Trên chiến trường đẫm máu, có hai đại quân đang đứng đương đầu với nhau.
Một bên toàn những yêu ma quỷ quái, mặt mày đằng đằng sát khí, trên tay bọn chúng cầm những món binh khí đa số kích hoạt từ yêu thuật và cấm thuật.
Bọn chúng mặc cùng một trang phục, là chiếc áo choàng dài che kín cả phần thân, khoác lệch qua một bên vai để lộ cánh tay phải của mình.
Trên bàn tay phải của bọn chúng đều xăm hình một dấu ấn màu đỏ, họa tiết ngoằn ngoèo kéo đến tận cổ tay.
Còn bên phía quân còn lại là lính của loài người, vận những bộ giáp trang nghiêm, trên tay cầm món bảo vật của riêng mình, chờ cơ hội để vận hành pháp bảo mà nghênh chiến.
Sau khi nghe tiếng tù và thổi lên báo hiệu, cả hai đại quân đồng loạt xông lên, nhìn từ trên xuống cứ như lũ kiến đang đâm đầu hòa lẫn vào nhau vậy.
Chẳng mấy chốc đã không còn phân biệt được đâu là đâu nữa.
Chiến trường giờ đây đã rất hỗn loạn, tiếng binh khí choảng nhau, tiếng người chém giết, nhuộm thẫm máu cả một góc trời.
Lúc này từ xa, một nữ nhân mặc bộ trang phục màu đỏ, trên lưng hiện rõ đôi cánh phượng hoàng, tay cầm thanh huyết kiếm, bay từ đám yêu quân đến, trong lúc ấy, một người từ phía quân loài người cũng ngự kiếm bay lên.
Chẳng mấy chốc hai người đã chạm mặt nhau.
Người nam nhân ấy lên tiếng trước:
- Cuối cùng cũng có ngày hôm nay\, ta cũng lực bất tòng tâm.
- Muội chỉ muốn hỏi huynh một câu cuối cùng.
- Người con gái ấy lên tiếng\, trông biểu hiện trên gương mặt của cô ấy lúc này có vẻ khá buồn.
- Muội hỏi đi.
- Huynh có từng yêu muội không?
- …
Y không đáp lại câu trả lời của cô gái đó, có lẽ y không có câu trả lời, cũng có lẽ câu trả lời ấy không thể được nói ra.
Đến đây, hai hàng lệ từ mí mắt của cô ấy bắt đầu tuôn trào, tuy không phải là khóc, nhưng không hiểu sao nước mắt tự dưng lại chảy ra, có lẽ là do cô ấy không thể kìm chế được nữa.
- Đến nước này rồi mà huynh vẫn không chịu thừa nhận! Huynh là tên khốn mà! - Cô gái ấy tức giận la lớn.
Thấy cô ấy như vậy, trong lòng y rất đau, đau là vì nàng ấy do mình mà đau khổ, cùng là do mình mà trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Nhưng y vẫn chọn cách im lặng, mặc cho nàng nói như thế nào, y cũng không hề đáp lại một lời.
- Được! Nếu huynh đã như vậy! Thì hôm nay hãy để ân oán kết thúc tại đây đi.
- Cuối cùng cô ấy cũng chịu thua\, đành đưa ra lời khiêu chiến trước.
Nói rồi cô gái ấy dùng thanh huyết kiếm mình cầm trên tay, thi triển yêu pháp, kích hoạt sức mạnh của nó, sau đó nhằm thẳng vào người đang đứng trước mặt mình mà đánh.
Hai người giao chiến cũng đã một lúc, nhưng vẫn chưa ai phân được thắng bại, vì người đó cứ thủ mà không công, luôn né tránh đường kiếm của nàng, nhưng không hề đánh lại.
Chợt cô ấy tung ra chiêu cuối cùng, lực công phá rất mạnh, làm y phải lùi lại phía sau, cuối cùng đành đưa kiếm ra đỡ lại.
Nhưng không hiểu sau, cô gái đó lại đột nhiên ngừng thi triển yêu pháp, làm luồng khí mạnh từ thanh kiếm của y đâm một nhát chí mạng vào cô ấy.
Quá ngỡ ngàng trước chuyện đã xảy ra, y chỉ kịp thốt lên một tiếng: “Muội… ”
Bị thần kiếm đả thương, người con gái ấy bắt đầu rơi từ không trung xuống.
Y vội bay đến đỡ nàng, tuy đã biết bản thân không còn sống được nữa, nàng ấy vẫn cố mỉm cười trong đau đớn mà nói rằng: “Đều là tự muội đa tình… Nhưng… nếu có kiếp sau… muội vẫn muốn được bên huynh…” Sau đó nàng từ từ khép mắt lại, thanh kiếm rơi từ trên cao xuống cắp vào mặt đất, rồi từ từ tan biến.
