Lục Tiên

Chương 89: Phong Lôi Hoả




Thiên Lôi, Cuồng Diễm, Ngự Phong
Thạch liền mua cả để mà phòng thân
Trong lòng vẫn có phân vân
Nàng Thanh Trúc đó ân cần vì sao?

Đề tự hsnl_62

Từ Nhạn Chi mỉm cười nói :” Hai trăm Linh tinh một loại nhị giai thuật pháp”.
Thẩm Thạch bỗng cứng đờ, đúng là hắn thấy không ngờ được, Tôn Hữu bên cạnh cũng không khá hơn bao nhiêu, đúng là không ngờ khi nghe đến với cái giá trên trời như vậy, hắn vội vàng hỏi lại :” Có nhầm không sao lại đắt như vậy?”
Từ Nhạn Chi thấy vật liền xua tay và nói :”không hề đắt chút nào, đây không phải là pháp môn thông thường mà chính là Ngũ Hành thuật pháp của Thuật Đường trứ danh Lăng Tiêu tông, đều là những pháp thuật thượng thặng, nếu không phải là đồ xịn thì đã không lọt vào mắt xanh của những Tổ sư của Thuật Đường phải không nào? Tiền nào của nấy nhé.”
Tôn Hữu nhịn không được mà vội hỏi :” Từ sư tỷ, vật thì Nhất giai thuật pháp giá là bao nhiêu? Còn có Tam giai thuật pháp nữa, mà còn Tứ giai đâu rồi?”
Từ Nhạn Chi cũng mỉm cười, dường như là rất là quen đối với những tràng cảnh này rồi, cô cũng bình tĩnh mà đáp lại :”Nhất giai thuật pháp rất tiện dụng có giá tám mươi Linh tinh một loại, Tam giai thuật pháp mỗi loại đều là một nghìn Linh tinh, còn về Tứ giai Ngũ Hành thuật pháp trở lên thì có uy lực tuyệt đại, là những pháp môn rất là quý hiếm ngay cả bên trong Thuật Đường cũng không có nhiều cho nên cũng không thể mua được bằng Linh tinh mà phải dùng Huyền Phù để mà quy đổi.”
Tôn Hữu nghe xong chỉ biết cười trừ, cả buổi cũng không nói thêm câu gì nữa mà nhìn về phía Thẩm Thạch mà nói :”Thôi bỏ đi, ngươi cũng thấy đấy giá tiền của những vật kia … ta cảm thất quá là..” Hắn cẩn thận nhìn qua Từ Nhạn Chi cũng không dám nói thẳng ra là lòng dạ các ngươi đều là gian thương chuyên đi lừa người.
Thẩm Thạch cũng có chút nghẹn lời, lần này đúng ra là vận khí thật tốt đã có Thi rêu đổi được không ít Linh tinh, vốn nghĩ dùng Linh tinh đó có thể mua mấy loại Ngũ Hành thuật pháp ở Thuật Đường này về để mà tu luyện pháp quyết, ai ngờ cái Thuật Đường này đề như là hắc điếm chuyên môn đưa ra cái giá cắt cổ vậy.
Hắn im lặng hồi lầu, trong lòng vẫn không cam chịu mà hướng Từ Nhạn Chi nói ra :” