Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 70:




Diệp Chi Châu kinh hãi, vội kêu tiểu thú một tiếng nhưng không được đáp lại, vội vàng thu hồi con rối xoay người đuổi theo.
[Cảnh báo, kiểm tra được có sự thay đổi …… Bắt đầu kiểm tra lần thứ hai …… Kiểm tra thất bại, bắt đầu kiểm tra lần nữa …… Thông đạo đưa linh hồn lên tạm thời đóng lại, xin kí chủ chú ý an toàn.]
Đột nhiên màn ảnh biến thành màu đen hiện ra dòng chữ đỏ đập vào mắt người khác, tạo ra một dự cảm không tốt. Diệp Chi Châu dừng chân, quay đầu lại nhìn căn phòng có nhân vật chính, do dự một lát, khẽ cắn môi tiếp tục đuổi theo tiểu thú.
[Cảnh báo, kiểm tra nhiệm vụ thất bại, trạng thái hồn kỳ đang đợi xử lý, linh hồn của nhân vật chính xuất hiện dao động, thế giới này có thể sụp đổ bất kì lúc nào, xin kí chủ chú ý! Xin kí chủ chú ý!]
Nhân vật chính quỷ quái kia rốt cuộc muốn quậy gì thế! Cậu khẽ chửi một tiếng dừng bước xoay người chạy trở về, vừa chạy vừa đẩy tiểu hắc đang ở phía sau ra ngoài, “Đi đi! Mau đuổi theo Hoài Cẩn! Bảo vệ y đừng để y xảy ra chuyện gì!”
Tiểu hắc ngửa đầu hét dài một tiếng, đột nhiên trên người nổi lên sương mù dày đặc rồi nhanh chóng biến mất.
Đám người Hoa Liêm nhìn cậu đột nhiên rời đi thì không hiểu ra sao, thấy cậu lại chạy trở về thì sôi nổi nghênh đón hỏi, “Tiểu lão bản làm sao vậy? Sủng vật cùng tọa kỵ của ngươi sao lại chạy hết rồi?”
“Không có việc gì, trước trở về nhìn Liên Dực Chính đã, tình trạng của hắn rất bất thường.” Diệp Chi Châu nhanh chóng lướt qua bọn họ, chạy đến trước cửa phòng trực tiếp đá văng cánh cửa, dùng tinh thần lực hét lớn, “Liên Dực Chính! Không phải ngươi muốn giết Chi Uyên trả thù Chi Hoan sao? Ta đang ở nơi này, ngươi dám giết không!”
Đồng tử Liên Dực Chính nhanh chóng biến đổi, thân thể hắn chấn động, xoay người nhặt trường đao lên, nâng mắt hung tợn nhìn về phía cậu, võ hồn bạo động bay thẳng đến, “Giả thần giả quỷ! Ta có thể giết chết ngươi một lần thì cũng có thể giết chết ngươi lần thứ hai! Chịu chết đi!”
Hoa Liêm hừ lạnh một tiếng giúp Diệp Chi Châu chắn công kích, không che dấu sát ý của mình nữa, không nói hai lời lấy vũ khí bắt đầu tấn công hắn, thủ pháp rất xảo quyệt, vả lại còn tấn công liên tiếp. Ngao Phượng cùng Hồng Âm nghẹn một bụng khí cũng sôi nổi gia nhập cuộc chiến, Liên Hoa mang Hoa Nhan cách xa trận chiến, miễn cho cô bị lực lượng hỗn loạn ảnh hưởng đến.
Liên Dực Chính bị vây công khiến cho hắn rất chật vật, chỉ có thể đổi công kích sang phòng ngự, ánh mắt bất ổn càng ngày càng kiên định, bên trong đều là cừu hận, “Chi Uyên! Chờ ta đứng trên đỉnh võ giả, ta sẽ ngũ mã phanh thây ngươi ra! Còn mấy con kiến hôi các ngươi nữa, ta sẽ không bỏ qua cho kẻ nào cả!”