Cảnh vật xung quanh lúc này đột nhiên tan vỡ, hóa thành bụi cát mà tan biến trong hư không.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại một màu đen tối mịt rỗng tuếch, đấy cũng là nơi mà Dung Ly đang đứng lúc này.
Nàng đã chứng kiến hết những cảnh tượng khi nảy, nhưng không hiểu vì sao mọi thứ lại biến mất như vậy.
Sau đó không khí xung quanh nàng cũng dần ngột ngạt hơn, mặt đất dưới chân nàng cũng từ từ rung chuyển, sau đó nứt ra, nàng có cảm giác như đang rơi xuống một không gian vô tận, cứ rơi, rơi mãi.
Nàng không thể kêu la, cũng không thể cử động, trong tâm trí nàng gào thét dữ dội, tim nàng rất đau, tâm trí nàng như bị vỡ vụn.
KHÔNGGGGGG…
Dung Ly giật mình choàng tỉnh, ngồi bật dậy, gương mặt lộ rõ vẻ lo sợ, hơi thở nàng dồn dập, hổn hển.
Nàng có cảm giác dường như tay của mình đang được một người nào đó nắm chặt.
Tay người ấy rất ấm áp, cũng chính bàn tay ấy đã giúp nàng lấy lại được bình tĩnh.
Dung Ly nhận ra mình đang ở trong phòng của mình, mọi thứ đều như cũ, không có chuyện gì xảy ra cả.
Nàng cũng chợt nhận ra bàn tay ấy chính là của Đông Cung, hiện giờ gương mặt chàng lộ rõ vẻ lo lắng:
- Muội không sao chứ? Lại gặp ác mộng à.
Giờ Dung Ly mới biết những gì mình gặp khi nảy đều là nằm mơ.
Nhưng nàng không hiểu sao giấc mơ đó đối với nàng lại rất chân thực, rõ ràng người con gái khi nảy không phải là nàng, nhưng tim của nàng lại đau nhói, cứ như là bị thanh kiếm từ người khi nảy đâm vào tim của mình vậy.
Nhưng điều kỳ lạ hơn ở đây là giấc mơ này lại giống hệt như những gì nàng thấy trong mộng cảnh cuối cùng lúc rơi xuống vực sâu cùng Đông Cung, chỉ khác ở chỗ là bây giờ nàng có thể nghe được cuộc đối thoại giữa hai bọn họ.
(xem lại chap 30)
Dung Ly chợt nhận ra mình chưa trả lời câu hỏi của Đông Cung, bèn quay sang đáp:
- Muội… giấc mơ khi nảy rất giống với cái mà muội đã từng thấy trong mộng cảnh ở khu rừng đó…
Nói rồi, Dung Ly chợt sà vào lòng của Đông Cung, ôm chặt lấy chàng.
Đông Cung có thể cảm nhận được sự run rẩy và hoảng sợ của cơ thể nhỏ bé ấy, tuy khá ngạc nhiên, nhưng chàng vẫn không nói gì.
Ngoại trừ việc đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Dung Ly mà vỗ về an ủi: “Không sao đâu, có huynh ở đây rồi.
Muội đừng sợ…”
Đám người hầu đứng trong phòng lúc ấy đều rất kinh ngạc, vì từ trước đến nay Đông Cung chưa hề thân thiết với một người đến như vậy.
Đến nói chuyện còn phải giữ khoảng cách, nói gì đến chuyện được ngài ấy ôm vào lòng vỗ về như lúc này đây.
.
.
.
Trong phủ của Mạc Bình Chi thiếu gia…
- Này này! Nàng mau lại đây hầu hạ ta đi nào! Nếu tốt ta sẽ thưởng cho! Haha! - Bình Chi ra lệnh với đám giai nhân mà hắn nuôi trong phủ.
- Vâng ạ!
Tâm trạng hắn hôm nay rất vui, nên đã mở một bữa tiệc linh đình ở phủ, sau đó còn cho gọi các nữ hầu xinh đẹp đến rót rượu, múa hát cho hắn xem nữa.
Một trong số những nữ hầu ấy lại gần hắn õng ẹo, vuốt ve:
- Thiếu gia à\, bộ hôm nay ngài có chuyện vui lắm sao?
- Ừ ừ đúng vậy! Rất rất rất là vui! - Hắn cười to khoái chí.
Chợt lúc này từ phía bên ngoài, một trong những tên tai say của hắn tông cửa chạy vào, nhìn điệu bộ hớt hơ hớt hải của hắn là biết chẳng có chuyện gì tốt cả.
Hắn vừa chạy vừa la to làm đám người đang đàn ca múa hát giật mình dừng lại hết.
- Thiếu gia ơi! Có chuyện rồi! Không xong rồi.
Thấy tên tai say của mình như vậy, làm hắn ta mất cả hứng, liền quát:
- Có chuyện gì thì nói mau\, làm ta mất hết cả hứng.
Nói mà không ra trò trống gì thì chết với ta!
- Thiếu gia… Tên thích khách người sai đi đã bị...!giết rồi! Giờ cô ta vẫn chưa chết! Mạc Đông Cung đã nổi trận lôi đình! Chúng ta tiêu đến nơi rồi… - Hắn run rẩy bẩm báo.
Bình Chi nghe xong liền tức đến điên người, trong lúc nổi nóng, hắn cầm chiếc ly ném về phía tên tay sai nghe xoảng một tiếng.
Đám giai nhân hầu hạ bên cạnh hắn cũng hoảng hốt dừng tay, lùi lại phía sau vài bước.
- Đúng là một lũ vô dụng! Một đám phế vật! Có như vậy mà cũng làm không xong! - Bình Chi tức đến đỏ mặt tía tai.
Chửi tên kia một trận cho ra trò.
Thấy thiếu gia của mình nổi giận như vậy, một nữ hầu bên cạnh mới nhẹ nhàng vuốt ve xoa dịu hắn, sau đó ngọt ngào nũng nịu:
- Thiếu gia à\, cần gì phải sợ.
Cứ đem hết đám người liên quan đến chuyện này giải quyết một thể cho xong.
Mà cho dù có biết thì tên Mạc Đông Cung đó cũng đâu làm gì được ngài đâu nà.
- Đúng đúng! Nàng nói chí phải! Quả nhiên ý kiến của người đẹp có khác! - Như được xoa dịu đi một phần cơn giận\, hắn gật đầu lia lịa đồng tình với những gì cô ta nói.
Sau đó Bình Chi sai tên tay sai thân tín nhất của hắn đi giải quyết hết đám người dính dáng trong vụ việc này từng tên từng tên một.
Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, mặc dù lần này hắn thất bại, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hãm hại Dung Ly để rửa mối nhục cho Khang Thường Hy.
________________
Sau lần ấy, mỗi khi Dung Ly ra ngoài, Đông Cung đều cho ám vệ của mình theo để phòng có chuyện gì còn cứu nàng ấy được.
Đông Cung cũng bắt đầu sai người điều tra về kẻ chủ mưu của vụ việc này, chàng đã từng thề rằng sẽ không bao giờ để yên cho kẻ đã cố ý hãm hại Dung Ly.
Sau hôm ấy, Dung Ly cũng chú tâm vào chuyện luyện võ công của mình hơn, còn đọc rất nhiều kinh thư, tu luyện phép thuật và củng cố tu vi của chính bản thân mình.
Không chỉ như vậy, mà nàng còn học đánh đàn tranh, học múa, nàng tận dụng những đường kiếm mà nàng tập luyện chuyển hóa thành những bước nhẹ nhàng trong điệu múa.
________________
…
Nhạc du dương cung trầm cung bổng
Tiễn hồn ta vào điệp khúc hư không
Ta mơ màng giữa chốn hồng trần lắm mộng
Tình khúc thay lời tiếng mênh mông…
Chỉ là trách ta tự đa tình
Cũng là trách ta quá mê muội
Rõ ràng là người ấy không yêu mình
Nhưng lại mãi mãi tiếc nuối khôn nguôi?
Rượu đã cay, tình càng cay hơn rượu
Men rượu nồng ta trút hết tâm tư
Hẹn kiếp sau lại nên duyên nên nợ
Biết bao giờ mới dừng nỗi vấn vương?
Tiếng đàn vang lên, cộng thêm giai điệu bài hát đưa con người ta chìm vào thế giới của âm nhạc.
Cũng chính nó giúp ta truyền đạt được cảm nhận, và cũng chính nó giúp ta ngộ ra đạo lý của đời thường.
Dung Ly kết thúc khúc đàn của mình bằng một câu hỏi, một câu hỏi mà khó ai có thể giải đáp được.
Nàng tìm được khúc nhạc này trong một lần tình cờ đọc trong quyển nhạc phổ, không hiểu vì sao nàng lại yêu thích nó ngay.
Không chỉ giai điệu của bài gợi cho người khác một cuộc tình ngang trái, nhưng cũng gợi lại cho nàng một cảm giác xao xuyến tận đáy lòng.
~ Hết Tập 60 ~.