Lục Tiên

Chương 91: Thú vương




Chúng sinh Hồng Mông chư giới có ức triệu sinh linh, có thiên địa linh tú, có những kỳ cảnh mỹ lệ mà huyền ảo khiến cho người ta phải sợ hãi thán phục được nhào nặn dưới bàn tay của tạo hóa thần kỳ. Mà trong số vô cùng vô tận sinh linh đó, Yêu Thứ chính là giống loài có số lượng to lớn nhất.
Yêu Thú khác vơi dã thú hay động vật bình thường, tuy từ ngoại hình cho tới huyết mạch đều có liên quan đến các loài dã thú bình thường, nhưng nếu so sánh thì các loài Yêu Thú đều hơn xa những người họ hàng xa xôi với huyết thống nhạt nhòa kia của mình cả về hình thể, lực lượng, nhanh nhẹn và thậm chí là cả linh trí.
Cho tới ngày nay, đã không còn ai biết được Yêu Thú xuất hiện tại Hồng Mông thế giới như thế nào. Bởi vì dường như trước khi Nhân tộc xuất hiện thì Yêu thú đã tồn tại khắp nơi trong Hồng Mông chư giới. Nói cách khác, lịch sử tồn tại của Yêu Thú tại Hồng Mông chư giới có lẽ không hề ngắn hơn Nhân tộc, thậm chí có thể còn dài hơn.
Trong suốt nhiều năm dài lịch sử, đã có không ít những trí giả của Nhân tộc suy đoán lai lịch của Yêu Thú, đặc biệt là vì những đặc điểm giống nhau rõ ràng của Yêu Thú và dã thù nên đã hình thành suy đoán rằng Yêu Thú chính là bị biến dị từ những loài dã thú bình thường. Tuy nhiên suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, đến ngày nay đã rất khó mà kiểm chứng được rồi.
Từ thời đại viễn cổ cho tới nay, Yêu Thú với lực lượng cơ thể to lớn vẫn luôn là đại địch của chủng tộc nhỏ yếu như Nhân tộc, trong suốt những năm tháng lịch sử dài đằng đẵng, đã có không biết bao nhiêu người bỏ mạng vì sự hung ác, tàn nhẫn của Yêu Thú. Phải cho đến vạn năm gần đây, phong trào tu hành của Nhân tộc trở nên hưng thịnh, tu sĩ mọc lên khắp nơi như nấm và từng bước thống trị đại đa số các giới trong Hồng Mông chư giới, thì mới dần dần áp chế được sự tàn phá của Yêu Thú.
Thế nhưng Yêu Thú không chỉ có chủng loại đa dạng mà còn có số lượng rất đông đảo, thế nên cho dù là tu sĩ tu đạo thành công cũng không dám khẳng định mình có thể chiếm ưu thế khi đối mặt với bất kì một loại Yêu Thú nào. Với các loại cấp thấp Yêu Thú thì còn dễ nói, chẳng qua chúng chỉ có lực lượng lớn một chút, hung hãn một chút mà thôi, nhưng nếu đã là Yêu Thú cấp ba trở lên thì lại là chuyện khác.
Yêu Thú cấp ba đã có khả năng ngưng kết ra Yêu Đan không nhỏ, còn Yêu Thú cấp bốn thì đã chắc chắn sẽ ngưng kết được Yêu Đan. Yêu Thú đã đến cảnh giới này thì cũng đã mở ra linh trí*, hung hãn giảo hoạt, rất khó đối phó, tu sĩ nhân tộc thường thường phải đạt tới Thần Ý Cảnh mới có thể áp chế. Còn về Yêu Thú cao hơn cấp bốn thì đương nhiên là cũng có, nhưng số lượng rất ít nên thực sự hiếm thấy. Tuy nhiên nếu như đã xuất hiện thì chắn chắn nó sẽ là Vạn Thú Chi Vương**. Trong truyền thuyết, tại những vùng đất cực kì khắc nghiệt, đáng sợ ở nơi man hoang dị giới ít ai lui tới vẫn còn ẩn trốn những con Viễn Cổ Dị Thú với lực lượng mạnh mẽ, pháp lực ngập trời, thậm chí đủ sức đối kháng trực tiếp với Nguyên Đan Cảnh Đại tu sĩ của nhân tộc.
*Linh trí: trí tuệ, trí khôn
**Vạn Thú chi Vương: vua của vạn thú (yêu thú)
Khác với những loại Yêu Thú vô cùng hung hãn đó và thậm chí là những loài Viễn Cổ dị thú trong truyền thuyết thì ngày nay phổ biến hơn cả ở Hồng Mông chư giới lại là những loài Yêu thú bình thường như cấp một, cấp hai Yêu Thú. Những Yêu Thú cấp thấp này trong đàn Yêu Thú thường có địa vị thấp nhất, tuy lực lượng và thân hình của chúng cũng khá mạnh nhưng nếu đối mặt với Yêu Thú cấp bậc cao hơn thì thường chỉ có thể làm con mồi bị ăn tươi nuốt sống mà thôi.
Cho nên trong trường hợp thông thường, đa phần các loài Yêu Thú cấp thấp đều có sức sinh sôi nẩy nở vô cùng nhanh. Dù sao thì nếu sinh sôi không đủ nhanh, không đủ nhiều thì trong dòng thời gian dài đằng đẵng của lịch sử, có lẽ chúng đã sớm bị giết sạch mất rồi. Mà trong số các loại Yêu Thú cấp thấp có số lượng đông đảo đó thì Yêu Thú loại heo chính là một loại cực kỳ điển hình và thường thấy.
Yêu thú loại heo sinh tồn ở khắp nơi trong Hồng Mông chư giới, hầu như tại bất cứ giới diện nào cũng đều có thể thấy được chúng. Hơn nữa sức thích ứng của loại Yêu thú này rất mạnh, hầu như có thể tồn tại trong trong bất cứ hoàn cảnh sống nào, từ rừng rậm, đầm lầy, thảo nguyên, núi cao, hồ nước, hải đảo và thậm chí là cả đại dương cũng đều có thể tìm thấy dấu vết của Yêu Thú loại heo.
Đại đa số yêu thú loại heo cũng có cấp bậc không cao, đa phần đều là Yêu thú cấp một thấp nhất, ngẫu niên cũng có thể thấy yêu thú cấp hai nhưng số lượng cực ít. Chúng sinh sống ở những nơi có hoàn cảnh khác nhau tại Hồng Mông chư giới nên hình thể và năng lực cũng dần có điểm khác biệt, tuy nhiên đặc điểm giống nhau duy nhất mà bất kỳ Yêu thú loại heo nào cũng có là chúng đều có sức sinh sản mạnh.
Cho nên tại thời đại Thiên Yêu Vương Đình xa xưa, đã từng có thời điểm Yêu tộc cao cao tại thượng* đã không chút khách khí mà mỉa mai so sánh Nhân tộc nhỏ bé giống như loài heo.
*Cao cao tại thượng: chỉ kẻ có địa vị cao
Tại Cao Lăng sơn mạch, trong khu rừng rậm rộng lớn vô biên có rất nhiều loài Yêu thú sinh tồn. Bởi vì nơi này ít người qua lại nên hoàn cảnh sống nơi rừng sâu núi thẳm này vẫn hết sức nguyên thủy. Mỗi ngày, các loài yêu thú nơi đây đều sinh tồn tuân theo quy luật mạnh được yếu thua của tự nhiên.
Trong chuỗi thức ăn ở nơi này, vị trí của yêu thú loại heo không thể nghi ngờ chính là ở vị trí thấp nhất. Chẳng những yêu thú cấp ba cực kỳ hung hãn như Ám Vương Hổ có thể săn chúng mà trong rừng rậm còn có nhiều loài yêu thú săn mồi nguy hiểm khác cũng coi chúng là một loại nguyên liệu quan trọng trong sách dạy nấu ăn của mình. Mà những gì yêu thú loại heo có thể làm được ngoài chút phản kháng yếu ớt ra chính là dốc sức sinh sản để kéo dài sự sinh trưởng của chủng tộc mình theo bản năng.
Thời gian cứ từng ngày tĩnh lặng trôi qua như vậy mãi cho đến một ngày, có một con heo nhỏ màu đen bước vào cánh rừng rậm này.
Trong cả khu rừng già, thật ra không chỉ một loại Yêu thú heo là Hôi Thổ Trư mà có tất cả ba loại, trừ Hôi Thổ Trư còn có Hỏa Văn Trư và Sơn Trư. Hình thể của ba loại yêu thú này cũng khác nhau rất nhỏ, nhưng đại khái vẫn có thể thấy được điểm khác biệt của chúng, Hỏa Văn Trư có hoa văn đặc trưng trên người còn Sơn Trư thì hình thể nhỏ hơn nhưng lại nhanh nhẹn hơn một ít.