[Đang kiểm tra tiến độ hoàn thành nhiệm vụ …… Thử mở ra thông đạo đưa linh hồn lên …… Mở ra thất bại, đang đợi xử lý trạng thái hồn kỳ, linh hồn của nhân vật chính không ổn định, xin kí chủ chú ý! Xin kí chủ chú ý!]
Diệp Chi Châu quả thật muốn hỏng mất, vô cùng muốn bóp cổ Liên Dực Chính hung hăng lắc hai cái. Hồn kỳ đang ở trạng thái chờ xử lí là sao? Còn linh hồn không ổn định lại là chuyện gì! Nhân vật chính ngươi không thể yên ổn làm người sao hả!
“A ——!” Khí tức của Liên Dực Chính đột nhiên thay đổi, hắn che hạ thân ngã trên mặt đất, đồng tử ngừng biến hóa.
[Đang kiểm tra độ ổn định linh hồn của nhân vật chính ….. Đang xác định trạng thái hồn kỳ … Đã xác định hồn kỳ thứ nhất … Đã xác định hồn kỳ thứ hai ….. Đã xác định hồn kỳ thứ  ba ….. đang đợi xử lý trạng thái hồn kỳ, không thể mở ra thông đạo đưa linh hồn lên.]
Ánh mắt Diệp Chi Châu rơi xuống hạ thân đầy máu của Liên Dực Chính, trong đầu chợt lóe linh quang, vội vàng hô lớn, “Mau phế đi công pháp của hắn, mau!”
Hoa Liêm đang bị màn “thiến vô cùng ác độc” của nhóm nữ chủ làm cho nghẹn lời nghe vậy thì chấn động, nhất tề nghiêng đầu dùng ánh mắt “Tiểu tử ngươi thật ác nhưng ta thích” nhìn cậu một cái, sau đó rối rít xuất hết toàn lực, hướng vùng đan điền của Liên Dực Chính mạnh mẽ tấn công.
Liên Dực Chính bị đau đớn đột nhiên dâng lên trong đầu tra tấn tinh thần gần như hỏng mất, lúc này đã triệt để không có sức phản kháng, chỉ có thể chật vật lăn lộn trên mặt đất tránh công kích, võ hồn khi thì ngưng tụ khi thì tán loạn, tiếng kêu thảm thiết cũng càng ngày càng thê lương.
Diệp Chi Châu gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng. Nếu cậu đoán không sai thì linh hồn nhân vật chính dao động có khả năng liên quan đến tàn hồn của Cơ Tuyền đang ký túc trong thân thể của hắn, chỉ cần phá hỏng mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau giữa Cơ Tuyền cùng nhân vật chính thì tàn hồn ẩn trốn rất sâu kia hẳn là có thể bị bức ra. Tuy rằng việc tàn hồn Cơ Tuyền ký thân chỉ là suy đoán của cậu, nhưng hiện giờ tình huống nguy cấp, chỉ có thể thử thôi.
Bên kia mọi người còn đang vây công, cậu một bên dùng tinh thần lực điều tra tình huống nhân vật chính, một bên ngưng luyện nén áp võ hồn vào bàn tay, sau khi cảm thấy không sai biệt lắm sau, thừa dịp Liên Dực Chính tránh né công kích của nhóm nữ chủ, vọt mạnh tiến lên hung ác đem bàn tay đã ngưng tụ đầy võ hồn rót vào đan điền của hắn, sau đó khống chế võ hồn cho nổ tung lên!
“A ——!”
Liên Dực Chính đau đớn rống một tiếng, võ hồn cuồng bạo quanh thân đột nhiên tiêu tán, thân thể hắn run rẩy vài cái sau đó ngã rạp trên mặt đất. Hắn mở to mắt nhìn Diệp Chi Châu, vươn tay bắt lấy bàn tay của cậu đang đặt ở vùng đan điền, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, gian nan mở miệng, “Chi … Uyên … Ngươi sẽ chết không tử tế đâu …..”
