Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 157:




Trong phòng khách Nhâm gia quả nhiên rất náo nhiệt. Nhâm Vân Kiệt cùng vợ là Ngụy Quyên ngồi ở một bên xem trò vui, Nhâm Vân Lăng bị tức đến khó thở chỉ vào Bách Húc Dương mắng to, Nhâm Xảo tránh ở góc xa Bách Húc Dương nhất khóc đến thê thảm, mà mẹ của Nhâm Xảo Nhâm nhị thái thái Dụ Tuyết thì gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Chi Châu đang tiến vào, ánh mắt mang theo thù hận.
Diệp Chi Châu cảm thấy người phụ nữ này có chút khó hiểu, con gái nhà mình mang thai bị người ta tìm tới cửa như vậy hình như cũng không khiến bà ta kích động được, còn rỗi rảnh đi mở cửa, hiện tại cũng không đi an ủi an ủi con mình đang khóc, ngược lại cứ nhìn cậu chằm chằm …… Khoan đã, ánh mắt thù hận? Trong kịch bản, Dụ Tuyết vốn là vị hôn thê của Nhâm Vân Lăng, trước khi kết hôn đã từng làm trong viện nghiên cứu Nhâm gia một đoạn thời gian …..
“Cậu là ai?” Nhâm Vân Kiệt nghi hoặc nhìn Diệp Chi Châu đang đi tới, gọi người giúp việc hỏi, “Không phải đã nói không tiếp khách rồi sao, như thế nào còn để người ta tiến vào.”
Người giúp việc khom người nhỏ giọng trả lời, “Là khách của nhị thái thái.”
Nhâm Vân Lăng mắng Bách Húc Dương nửa ngày, đối phương lại không hề có phản ứng, trong lòng tức thở, nghe vậy cũng không nhìn kỹ dáng vẻ của Diệp Chi Châu, quay đầu liền quát Dụ Tuyết, “Xảo Xảo đã như vậy bà còn có tâm tình đãi khách, bà có còn xem mình là người của Nhâm gia không! Có coi Xảo Xảo là con mình không!”
Dụ Tuyết cười lạnh, “Người này là khách của Nhâm gia, ông quay lại nhìn kỹ đi, rốt cuộc người tới là ai!”
Nhâm Vân Lăng bị bà ta châm biếm càng thêm tức giận, biểu tình không tốt nhìn về phía Diệp Chi Châu, sau đó kinh sợ, “Cậu, cậu là Diệp, Diệp Chi ……”
Diệp Chi Châu nhìn Nhâm Vân Kiệt đang nghi hoặc cùng Nhâm Vân Lăng lộ ra kinh hoảng, cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, “Một người biết tôi, một người thì lại không biết, cho nên vụ tai nạn của tôi …… là do ông làm sao, Nhâm Vân Lăng tiên sinh?”
“Tôi không rõ cậu đang nói cái gì!” Nhâm Vân Lăng nhanh chóng chối bỏ, hướng phía ngoài gọi người giúp việc, “Người đâu, đuổi ngay cái tên không biết từ chỗ nào lòi ra này đi mau! Về sau đừng tùy tiện để người lạ vào trong nhà, thật xúi quẩy!”
Nhâm Xảo trốn ở trong góc khóc cũng chú ý tới sự tồn tại của Diệp Chi Châu, kinh ngạc đứng dậy, “Diệp sư huynh, sao anh lại tới nhà của tôi? Tôi, tôi ……”
“Đừng gọi tôi là Diệp sư huynh, tôi vẫn còn nhớ chuyện cô hủy dịch cải tạo gen của tôi đấy.” Diệp Chi Châu đã biết rõ cục diện rối rắm của Nhâm gia ở đâu ra, quyết đoán không nhìn Nhâm Vân Lăng, mà là nhìn về phía Nhâm Vân Kiệt, “Nhâm tiên sinh, tôi là Diệp Chi Châu, là con trai của Nhâm Hạo Nam cùng Diệp Văn Tú, về quyền sử dụng độc quyền thuốc ổn định tinh thần lực của cha tôi, tôi muốn nói chuyện một lát.”
Nhâm Vân Kiệt khiếp sợ, “Con trai của Hạo Nam cùng Diệp Văn Tú? Khi nào Hạo Nam lại có con lớn như thế ……” Nói đến đây ông ta đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Nhâm Vân Lăng hỏi, “Vân Lăng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Diệp Văn Tú cùng Hạo Nam có quan hệ như thế nào!”