Lúc bình thường, ba loại Trư Yêu này cả đời cũng không qua lại với nhau, trong rừng nếu ngẫu nhiên gặp nhau có khi còn đánh một trận, nhưng ngày hôm nay, chẳng hiểu tại sao, hơn một nghìn con Trư Yêu sống tại mười ngọn núi gần đây đều từ bốn phương tám hướng mà tụ tập lại nơi này, miệng gầm nhè nhẹ, rồi hướng về phía con heo màu đen trên tảng đá lớn ở đỉnh núi mà cúi đầu.
Cũng chính tại ngày hôm nay, sự tĩnh lặng đã kéo dài không biết bao nhiêu năm tháng của Cao Lăng sơn mạch đã bị phá vỡ.
Đàn Trư Yêu làm phản!
Lúc con heo nhỏ màu đen nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, rồi như dẫn đầu đoàn quân ra trận mà xông lên phía trước thì hàng trăm, hàng ngàn con trư yêu phía sau cũng gào lên rồi đuổi theo sau cái thân hình màu đen kia, dần dần chúng hội tụ thành thế như nước lũ không thể ngăn cản mà dũng mãnh lao tới.
Rừng rậm như rung chuyển lắc lư, vạn thú đều kinh hãi.
Tiếng thú giống kinh thiên động địa liên tục vang lên theo một tần suất không thể tin nổi. Kêu gào phẫn nộ rồi gầm thét tuyệt vọng. Huyết quang vương vãi nhuộm hồng cả phiến lá bụi gai, sau đó cũng nhanh chóng bao phủ dưới móng sắt đang cuồn cuộn nện xuống của đàn dã trư.
Đàn heo đang gào thét!
Ám Vương Hổ ngã xuống, Bôn Lôi Báo ngã xuống, Hắc Giác Cự Hùng cũng ngã xuống, cả một đám đẳng cấp cao Yêu thú vẫn là bá chủ của núi rừng xưa nay đều lần lượt ngã xuống. Thậm chí cả loài Ác Điểu chi Vương cực kỳ hung hãn như Bích Lân Điêu cũng phải kêu lên sợ hãi mà bay đi, bay xa khỏi bảy, tám ngọn núi chỉ vì muốn tránh xa đàn heo đang vô cùng điên cuồng kia.
Máu tươi dần nhộm mỗi một ngọn núi, có những Yêu thú cấp cao chết không nhắm mắt, cũng có rất nhiều Trư Yêu chết đi trong lúc hăng hái mà điên cuồng chiến đấu.
Nhưng khi một ngày sắp qua, trời dần chạng vạng tối, thời khắc ánh sáng tiêu tán và màn đêm phủ xuống, bên trong sơn mạch, tất cả yêu thú đều nằm rạp không dám kêu một tiếng, run rẩy sợ hãi trong bóng tối. Khu rừng rậm này, đã thuộc về đàn Trư Yêu.
Trăng sáng lặng yên trên bầu trời, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng như làn nước, rơi xuống nhân gian, để cho cả vùng rừng núi như được phủ lên một tấm lụa màu bạc.
Dưới màn đêm, trong bóng tối, vô số Trư Yêu tụ tập ở nơi này, cùng nhìn lên đỉnh núi.
Ở nơi đó có một con heo màu đen, trên thân thể đầy vết thương và máu loang lổ, nhưng răng nanh nó sáng như tuyết, thân hình nó cao ngất. Trăm ngàn Trư Yêu đợi ở bên dưới nhưng không có lấy một tiếng động, như những chiến sĩ bền bỉ mà kiên định nhất, lại như thể dã thú điên cuồng không hề chịu bó buộc.
Đột nhiên con Hắc Trư ngửa đầu nhìn lên trời, thét dài một tiếng với vầng trăng sáng vằng vặc trên nền trời.
Trăng như sáng rực, chói lọi vô cùng mà chiếu rọi thân hình nó. Một giây lát sau, vô số Trư Yêu cùng ngửa đầu thét dài, âm thanh như tiếng chuông lớn vang vọng, chấn động trời đất, du dương mà hùng tráng quanh quẩn giữa núi rừng.
Núi rừng tĩnh lặng, vạn thú thần phục.
Ngày hôm nay, ngay đêm này, một con Hắc Trư dưới ánh trăng sáng trong trẻo mà lạnh lùng đã bước lên Vương Tọa* của núi rừng nơi đây!
*Vương Tọa: ngai vàng của nhà vua
※※※
Lăng Tiêu Tông, Kim Hồng Sơn.
Sau khi Thẩm Thạch bỏ ra hơn một nửa số Linh Tinh mà mình đã kiếm được và thề tuyệt đối không truyền pháp quyết của đạo thuật ra ngoài theo quy định của tông môn thì đã đổi được ba loại thuật pháp cấp hai từ Thuật Đường là “Thiên Lôi Kích”, “Cuồng Diễm Thuật” và một loại thuật pháp ít được biết đến là “Ngự Phong Thuật”. Trong những ngày sau đó, Thẩm Thạch gần như bỏ ra tất cả tinh thần và sức lực để tu luyện .
Trong lòng Thẩm Thạch thật ra vô cùng mong muốn khi thương thế vừa lành sẽ lập tức đi tới Cao Lăng Sơn tìm Tiểu Hắc, nhưng khi nghĩ lại cảnh tượng tuyệt vọng khi mình và Tiểu Hắc bị vô vàn quỷ vật vậy quanh thì hắn đành cắn răng mà đè nén lại nỗi xúc động trong lòng, cố gằng khuyên bảo chính mình rằng nếu không nâng cao thực lực bản thân thì khi đi tìm Tiểu Hắc lại gặp bầy quỷ vật thì phải làm thế nào?
Vậy là thời gian sau đó hắn gần như đều trốn trong động phủ của mình, ngoại trừ mỗi ngày dẫn linh lực nhập thể theo thông lệ thì thời gian còn lại hắn đều dùng để tu luyện ba môn thuật pháp cấp hai. Ba môn thuật pháp này cao hơn một tầng so với mấy loại thuật pháp Ngũ Hành cấp một kia thì quả nhiên là tu luyện cũng khó hơn gấp đôi.
Việc Thuật pháp Ngũ Hành bị người đời lên án là khó khăn phức tạp từ nhiều năm nay cũng không phải là vì người ta thuận miệng nói linh tinh. Trên thực tế, cho dù là một tu sĩ bình thường đã đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên Cảnh thì tu luyện Ngũ Hành Thuật Pháp cũng sẽ tốn thật nhiều công sức, nhưng uy lực của thuật pháp thì lại không bằng tu luyện các đạo pháp bình thường. Cũng vì cái được không bằng cái mất như vậy nên thuật pháp Ngũ Hành mới suy yếu đến như tình hình ngày nay.
Nhưng Thẩm Thạch thì lại khá, bởi vì hắn có một bí mật mà không ai biết được, đó chính là hắn đã lén lút tu luyện bí pháp Âm Dương Chú có liên hệ rất lớn với Chí Tôn của Yêu tộc – Yêu Hoàng Nhất Mạch. Tuy đó cũng không phải công pháp nguyên vẹn mà chỉ là hai thiên chú văn là “Thanh Tâm Chú” và “Thiên Minh Chú” nhưng cũng đã giúp cho việc tu luyện Ngũ Hành thuật pháp của Thẩm Thạch trở nên nhanh và hiệu quả hơn xa người thường.
Người bình thường muốn tu hành loại thuật pháp cấp hai như vậy sẽ phải tốn tinh thần, sức lực rất khổng lồ. Bình thường thì phải mất ít nhất ba tháng mới có thể tu thành bước đầu của một môn thuật pháp, nhưng khi Thẩm Thạch toàn lực tu luyện, thậm chí gần như điên cuồng tu luyện thì sau mười lăm ngày hắn đã luyện thành Thiên Lôi Kích, sau hai mươi ngày hắn đã tu thành Cuồng Diễm Thuật, ngược lại thì thuật pháp Ngự Phong Thuật của Mộc hệ có vẻ vô dụng hơn nhiều hai môn pháp thuật kia vậy mà lại lại khó tu luyện nhất. Thẩm Thạch tu luyện đến một tháng mới khó khăn năm giữ được môn pháp quyết đó.
Sau đó Thẩm Thạch lại đi tìm Từ Nhạn Chi. Sau khi hắn khẩn cầu nàng thì đã tìm được sơ đồ phù văn để vẽ phù lục của ba loại thuật pháp này. Sau khi dốc sức ngiên cứu thì khoảng mười lăm ngày sau – dựa vào bản lĩnh vẽ cơ sở phù suốt mười mấy năm không hề gián đoạn – hắn đã nhanh chóng nắm được cách chế tác phù lục của ba loại thuật pháp này. Mà trong quá trình này hắn chỉ tổn thất có ba tờ Thanh Phù mà thôi, xác xuất thành công này đã cao đến mức kinh người.
Vì vậy mà cho tới ngày thứ bốn mươi hai sau khi trở về núi, Thẩm Thạch cuối cùng đã không thể nào kiềm chế được sự nôn nóng trong lòng của mình nữa. Hắn thu thập hành trang, chuẩn bị xuống núi để một lần nữa tiến về phía Cao Lăng Sơn Mạch thần bí kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.