- Dung Ly! Muội làm gì thế?
Hình như từ xa có người đang gọi tên nàng, nhưng trong giọng nói lại lộ rõ nét kinh ngạc bàng hoàng.
Nhắm nghiền mắt lại rồi gắng mở ra thêm lần nữa, Dung Ly lúc này đang cố định thần lại trước những cảnh vật hiện hữu trước mắt.
Trên tay nàng đang cầm một thanh kiếm, chính là bảo kiếm Thanh-Hắc Xà nàng mang theo bên mình hôm đi vào rừng gặp Thiên Lưu Tử.
Mũi kiếm vươn thẳng về phía trước, đâm vào vai trái của một nữ nhân, nhưng cũng may không sượt qua tim.
Ngạc nhiên hơn thế nữa, rằng nữ nhân trước mặt nàng khi này không ai khác chính là Tịnh Nguyệt Quận Chúa.
Tiếng người la lên làm Dung Ly giật thót mình vội vã rút kiếm lại, nhưng những giọt máu loang trên kiếm nàng là minh chứng không thể chối cãi cho chuyện bản thân vừa gây ra.
Mũi kiếm vừa rút ra, Tịnh Nguyệt cũng vì đau mà ngã quỵ xuống, miệng vẫn còn thều thào vài chữ uẩn khúc:
- Dung… Dung Ly cô nương… tại sao… ?
Đám người từ phía xa tức tốc chạy đến, Dung Ly loạng choạng lùi lại phía sau vài bước, tâm trí vẫn còn hỗn loạn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bị nhốt trong khoảng không gian thuần rỗng đó, khái niệm thời gian và không gian không thể xác định, cũng không tồn tại, nên nàng hiện cũng không rõ ngoài đời thực đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi.
Dường như trong đám đông chạy đến, có một người mạnh dạn đứng ra tiến về phía chỗ Tịnh Nguyệt đỡ cô ấy dậy, đồng thời nhìn về phía Dung Ly mà tỏ vẻ tức giận, chất giọng nam tử mang phần thân thuộc vang lên:
- Muội đang làm gì thế? Rốt cuộc Tịnh Nguyệt đã làm gì muội\, mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy với cô ấy?
“Người đó gọi mình là muội ư?” Cảnh vật phía trước Dung Ly từ mờ mờ ảo ảo chuyển sang rõ rệt hơn.
Thì ra nam nhân đó chính là Mạc Đông Cung.
Thấy chàng ở đây bình an vô sự như vậy, trong lòng nàng có tí nhẹ nhõm hẳn, nhưng nỗi trấn an ấy không thể lấn át được cảm giác hoang mang lúc này.
- Muội… muội không làm gi cả… Muội không biết gì hết…
Dung Ly lắp bắp đáp lời, trong lòng có tí lo sợ.
Trên tay vẫn đang cầm chắc thanh bảo kiếm, nàng vội vã vứt nó xuống mặt đất ngay, như muốn hủy đi vật chứng duy nhất buộc tội mình.
Sau đó run run lùi về phía sau vài bước, tiếp lời:
- Muội bị oan… là có kẻ đã hãm hại muội… Huynh\, huynh phải tin muội…
Xung quanh có rất nhiều người tụ tập lại đứng vây quanh để xem.
Trong tình huống như thế này, cho dù Đông Cung có tin nàng ấy, thì liệu những người đang đứng tận mắt chứng kiến sự việc sẽ tin chăng? Nhìn xuống thấy Tịnh Nguyệt đang mất quá nhiều máu, Đông Cung đành đưa sắc lệnh:
- Các người còn đứng đấy làm gì? Mau đưa quận chúa về phòng! Gọi ngự y đến nhanh lên!
- Tuân lệnh!
Sau khí Tịnh Nguyệt được đưa đi, Đông Cung lúc này mới từ từ đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Dung Ly, dùng ánh mắt đầy ngờ vực lạnh lùng nhìn nàng.
Nảy giờ nàng cứ như bị hóa đá, đứng yên một chỗ không hề động đậy, các đầu ngón tay có vẻ run run, nàng dần dần xâu chuỗi lại các sự kiện đang diễn ra thành một quá trình hoàn chỉnh.
“Mình phải nghĩ kỹ lại.
Lúc trước là đến rừng, rồi bị hắn đánh ngất.
Đến khi tỉnh dậy, lại rơi vào tình huống như thế này.