[Đang kiểm tra trạng thái của hồn kỳ …. Đã lấy được toàn bộ 6 hồn kỳ, chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, đang mở ra thông đạo đưa linh hồn lên ….. Thông đạo đã được mở ra, có muốn đi tới thế giới kế tiếp không?]
Diệp Chi Châu thở ra một hơi, ở trong lòng vội vàng chọn từ chối, sau đó nâng mắt đối mặt với Liên Dực Chính, chậm rãi thu hồi tay, “Liên Dực Chính, trước khi ta chết không tử tế, ngươi phải xuống địa ngục trước đã.”
“Không …. Ta sẽ trở thành võ giả …… đứng đầu …..” Liên Dực Chính cúi người phun ra mấy ngụm máu tươi, bàn tay đang siết của hắn dần dần buông lỏng, không cam tâm nhắm hai mắt lại.
“Hắn chết rồi sao?” Ngao Phượng nhíu mày tiến lên, thu hồi vũ khí.
“Không có, chỉ ngất đi thôi.” Diệp Chi Châu để Thông Thiên quét qua thân thể nhân vật chính, xác định đan điền của hắn đã bị phế không thể tu luyện được nữa, rốt cục triệt để yên tâm, nhìn về phía Hoa Liêm nói rằng, “Chuyện kế tiếp liền kính nhờ thành chủ.”
“Tiểu lão bản yên tâm, ta nhất định sẽ công bố hành vi phạm tội của hắn với dân chúng, cũng bắt hắn phải chịu trừng phạt nên có, lần này ai cũng đừng nghĩ có thể bảo vệ hắn được nữa.” Hoa Liêm nghiêm túc cam đoan, sau đó tiến lên dìu cậu đứng dậy, thân thiết hỏi, “Tiểu lão bản có bị thương không? Việc hôm nay rất cảm ơn.”
“Không có gì, chỉ là bị thoát lực, thành chủ khách khí.” Sau khi cậu đứng vững thì lấy ra một viên thuốc nuốt vào, nhắm mắt lại hòa hoãn. Hôm nay tinh thần lực cùng võ hồn đều đã cạn kiệt, hiện tại cậu thấy khá đau đầu.
Hồng Âm trói chặt Liên Dực Chính ném ra ngoài phòng, vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, thoải mái cười nói, “Rốt cuộc cũng đã giải quyết xong tên học sinh xấu xa này, đáng tiếc hôm nay Mộng Tuyết bị người nhà ngăn cản không thể tới.”
“Nhìn chút tiền đồ của ngươi này, cả ngày chỉ biết dính vào Cơ Mộng Tuyết.” Ngao Phượng tà tà liếc cô một cái, sau đó tiến lên vỗ vỗ vai Diệp Chi Châu, “Sự tình lần này làm phiền tiểu lão bản, cảm ơn, về sau Ngao Phượng ta sẽ bảo kê cho ngươi! Liên gia bên kia ngươi cứ yên tâm, bọn họ không dám làm gì đâu.”
Diệp Chi Châu bị vỗ thiếu chút nữa đứng không vững, chờ cơn đau đầu giảm bớt thì vội vàng cáo từ, “Chuyện còn lại liền kính nhờ các vị xử lý, sủng vật cùng tọa kỵ của ta đều chạy mất rồi, ta phải đi tìm chúng nó.”
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ thấu hiểu, còn hỏi cậu có cần giúp đỡ không, cậu vội vàng từ chối, khoát khoát tay đi ra khỏi phòng.
Vừa mới bước ra cánh cửa gật gật đầu với Liên Hoa cùng Hoa Nhan, một màn ảnh màu đen chữ đỏ đột nhiên hiện ra trước mắt, [Kiểm tra nhận thấy tính mạng đang nguy hiểm, có muốn lấy phần thưởng hoàn hồn đan trước không?]
Sao, sao, vẫn, còn, nữa!
Cậu xoay người nhìn nhân vật chính nằm trên mặt đất, lại phát hiện đối phương vẫn hôn mê, căn bản không có khả năng phát ra công kích. Tâm muốn treo lên, cậu lấy ra một lá bùa hộ mệnh, cảnh giác nhìn bốn phía.
Một mảnh an tĩnh, đám người Hoa Liêm khó hiểu nhìn cậu.
Diệp Chi Châu nhíu mày, muốn điều động tinh thần lực điều tra nhưng lại hữu tâm vô lực, chỉ có thể nhìn Hoa Liêm cùng nhóm nữ chủ dò hỏi, “Mọi người có nhận thấy được có võ hồn xa lạ ẩn núp không?”
Nhóm nữ chủ nghe vậy cũng bắt đầu cảnh giác, Hoa Liêm tra kĩ càng qua một lần, lắc đầu, “Ta cũng không phát hiện có gì đặc biệt ….. Chẳng lẽ nơi này có võ thánh ẩn núp? Hay là gia gia của Liên Dực Chính?” Nói xong tiến lên vài bước che chở mọi người ở phía sau, phòng bị nhìn xung quanh.
Hai phút qua đi, tiểu viện vẫn gió êm sóng lặng như cũ, ngay cả một con muỗi cũng không có. Thần kinh buộc chặt của mọi người hơi thả lỏng, Hoa Liêm đã xác định chung quanh không có nguy hiểm, không khỏi bật cười, “Chắc là do tiểu lão bản căng thẳng thôi, phủ thành chủ rất an toàn, ngươi yên tâm.”
Diệp Chi Châu thu lại bùa hộ mệnh, cảm thấy rất khó hiểu. Hẳn là hệ thống sẽ không nhắc nhở sai …..
[Xin tin tưởng hệ thống.]
Không biết có phải là ảo giác không, vừa nhìn xong nhắc nhở này thì cơn đâu đầu vừa mới giảm lại đột nhiên nghiêm trọng hẳn lên. Cậu vội lấy ra một viên an thần hoàn nuốt vào nhưng không có hiệu quả, chuông báo động trong lòng rung lên mãnh liệt, cậu lại nuốt thêm một viên thanh tâm đan, đồng thời lấy một lá bùa hộ mệnh xé ra.
Mọi người thấy cậu đột nhiên thay đổi sắc mặt uống thuốc liên tục liền lo lắng hỏi, “Tiểu lão bản ngươi làm sao vậy? Bị thương sao?”
“Không phải …” sau khi thanh tâm đan tan vào cơ thể thì cơn đau đầu hơi hơi giảm rồi lại lập tức đau đớn gấp bội hơn, cậu kêu lên một tiếng ngồi xổm xuống đất, vội vàng nuốt thêm mấy viên thuốc, cắn răng nói, “Các ngươi mau rời khỏi nơi này, mau lên!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiến lên muốn đỡ cậu dậy.
“Tàn hồn của Cơ Tuyền đang ở trong thân thể ta, đi mau! Ta sẽ nghĩ cách buộc hắn đi ra!” Diệp Chi Châu nhanh chóng lui về phía sau né tránh mọi người đụng vào, cố gắng ngăn chặn đau đớn trong đầu, điên cuồng dốc thanh tâm đan vào miệng. Cậu không ngờ tàn hồn của Cơ Tuyền lại thừa dịp cậu cạn kiệt tinh thần lực không chú ý lẻn vào, thật quá sơ suất!
Một tiếng thú rống kéo dài đột nhiên vang lên giữa không trung, Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy đại não đang đau đớn đột nhiên rõ ràng, sau đó một đạo kim quang từ giữa không trung hạ xuống thẳng tắp bao lấy cậu. Trước mắt tối sầm, sau cổ căng lên, thân thể lập tức rơi vào một rừng lông mềm mại trơn trượt, trên mặt bị liếm ướt sũng, một thanh âm quen thuộc vang lên ở đỉnh đầu, “Xin lỗi ta tới chậm.”
“Hỗn đản.” Diệp Chi Châu nhéo lông nó, cái trán dần dần chảy ra mồ hôi lạnh, “Cơ Tuyền đang ở trong đầu ta mắng ngươi đấy ….. Ta sắp chống đỡ không nổi …..”
Đồ đằng trên trán Cơ Hoài Cẩn hiện lên một đạo quang, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ cậu, sau đó quay đầu lại thản nhiên nhìn đám người Hoa Liêm đang ngây ngốc, bắn về phía Liên Dực Chính một tia căn nguyên lực, bước trên mây bay lên không rời đi. Ngụy trang phù của tiểu hắc đã bị hư, làm lộ ra da lông màu đen của nó. Nó học theo Cơ Hoài Cẩn rót một tia căn nguyên âm sát vào trong cơ thể Liên Dực Chính, sau đó đuổi theo Cơ Hoài Cẩn nhanh chóng ly khai.
“Đó là tọa kỵ cùng sủng vật của tiểu lão bản đúng không? Cái này …..” Hồng Âm trợn mắt há mồm, không biết nên hình dung rung động trong lòng lúc này như thế nào.
“Thánh thú, yêu hoàng ……” Liên Hoa không thể tin tiến lên một bước, thân thể kích động đến phát run, “Là thánh thú! Đồ đằng, đồ đằng kia … Còn có thánh thú Phệ Hồn thú bảo hộ yêu hoàng ….. Trọng Hoa đại nhân! Là Trọng Hoa đại nhân!”
Hoa Nhan vội vàng tiến lên giữ chặt cô, nghi hoặc nói, “Liên Hoa ngươi đang nói cái gì thế, cái gì mà thánh thú với yêu hoàng, không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao?”
“Là thật! Không phải là truyền thuyết, bọn họ đều thật sự tồn tại!” Liên Hoa kích động bắt lấy bả vai của cô, đôi mắt sáng đến kinh người, “Trong sách cổ thánh điện có ghi lại, khi nhân gian rối loạn thì yêu hoàng nhất định sẽ xuất thế, sau đó cùng cứu thế chủ ký khế ước, trên trán sẽ xuất hiện đồ đằng kim sắc, trở thành thánh thú bảo hộ, bảo vệ bình an một phương ….. Cái bóng trắng vừa nãy chính là yêu hoàng Trọng Hoa! Ta sẽ không nhận sai! Nhất định là ngài!”
Hoa Liêm cũng khiếp sợ, “Cho nên tiểu lão bản kỳ thật là cứu thế chủ? Vậy hắn đối phó với Liên Dực Chính ……”
“Tu luyện công pháp thải bổ thì chẳng phải là thứ tốt lành gì cả!” Ngao Phượng đạp Liên Dực Chính đang hôn mê một cước, sau đó kiêu ngạo cười nói, “Cho nên bổn tiểu thư vừa mới giúp đỡ cứu thế chủ cứu vớt thế giới đúng không? Tình tiết này ta thích!”
Hồng Âm nghe bọn họ nói chuyện, yên lặng vuốt mặt. Không ngờ cô lại quen biết cứu thế chủ lâu như vậy, còn thường xuyên đi nghe cứu thế chủ kể chuyện xưa ….. Mộng Tuyết hôm nay không tới thật sự là thiệt thòi!
Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.
Diệp Chi Châu đứng ở trong bóng tối, mờ mịt nhìn chung quanh.
Đây là đâu?
Cậu vươn tay, chỉ chạm được một mảnh tối đen.
Ta là ai?
Cậu thu hồi tay, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Ngươi là Cơ Tuyền.”
“Là ai đang nói chuyện!”
“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, đương nhiên là chúng ta đang nói chuyện rồi.”
Bóng tối yên tĩnh đột nhiên lưu động, cậu đưa tay đè trán, ánh mắt biến ảo bất định. Cơ Tuyền? Cơ Tuyền là ai? Là tên của mình sao?
“Tiểu Uyên.”
Một thanh âm mông lung đột nhiên vang lên ở đỉnh đầu, mơ mơ hồ hồ khiến người nghe nghi hoặc. Cậu bỏ tay xuống, tìm kiếm xung quanh. Tiểu Uyên là ai? Không, cậu không phải là Tiểu Uyên. Nhưng cậu tên là gì? Tên của cậu, tên thật sự của cậu …..
“Tiểu Uyên, tỉnh lại.”
Không!
Cậu lắc đầu, đột nhiên cảm thấy vừa ủy khuất vừa phẫn nộ. Không phải là Tiểu Uyên! Không phải là cái tên này! Tên của cậu rõ ràng là ——
Bóng tối chung quanh lần thứ hai yên lặng không tiếng động, thanh âm khàn khàn xuất hiện đầu tiên kia lại vang lên lần nữa, không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu, “Ngươi là Cơ Tuyền, Cơ Tuyền chính là ngươi, chúng ta là một thể.”
“Chúng ta là một thể?”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt cậu dần dần mờ mịt, “Ta là Cơ Tuyền?” Trên cổ tay đột nhiên nóng lên, ánh mắt của cậu lập tức trấn tĩnh lại, cúi đầu vuốt hình xăm nhỏ ở cổ tay, sau đó một quải trượng phong cách cổ xưa xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Trong mắt của cậu đầy nghi hoặc, kinh ngạc nhìn về cổ tay, sờ sờ hình xăm rồi lại sờ sờ quải trượng. Sao trên cổ tay cậu lại có hình xăm? Còn quải trượng này là từ đâu mà có?
“Cơ Tuyền là ngươi, ngươi là ta, chúng ta là một thể.”
Thanh âm kia vẫn chấp nhất quanh quẩn trong đầu, ánh mắt cậu lại trở nên mờ mịt. Đột nhiên một tiếng thú rống rõ ràng vang ở bên tai, lạch cạch một tiếng, quải trượng trong tay theo tiếng rống vỡ vụn, một đạo kim quang bắn ra, một đồ đằng kim sắc hiện ra trước mắt cậu.
Thanh âm khàn khàn trong đầu càng thêm mê hoặc, “Chúng ta là một thể, chúng ta sẽ cùng một chỗ cả đời.”
Cả đời?
Cảm xúc biến ảo trong mắt đột nhiên kiên định, cậu giơ tay lên vuốt ve đồ đằng kim sắc trên không trung, sau đó mạnh mẽ đè xuống, đồng thời hét lớn, “Cùng ở một đời với ta phải là một đại soái ca, chứ không phải là tà vật xấu xí như ngươi, cút ra khỏi đầu ta ngay!”
Bóng tối bị xé rách, ánh sáng quang lâm, kim quang ấm áp bao lấy toàn thân của cậu. Một màn ảnh đột nhiên hiện ra trước mặt cậu, bên trên là một loạt dấu chấm than kích động. Cậu nhịn không được cong khóe miệng, nhẹ nhàng chọt chọt màn ảnh vài cái, sau đó thả lỏng thân thể để cho mình chìm sâu vào lớp lông mềm mại, ôm cái đuôi xù xù đang vây quanh bảo hộ người cậu, vui vẻ cọ cọ, “Cơ Hoài Cẩn.”
Khuôn mặt thú có đồ đằng lấp lánh đến gần, đồng tử màu đỏ ôn hòa mang theo thân thiết, duỗi lưỡi liếm mặt cậu, thanh âm mát lạnh vang lên, “Không có việc gì, ta sẽ bảo hộ ngươi.”
“Ta biết.” Cậu đưa tay sờ mặt nó, tùy ý để mình chìm vào bóng tối lần nữa, “Ta biết, ngươi vẫn luôn ở đây.”
Trong tâm cấm trận cũ nát, một cự thú lông trắng cẩn thận che chở một thiếu niên tóc đen, đồ đằng trên trán đột nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt, bộ lông không có gió cũng tự chuyển động, năng lượng khổng lồ thổi quét khắp xung quanh, kéo ngã tấm bia đá ở mắt trận xuống. Một tiếng kêu thê thảm khàn khàn ở trong cấm trận vang lên, rồi nhanh chóng bị một lực lượng vô hình trấn áp xuống.