“Người này đang nói hưu nói vượn!” Nhâm Vân Lăng vội vàng giải thích, “Hạo Nam có con hay không không lẽ nó lại không biết? Cũng chưa từng nghe nó nhắc tới a. Người này nhất định là muốn lừa tiền, năm đó tuy rằng Diệp Văn Tú có làm trợ lý cho Hạo Nam một đoạn thời gian, nhưng không bao lâu liền phạm lỗi rời đi, căn bản không có khả năng có quan hệ với Hạo Nam.”
Giữa em trai với một người xa lạ, Nhâm Vân Kiệt quyết đoán lựa chọn tin tưởng em mình, nghe xong giải thích thì biểu tình dịu đi một ít, nhìn về phía Diệp Chi Châu nói rằng, “Cậu nhóc, có phải cậu lầm rồi không, em trai Nhâm Hạo Nam của tôi không có con cháu, tuy rằng Diệp Văn Tú từng làm cộng sự với Hạo Nam một đoạn thời gian, nhưng giữa hai người là trong sạch.”
Diệp Chi Châu liền dán cái nhãn lừa dối ngu xuẩn lên gáy Nhâm Vân Kiệt, đơn giản thay đổi đề tài nói, “Vậy chuyện Nhâm Xảo vào cục cảnh sát lúc trước hẳn là ngài biết đi, cô ta hủy dịch cải tạo gen do tôi nghiên cứu chế tạo, bởi vì cô ta, hiện tại tôi vẫn đang tạm thời bị cách chức.”
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
“Bác, bác cả …….” Nhâm Xảo nhịn không được lên tiếng, đáng thương biện giải, “Lúc ấy cháu chỉ là không cẩn thận …….” Nói xong nhìn về phía Diệp Chi Châu, lại bắt đầu khóc, “Sư huynh, tôi biết anh trách tôi, nhưng tôi cũng đã vào cục cảnh sát rồi, cũng đã giải thích với anh, anh có thể buông tha tôi được không ….. Tôi không nghĩ tới chuyện đã qua lâu như vậy anh còn tìm tới nhà của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều đưa hết, xen như tôi xin anh, đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Nhâm Vân Kiệt nghe vậy biểu tình thay đổi, ánh mắt nhìn Diệp Chi Châu mất đi thiện ý, “Diệp tiên sinh, chuyện dịch cải tạo chỉ là hiểu lầm, Xảo Xảo đã bị trừng phạt, làm người nên có lòng khoan dung độ lượng, mong cậu không nên dồn ép người khác.”
Bách Húc Dương vẫn ngồi xem trò vui nghiêng đầu nhìn Diệp Chi Châu một cái, như có điều suy nghĩ. Tiền Nguyên là lần đầu tiên nghe nói tới chuyện này, có chút ngây ngốc, nhưng dù sao đã nhận thức Nhâm Xảo nhiều năm, cũng có tình cảm, thấy thế trong lòng cũng không nỡ nhìn đối phương yếu thế, tiến lên muốn mở miệng khuyên can.
“Đều dừng lại hết đi.” Tinh thần lực phô khai, sau đó thực chất hóa thành nhà giam bao quanh mọi người lại, Diệp Chi Châu hướng Nhâm Vân Lăng đang muốn quát lên làm thủ thế không được lên tiếng, sau đó cảnh cáo liếc Nhâm Xảo, nhìn về phía Nhâm Vân Kiệt nói rằng, “Thứ lỗi đã thất lễ, nhưng nếu không làm như vậy thì sẽ có một số người nào đó lại đánh gãy câu chuyện khiến mọi người hiểu lầm, chuyện hôm nay tôi muốn nói sẽ không có cách nào thuận lợi nói xong được.”
Tinh thần lực cấp 3S tản ra lực áp chế xác thực rất đáng sợ, Nhâm Xảo cùng Nhâm Vân Lăng bị cậu cố ý nhằm vào khiến trên trán họ chảy ra mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy yết hầu như là bị một vật vô hình quấn lấy, siết chặt không thể phát ra âm thanh.
Bách Húc Dương lạnh lùng mở miệng, “Vị tiên sinh này, xin đừng thương tổn đến đứa bé trong bụng Nhâm Xảo.”
Diệp Chi Châu nghiêng đầu liếc hắn một cái, đi đến bên người Nhâm Xảo đút cho cô ta một viên thuốc, trả lời, “Yên tâm, con của anh rất an toàn.”