Hình như đây là hoàng cung thì phải… Tiêu rồi! Không rõ trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Hình như Thiên Lưu Tử dùng ma thuật điều khiển mình, sau đó chờ cơ hội ra tay với quận chúa? Không thể nào, hắn và cô ấy không có thù hằn gì.
Vả lại lúc trước, mỗi khi bị khống chế, bộ dạng mình đều thay đổi, chẳng lẽ bọn họ không nhận ra? Nhưng sao mình lại đến gặp Tịnh Nguyệt chứ? Rốt cuộc cô ấy và mình đã nói gì? Ôi, sao mà rối rắm thế này! Biết như vậy thà ở trong không gian đó luôn cho rồi!”
Dung Ly đưa tay lên ôm đầu lay lay nhẹ, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, cũng không cho nàng đủ thời gian để định hình lại toàn bộ sự kiện.
Lúc này từ xa, chợt một đám lính xông vào, bọn chúng vây xung quanh hiện trường, nhằm vào nàng mà tiến lên chĩa gương chĩa giáo.
Một tên trong đó đứng ra lên tiếng quát to:
- Dám có mưu đồ hại quận chúa! Khôn hồn thì ngoan ngoãn đưa tay chịu trói! Nếu không đừng trách bọn ta không khoan hồng!
- Ta… ta không có…
Trong cơn hoảng loạn, Dung Ly quay người lại định nhanh chóng thoát thân khỏi nơi này, thì bọn lính đó liền cùng một loạt xông lên, hò reo to:
- Bắt lấy cô ta!
Thấy Dung Ly đang gặp nguy hiểm, Đông Cung đưa tay định rút kiếm ra, bất chấp tất cả quyết định ứng cứu, nhưng chàng chưa kịp hành động thì nàng đã nhanh tay hơn.
Nàng vừa mới khoác tay sang một bên, định né đi mũi giáo của quân lính, thì đột nhiên một sức mạnh to lớn phát ra, quật ngã nửa đám người lăn trên mặt đất.
Bảo kiếm Thanh-Hắc xà của nàng cũng bắt đầu động đậy, nhanh như chớp đã bay xoẹt ngang cổ đám lính còn lại, rồi bay vào tay Dung Ly.
Mọi người xung quanh muôn phần sợ hãi, liền bỏ chạy tán loạn, tìm chỗ ẩn nấp.
Luôn miệng la lớn:
- Là yêu lực! Cô ta là yêu nữ đó! Chạy mau! Chạy mau!
Đông Cung chứng kiến tất cả, cũng may né kịp luồng khí sức mạnh phát ra từ nàng, nhưng vẻ mặt lại có phần kinh ngạc.
Chàng thầm hỏi trong đầu “Sao lại thế này? Chẳng phải thanh kiếm đó đã bị ta phong ấn lại lúc ở nhà trọ rồi sao? Còn công lực của muội ấy, lại tăng lên đột ngột…” Dung Ly cũng ngạc nhiên không kém.
Nàng không biết nguồn sức mạnh ấy rốt cuộc từ đâu mà ra.
Nói thật, bây giờ mà muốn Đông Cung tin cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Vì chuyện này đã không còn gói gọn trong phạm vi tội hãm hại quận chúa nữa, mà đã liên quan đến chuyện sát hại binh lính của triều đình.
Giờ chỉ còn một mình Đông Cung và Dung Ly đứng mặt đối mặt với nhau.
Chàng im lặng không hề nói gì, nhìn vẻ mặt cũng không thể đọc được dòng suy nghĩ hiện tại trong tâm trí chàng, nàng càng thêm phần bất an, nhưng vẫn cố biện luận:
- Muội không cố ý muốn…
- Muội đừng giải thích nữa.
Vô dụng thôi.
- Muội…
“Không thể nào? Đến huynh ấy cũng hiểu lầm mình ư? Tại sao vậy? Tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh như hôm nay?...” Quả thật Dung Ly không nói thêm lời nào nữa.
Vì ngay cả người nàng đặt niềm tin vào nhất cuối cùng cũng bảo nàng dừng lại, thì liệu có ai sẽ thấu lòng này chăng? Nỗi sợ trong lòng giờ đây không còn là bị hàm oan nữa, mà sợ sẽ mãi mãi đánh mất đi niềm tin của người ấy.
Vì một người, nàng có thể có được sức mạnh bức phá ma thuật, nhưng cũng vì một câu nói của người đó, mà buông bỏ tất cả.
Nàng bất giác nghe trong không trung có tiếng lao đi vun vút, thì ra là tiếng kim châm Đông Cung phóng vào huyệt đạo của Dung Ly, hòng làm nàng ngất xỉu.
Không kháng cự, cũng không né tránh, cứ bình thản chấp nhận sự thật, cho dù có nghiệt ngã thế nào.
Hai mí mắt dần dần khép lại, cả người không còn sức lực, ngã mê man về phía sau.
…
Giữa chốn đông người hoảng loạn ấy, cách đó không xa, trên một mái đình tại cấm địa trong cung, là nơi Tiếu Linh Sư ẩn nấp.
Hắn phụng lệnh Yêu Chủ khống chế Dung Ly, sắp xếp cho mọi sự việc xảy ra hôm nay.
Có điều, mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ, đột nhiên hành động của Dung Ly lại bị mất kiểm soát, chỉ cần thiếu một bước nữa thôi là kế hoạch hôm nay của hắn đã vẹn toàn.
Tuy thất bại nhưng hắn vẫn thầm cười đắc ý, dẫu cho mục đích chính không hoàn thành được, nhưng những cái phụ khác đều thành công mỹ mãn.
Như vậy cũng tốt rồi.
_______________
Bị nhốt trong ngục tối, Dung Ly thầm hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.
Nàng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ những lời của Vũ Phượng Hoành nói.
Nếu thật mối duyên này giữa nàng và Đông Cung đã được ông trời định sẵn, còn được đích thân Nguyệt Lão ra tay tương trợ trong quá khứ, vậy tại sao sự hiểu lầm giữa nàng và huynh ấy càng lúc càng tạo ra một khoảng cách quá lớn giữa hai người.
Nói gì thì nói, cũng một ngàn năm trôi qua rồi, có khi nào Nguyệt Lão đã đổi ý, không muốn gỡ nút thắt ấy nữa chăng?
Lặng lẽ đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ nhà giam, ánh trăng trên bầu trời nhẹ nhàng len lỏi qua từng then sắt chiếu soi bóng hình đơn côi.
Cuối cùng tỉnh lại như thế này, sẽ giải quyết được chuyện gì? Thà cứ bị khống chế như lúc trước, không màng đến thế sự nữa, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Trong lòng rối như tơ vò, Dung Ly lặng người thiếp đi.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên âm thanh binh khí khua vài tiếng, nàng giật mình thức giấc, nhưng âm vang ấy không kéo dài được lâu, chỉ trong thoáng chốc là lại lặng yên như lúc trước.
Người vẫn còn nằm bất động nghe ngóng động tĩnh, Dung Ly cảm nhận hình như có tiếng bước chân của ai đó đang ngày càng tiếng sát mình hơn.
Lúc đã nghe tiếng bước ấy rõ bên tay, đột nhiên kẻ đó lại dừng lại.
Tiếp theo đó là tiếng ổ khóa rớt leng keng xuống mặt đất.
- Ngươi còn định nằm chờ chết đến tận bao giờ?
Nghe tiếng người, Dung Ly mới nhanh chóng ngoảnh đầu lại.
Dẫu biết rằng không thể, nhưng nàng vẫn luôn ước mong rằng người ấy chính là Đông Cung.
Đời không như là mơ, hóa ra hắn là Ẩn Điêu Tiếu Linh Sư.
Bóng người đứng cao khuất sau những song chắn cửa, càng tạo cho hắn thêm vẻ ma mị thần bí.
Dung Ly không màng động đậy, nàng quay đầu sang hướng khác, đáp lời:
- Ngươi đến đây làm gì? Ta hiện không có tâm trạng chơi đùa với ngươi.
Hắn lại bật cười, nụ cười đặc trưng đã dựng xây lên hình ảnh của hắn:
- Thật sao? Cô không muốn giải thích với hắn những chuyện đã xảy ra?
- Giờ giải thích còn nghĩa lý gì nữa?
- Nếu bây giờ ta nói hắn đang đợi một câu nói đó của cô\, cô có tin không?
- Không.
- Hahaha… tốt! Tốt lắm! Tùy cô thôi.
Cơ hội ta cũng đã tạo\, còn quyết định đi hay không là do cô.
Ta không ép buộc.
Nói rồi hắn xoay người bước đi, trong thoáng chốc, bóng hình đã biến mất trong màn đêm tăm tối, chẳng còn để lại dấu vết gì.
Họa may, chỉ còn lưu lại xác những tên lính nằm rải rác xuống dọc đường hắn đi qua.
~ Hết Tập 94 ~.