Tiểu hắc ngồi xổm ở bên ngoài cấm trận, sương mù trên người như ẩn như hiện, cơ hồ cùng bóng đêm hòa vào nhau. Nó liếm liếm lông của mình, trong đôi mắt to tràn đầy mất mát. Chủ nhân khôi phục thực lực, nó lại phải bắt đầu cuộc sống canh cửa …… Thật là khổ quá mà.
Cơ gia ở Hoàng thành, trong một tầng hầm được bảo vệ nghiêm mật, vài lão nhân dáng vẻ tiều tụy đột nhiên phun máu tươi té ngã trên mặt đất, tất cả đều đã tắt thở. Trong thánh điện thành Thương Châu, một buổi tế lễ sắp sửa kết thúc, đột nhiên một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, làm đổ tất cả các tế phẩm trên đài xuống đất, vì vậy màn tế lễ hoa lệ này phải dừng lại. Liên Hoa thong thả đứng dậy trong đám người rối loạn, cởi trường bào dùng để tế lễ trên người xuống, tháo khăn che mặt tinh xảo tượng trưng cho thân phận thánh nữ ra, nhấc làn váy, chạy về phía phủ thành chủ. Từ hôm nay trở đi, tín ngưỡng ở lòng, không phải ở người.
Trước cửa hàng trang sức gần học viện Hiền Vũ, Cơ Mộng Tuyết nhìn tấm bảng hiệu hồi lâu, cúi đầu cười khẽ, vứt bỏ huy hiệu đại biểu gia tộc, xoay người dắt lấy tay Hồng Âm, bước lên chiếc xe thú màu hồng chói lóa của đối phương.
“Muốn đi đâu?”
Hồng Âm vung roi, hắng giọng cười một tiếng, “Bất cứ chỗ nào ngươi thích.”
Lầu hai tửu lâu gần cửa thành, Ngao Phượng nhìn theo hai người đang ra khỏi thành, ngửa đầu uống rượu, sảng khoái thở dài một hơi, “Rượu ngon thịt thơm trăng đẹp, đây mới là cuộc sống chứ! Chuyến đi đến học viện Hiền Vũ lần này, thật không uổng công!”
Hoa Liêm bước trong bóng đêm vào địa lao ở sâu bên trong, ném một phong thư lên đất, khinh thường cười một tiếng, “Không cần trông cậy vào gia gia của ngươi tới cứu ngươi, trong thư ông ta viết rất rõ ràng, trưởng nhị tử của Liên gia đã bất hạnh qua đời lúc 18 tuổi. A đúng rồi, hôm trước ca ca ngươi lại tiến giai, ta tin rằng không bao lâu nữa Liên gia sẽ nghênh đón một thánh giả mới, chúc mừng.”
Bóng người ở trong góc địa lao cử động, đột nhiên điên cuồng đánh vào tường, cổ họng phát ra tiếng gầm không cam lòng.
Nụ cười trên mặt Hoa Liêm biến mất, mặt không đổi sắc nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
Bên trong Đào Nguyên thôn, trưởng lão thần kinh căng thẳng triệt để thả lỏng, nhịn không được lộ ra một nụ cười “vô xỉ”, “Không hổ là thánh thú …..”
Vương Liên nhàm chán vẫy vẫy roi, kéo dài thanh âm, “Trưởng lão, rốt cuộc ngài muốn quải trượng kiểu gì, hết chê xấu lại chê thô, ta thấy ngài bước đi rất ổn, ngài có thể đừng gây sức ép cho các thôn dân nữa được không.”
“Ngươi thì biết cái gì!” Trưởng lão nhìn như hung ác nhưng cũng không nghiêm khắc bao nhiêu quát cô một tiếng, trong mắt mang theo hoài niệm, “Năm đó khi lão nhân cứu vớt thế giới gia gia của ngươi còn chưa sinh ra đâu, tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng.”
Vương Liên liếc mắt xem thường, dùng roi cuốn lấy một khúc củi dùng để nhóm lửa ném qua, bĩu môi nói rằng, “Ta thấy cái cây này có chiều dài rất thích hợp với ngài, vậy ngài cứ dùng cái này làm quải trượng đi.” Nói xong vỗ vỗ mông chạy mất.
