng biết bao, Võ Thiện Nhân mỉm cười đáp: “Vết thương đã sớm lành lại rồi.
Không còn đáng lo ngại nữa.”
Im lặng một thoáng, Võ Thiện Nhân lại kể tiếp: “Sau khi ta rơi xuống vực thì…”
Có thể nói, trong thâm tâm, Võ Thiện Nhân đã dành cho Thích Thật Thà một sự tin tưởng nhất định, cơ mà rất nhiều chuyện quan trọng không thể tiết lộ trong thời điểm này.
Vì vậy, cái gì nói được thì nói, cái gì không nên nói thì hắn tuyệt đối không hé răng nửa lời.
Những việc liên quan đến lão Kim, Hoàng Kim Cự Long cùng linh phách Lạc Hồng đều không nhắc đến.

Qua thời gian một bữa cơm, cuối cùng Võ Thiện Nhân cũng kể đến sự việc xảy ra gần đây nhất, đêm hôm qua, hắn bị một bóng đen ám sát.
Đợi hắn kể hết, Thích Thật Thà nhăn mày khó coi, nói: “Thật không thể tin được, đi vào trong Tây Nguyên đều là môn sinh Thánh Viện, vậy mà có thể ra tay sát hại lẫn nhau.”
Nói đến khô cả họng, Võ Thiện Nhân vươn tay cầm bình trà đưa lên miệng tu ừng ực, ợ hơi một cái thật thoả mái, cười bảo: “Đều là do lòng tham cả.
Bọn chúng muốn ngồi không hưởng lợi thì giết người cướp của chính là biện pháp nhanh nhất.”
Xuất thân vốn là đại thiếu gia Thích Gia, vậy nên trước nay Thích Thật Thà chưa từng suy nghĩ đến chuyện tiền bạc.
Hắn thở dài, bảo: “Ta thấy loài người thật giống với linh thú, không những tranh đua khốc liệt, còn có điểm tàn nhẫn, thủ đoạn hơn nhiều.
Chỉ là những thứ ấy ngày thường đã được khoác trên mình một chiếc áo hoa lệ nên không mấy ai có thể chân chính nhận ra.”
Nghe hắn triết lý, Võ Thiện Nhân khẽ giật mình, không ngờ người huynh đệ này cũng có lúc suy nghĩ uyên thâm đến vậy.
Nhớ lại chuyện của Phục Minh Hội, Võ Thiện Nhân liền hỏi: “Phải rồi, rốt cuộc trên Hưng Yên Phong đã xảy ra chuyện gì? Phục Minh Hội là tổ chức nào? Tại sao lại xuống tay với ngươi vậy?”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nghe Võ Thiện Nhân hỏi tới, vẻ mặt của Thích Thật Thà liền tối sầm lại, bức xúc kể một lèo: “Cách đây không lâu, trên Hưng Yên Phong đột nhiên xuất hiện một tổ chức tên gọi Phục Minh Hội.
Đến nay đã thu nhận gần hai trăm thành viên, đa phần đều là những thành phần bất hảo, cá mè một lứa.
Mười hai tên vừa nãy đều là thành viên trong cái hội chó má đó.”
“Mười ngày trước, bọn chúng đi đến từng động phủ, yêu cầu mỗi người đóng hai ngàn linh thạch mỗi tháng, gọi là phí bảo hộ.
Ban đầu có một số môn sinh lên tiếng chống đối, liền bị đám thành viên Phục Minh Hội thẳng tay đánh đập dã man.
Đối tượng bọn chúng nhắm vào đều là tu vi hàng Nhân Vực, khu vực động phủ hạ cấp.
Bản thân ta ở động phủ trung cấp nhưng mấy hôm trước có đứng ra bênh vực một người bằng hữu nên đã xảy ra mâu thuẫn với bọn chúng.
Có lẽ vì vậy mà hôm nay Phục Minh Hội cho người kéo đến gây khó dễ cho ta.”
Dừng lại một chút để lấy bình tĩnh, Thích Thật Thà bức xúc kể tiếp: “Hai ngàn linh thạch, con bà nó, số tiền đó với ta chỉ là một cọng lông trâu.
Nhưng mà bọn chúng muốn cưỡi lên đầu lên cổ của ta, đòi ngồi không hưởng lợi thì làm sao ta có thể nhẫn nhịn được? Diễn biến về sau thế nào thì ngươi cũng thấy cả rồi đấy.”
Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Võ Thiện Nhân tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ lần này Thích Thật Thà lại cứng rắn đến vậy.
Hắn giơ ngón tay cái lên, cười nói: “Ha ha… Đúng là huynh đệ của ta.
Rất có can đảm, rất có nghĩa khí đó nha…”
Được khen nổ mũi, Thích Thật Thà dương dương tự đắc bảo: “Trước nay ta vẫn luôn như vậy.
Bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao? Đáng tiếc đây là nội viện, nếu là Thăng Long Thành thì ta sẽ cho chúng nó sống không bằng chết.”
Võ Thiện Nhân lườm hắn một cái, chuyển chủ đề hỏi: “Đúng rồi, Thánh Viện có quy định nghiêm ngặt, không lý nào hai người Đỗ Quang, An Bình lại không quản chuyện này?”
Nhắc đến Đỗ Quang, An Bình, Thích Thật Thà cười nhạt, xua tay trả lời: “Thánh Viện tổng số môn sinh cả mấy vạn người, làm sao có thể kiểm soát hết toàn bộ? Hơn nữa, theo ta thấy, hai tên Đỗ Quang và An Bình chắc chắn có quan hệ mập mờ với đám người Phục Minh này.
Như vậy thì bọn chúng mới dám coi trời bằng vung, ngang nhiên hoành hành bá đạo.
À mà nhắc mới nhớ, tại sao hai người đó khi vừa nghe tên của ngươi lại tỏ vẻ khách khí như vậy nhỉ?”
Võ Thiện Nhân tủm tỉm cười, nói: “Có lẽ bọn họ cũng là người hâm mộ của ta.
Hắc hắc…”
Nghe hắn huyênh hoang, Thích Thật Thà đáp lại bằng một cái nhìn khinh bỉ.
Hắn cũng biết mỗi người đều có những bí mật riêng, vì vậy không nhắc đến chuyện này nữa, hỏi qua chuyện khác: “Tiếp theo đây ngươi đã có kế hoạch gì chưa?”
Võ Thiện Nhân không đáp, mỉm cười đầy vẻ bí ẩn, liền phẩy tay một cái, đột nhiên trong phòng xuất hiện một đống vật phẩm, xếp chồng như một ngọn núi nhỏ.
Vừa nhìn vào Thích Thật Thà liền nhận ra ngay, mém chút thì đã hét toáng lên: “Nội đan linh thú? Sao lại nhiều đến như vậy?”
Thích Thật Thà có chút khiếp sợ, trước mắt là một lượng lớn tầng tầng lớp lớp các hạt châu đủ màu đủ sắc lẫn kích thước, nhỏ thì bằng hạt nhãn, có viên to bằng nắm tay trẻ con.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Thích Thật Thà, Võ Thiện Nhân cười giải thích: “Toàn bộ chỗ này do ta chém giết linh thú mà có, một nửa là đoạt được từ bóng đen đêm hôm qua.”
Mặc kệ là nguồn gốc từ đâu ra, Thích Thật Thà hưng phấn bảo: “Không biết số lượng chính xác bao nhiêu? Ta thấy cũng lên đến gần một ngàn đó.”
Võ Thiện Nhân mắt sáng rực đáp: “Ta cũng không nắm rõ số lượng chính xác.
Hay là chúng ta đếm thử xem.
Hà hà…”
Công việc phân loại tương đối dễ dàng.

Độ khoảng một canh giờ, số nội đan linh thú đã được hai người Võ Thiện Nhân và Thích Thật Thà chia thành bốn loại khác nhau.
“Nội đan linh thú cấp một là một ngàn ba trăm viên.”
“Nội đan linh thú cấp hai là năm trăm lẻ sáu viên.”
“Nội đan linh thú cấp ba là hai trăm ba mươi mốt viên.”
“Nội đan linh thú cấp bốn là bảy mươi ba viên.”
“Tổng cộng cả thảy vừa tròn hai ngàn một trăm mười viên.”
Kết quả cuối cùng này khiến ngay cả Võ Thiện Nhân cũng phải giật mình kinh ngạc, cảm thấy như chính mình nghe rõ từng nhịp đập trong tim.
Không ngờ tổng kết thành quả lại lên đến một con số kinh người như vậy.
Thích Thật Thà xuất thân là đại thiếu gia Bảo Tài Thương Hội nên về giá cả nội đan tương đối quen thuộc.
Hắn tính toán một chút, vui mừng la lên bảo: “Theo ta nhẩm tính, đống nội đan này của ngươi có giá ước chừng mười tám vạn linh thạch.
Chúc mừng người anh em, ngươi giàu to rồi.
Ha ha…”
“Mười tám vạn linh thạch? Nhiều đến vậy sao?” Võ Thiện Nhân nghe đến con số này cảm thấy thực kinh hãi.
Không ngờ mới vào Tây Nguyên một chuyến liền lập tức phát tài ngay.
Cơ mà, hắn cũng biết rõ, lần này là may mắn gặp một con “dê béo”, nếu không thì cũng chỉ thu hoạch khoảng sáu đến bảy vạn linh thạch mà thôi.
Trên người bóng đen sát thủ, Võ Thiện Nhân lấy được hơn ba vạn linh thạch, thêm mười hai vạn linh thạch từ đám thành viên Phục Minh Hội vừa rồi, cộng với số nội đan này, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã trở thành “đại gia” rồi.
Trước thành quả vượt ngoài sức tưởng tượng, Võ Thiện Nhân vô cùng kích động, cười không ngậm được miệng, hắn lại lo sợ có nhầm lẫn, mặc kệ Thích Thật Thà cười nhạo, vẫn quyết định mang đống nội đan ra đếm đi đếm lại đến mấy mươi lần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.