Bách Húc Dương sắc mặt thấy Nhâm Xảo tốt hơn nhiều, vừa lòng gật đầu, tiếp tục an tĩnh làm khán giả.
“Sếp, sếp à ……” Tiền Nguyên bị tình hình phát triển như thế này dọa đến, vô cùng sốt ruột, “Sếp, cậu mau thả bọn họ ra đi, như vậy là phạm pháp ……”
“Bọn họ có thể báo cảnh sát bắt tôi.” Diệp Chi Châu bắn một viên thuốc vào trong miệng hắn, trấn an, “Yên tâm, tôi chỉ là muốn được yên tĩnh nói chuyện với Nhâm Vân Kiệt tiên sinh thôi, sẽ không làm gì bọn họ đâu.”
Nhâm đại thái thái Ngụy Quyên nhìn qua Dụ Tuyết vẫn luôn trầm mặc cười lạnh, khẽ nhíu mày.
“Tôi nghĩ, nên bắt đầu từ đây thì tốt hơn ……” Diệp Chi Châu đi đến ghế sa lông ngồi xuống đối diện với Nhâm Vân Kiệt, gõ gõ thông tấn khí rồi búng tay một cái, lấy ra một phần chứng minh sinh sản đặt trên bàn trà, “Vẫn nên xác định thân thế của tôi trước vậy, Nhâm tiên sinh, ngài xem kỹ đi.” Đầu tiên là một phần chứng minh sinh sản, sau đó là một phần giám định huyết thống với Nhâm Hạo Nam.
Từng chữ trong ba phần tư liệu mở ra để ở trước mặt Nhâm Vân Kiệt, Nhâm Vân Kiệt xem xong liền nuốt xuống mấy lời sắp nói ra tới miệng.
“Mẹ tôi qua đời sớm, tôi không tìm thấy tiêu bản máu với dịch gien của bà, cho nên không có làm giám định huyết thống, nhưng phần chứng minh sinh sản này hẳn là có thể nói rõ được vấn đề.” Cậu thu hồi tay, nghiêm túc nhìn về phía Nhâm Vân Kiệt, “Hiện tại, ngài nguyện ý cùng tôi nói chuyện không?”
Nhâm Vân Kiệt cầm lấy tư liệu nhìn nhìn, lại ngẩng đầu cẩn thận đánh giá diện mạo của cậu, sau đó nhìn Nhâm Vân Lăng lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, bình tĩnh gật gật đầu.
Diệp Chi Châu thấy tư thái của ông ta không giống là như giả bộ, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, thái độ hữu hảo hơn, hỏi, “Vấn đề thứ nhất, năm đó mẹ tôi vì sao lại rời khỏi viện nghiên cứu Nhâm gia.”
Vài năm trước đã xảy ra rất nhiều chuyện, Nhâm Vân Kiệt đều nhớ rõ rất rõ những sự kiện cùng những người có liên quan, hồi tưởng lại rồi trả lời, “Cô ta trộm một phần số liệu báo cáo thực nghiệm rất quan trọng, sau khi bị phát hiện thì sợ chúng tôi báo cảnh sát tố giác cô ta, cho nên lén chạy đi, không biết tung tích.”
Diệp Chi Châu cười lạnh, “Vậy lúc ấy Nhâm Hạo Nam có thái độ gì?” Đây là do cậu hiếu kì xem tư liệu của Đông Phương Thư đưa tới, Nhâm Hạo Nam ở Nhâm gia ngây người cả đời, năm trước mới vừa qua đời, rõ ràng trong khoảng thời gian đó ông có rất nhiều cơ hội đi tìm kiếm Diệp Văn Tú, nhưng vì sao ông lại không làm?
“Lúc đó Hạo Nam bị thương, hôn mê nằm viện.” Nhâm Vân Kiệt nhìn thấu cậu bất mãn với Nhâm Hạo Nam, giải thích, “Hạo Nam cũng không biết nó có một đứa con trai là cậu, mọi người cũng không biết nó với Diệp Văn Tú cùng một chỗ, hơn nữa năm đó nó không cẩn thận từ cầu thang ngã xuống bị thương ở vùng đầu, sau khi tỉnh lại thì mất đi ký ức. Nếu nó biết sự tồn tại của cậu, khẳng định sẽ không bỏ bê cậu nhiều năm như vậy.”