Trưởng lão trừng cô một cái, nhìn cây củi trong tay, đột nhiên cười, “Hiện giờ thiên hạ thái bình, quả thật không cần quải trượng quá tốt.”
Bên trong nội viện Khương gia ở thành Liễu Châu, Khương Vân ôm gối lặng lẽ đi đến giường của Khương Nguyệt.
“Tiểu Vân …..” Khương Nguyệt bất đắc dĩ mở mắt, thở dài, “Muội đã lớn như vậy rồi, không thể ngủ với tỷ tỷ được.”
Khương Vân thấy bị phát hiện, liền bày ra dáng vẻ vô lại “Muội chính là không biết xấu hổ, chỉ muốn ngủ với tỷ đấy”, nhanh tay nhanh chân chui vào chăn cô, sau đó ôm chặt lấy cô, nhắm hai mắt lại, “Muội không cần biết, muội muốn cùng tỷ tỷ ngủ cả đời!”
“Xem tính tình muội kìa …..” Khương Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, thỏa hiệp lần thứ n nói, “Vậy hôm nay là lần cuối cùng, ngày mai, muội nhất định phải ngủ một mình.”
Khương Vân giả bộ phát ra tiếng ngáy khò khò, coi như cái gì cũng không nghe được.
Năm năm sau, Diệp Chi Châu rốt cục thành niên, cậu lười biếng duỗi thắt lưng từ trên người người yêu đứng lên, nhéo lỗ tai y, “Ta nói này, rốt cuộc chừng nào ngươi mới đưa ta về Chi gia hả? Nghe nói lão đầu Liên Văn Thụy kia trong lúc tu luyện xảy ra chuyện nên cấp bậc bị thụt lùi, ta còn muốn đi xem náo nhiệt đấy. Hơn nữa gia gia ta đã đột phá võ thánh, chuyện lớn như vậy ta cần phải trở về nhìn xem.”
Cự thú lông trắng vẫn nhắm mắt như cũ, chỉ có cái đuôi là lắc qua lắc lại, sau đó quấn lấy thắt lưng cậu, không cử động nữa.
“Không cho giả bộ ngủ!” Diệp Chi Châu tức giận, kéo lông trên đuôi nó, “Không thì ta nhổ sạch lông của ngươi!”
Cự thú bất đắc dĩ mở mắt ra, sủng nịnh nhìn cậu một cái, kim quang hiện lên, cự thú liền biến thành một đại mỹ nam lõa thể.
“Tiểu Uyên.” Sau khi Cơ Hoài Cẩn khôi phục thực lực thì khi biến thành người sẽ không còn lỗ tai, y dùng cái đuôi cuốn cậu đặt ở dưới thân, đồng tử màu đỏ nhìn cậu thật sâu, giống như rượu ngon say lòng người, “Giống đực khi chưa cùng bạn đời giao phối thành công thì sẽ không để bạn đời rời đi, ngươi không biết sao?”
Diệp Chi Châu bị thanh âm, ánh mắt và khí tức của y làm rung động không hề có sức phản kháng, ngẩng đầu sáp qua hôn y, một bên phỉ nhổ chính mình không có tiết tháo một bên nghiến răng nghiến lợi nói, “Vậy liền làm đi! Là tại ngươi nhất định phải chờ ta lớn lên chứ bộ! Còn nữa, ngươi rõ ràng là người! Không cho dùng cái từ giao phối đó!” Cái từ này sẽ khiến cậu loạn tưởng đến hình ảnh play nhân thú đó!
Cơ Hoài Cẩn cười khẽ ra tiếng, làm cho nụ hôn càng thêm sâu, tay cũng không quy củ bắt đầu sờ soạn, “Ở trước mặt ngươi ….. Ta vốn là thú.”
Tiểu hắc canh ở bên ngoài cửa điện hoa lệ nâng móng vuốt che lỗ tai, đáng thương kêu ô ô. Quả nhiên …… giữ cửa gì đó là đáng ghét nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.