Mất trí nhớ? Diệp Chi Châu đã từng nghĩ qua rất nhiều khả năng, lại hoàn toàn không nghĩ tới tình huống cẩu huyết là mất trí nhớ. Cậu đột nhiên nhớ tới chính mình cũng bị tai nạn mất trí nhớ, giật mình một cái, nghiêng đầu nhìn Nhâm Vân Lăng, “Xem ra trên tay ông còn có một ít chuyện mà tôi không biết.” Trước đó cậu cho rằng mất trí nhớ là do hồn kỳ quấy phá, nhưng hiện giờ, hừ.
Nhâm Vân Lăng bị ánh mắt mang theo sát khí của cậu đâm vào sống lưng làm lạnh cả người, giãy dụa sờ cổ họng hướng Nhâm Vân Kiệt dùng sức lắc đầu.
Nhâm Vân Kiệt cũng phát hiện sự tình kỳ quái, ánh mắt trở nên ngưng trọng, “Trước đó cậu nói Diệp Văn Tú qua đời sớm là đã xảy ra chuyện gì? Năm đó sau khi tôi báo cảnh sát thì họ vẫn không tìm thấy tung tích của Diệp Văn Tú, tôi còn cho rằng cô ta đã bỏ chạy tới tinh cầu khác.”
“Mười mấy năm trước bà ấy bị tai nạn ngoài ý muốn qua đời.” Diệp Chi Châu trả lời đơn giản, sau đó lại đẩy qua một phần văn kiện, nhìn chằm chằm ánh mắt của ông ta hỏi, “Vấn đề thứ hai, sau khi Nhâm Hạo Nam chết, các người xử lý vấn đề độc quyền của ông ấy thế nào?”
Nhâm Vân Kiệt bị cậu hỏi làm cho ngẩn ra, “Còn có thể xử lý như thế nào, Hạo Nam không có hậu đại, quyền độc quyền tự nhiên là truyền cho gia tộc, đây là tài sản của toàn bộ gia tộc chúng tôi ……” Nói đến đây ông ta dừng lại, rốt cục ý thức được sự xuất hiện của Diệp Chi Châu có khả năng sẽ tạo thành hậu quả gì, trên trán liền chảy ra mồ hôi lạnh.
“Hiện tại, Nhâm Hạo Nam đã có hậu đại.” Chuyện năm đó có hỏi Nhâm Vân Kiệt cũng không hỏi ra được, cậu nghiêng người, nhìn về phía Nhâm Vân Lăng, “Tôi đoán là, năm đó ông hại cha tôi …… có lẽ là bởi vì ghen tị đúng không? Rõ ràng chỉ là một đứa con riêng, nhưng lại trở thành đại công thần của gia tộc, còn có được một tình yêu hạnh phúc.”
Hô hấp của Nhâm Vân Lăng trở nên ồ ồ, trừng lớn mắt gắt gao theo dõi cậu.
“Còn ông thì sao, phía trên có một anh trai đè ép, phía dưới có một đứa con riêng dao động địa vị của ông. Bản thân ông lại có tư chất năng lực bình thường, cái duy nhất có thể so với đứa con riêng đó chính là ông có được một vị hôn thê ưu tú, nhưng cố tình là, vị hôn thê này không yêu ông, ngược lại lại yêu đứa con riêng kia.”
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng khách nháy mắt thay đổi.
Nhâm Vân Lăng không tiếng động gào thét, mãnh liệt hướng về phía trước rục rịch muốn công kích. Nụ cười lạnh trên mặt Dụ Tuyết biến mất, âm trầm nhìn Diệp Chi Châu. Nhâm Xảo thì mờ mịt nhìn cha mẹ mình, có chút ngây ngốc, “Có, có ý gì? Mẹ không yêu cha? Làm sao có thể chứ!”
Diệp Chi Châu đứng lên, đem phản ứng bất đồng của bọn họ thu vào trong mắt, lạnh lùng nói, “Nhâm Vân Lăng, ông ghen tị năng lực của cha tôi, cho nên đẩy ông ấy xuống cầu thang. Dụ Tuyết, bà ghen tị với mẹ tôi, cho nên hãm hại bà ấy, ép bà ấy rời đi, cuối cùng giết bà ấy. Nhâm Xảo, còn cô thì sao, cô lại muốn lấy gì nữa?” Trong kịch bản, Nhâm Xảo đánh bại một nhà đại phòng, lướt qua Nhâm Vân Lăng trở thành gia chủ tân nhiệm của Nhâm gia, chuyện này rất kỳ quái, cho dù hiện tại Nhâm Xảo có chút hư vinh não tàn, nhưng thật sự không giống như là một người có dã tâm lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.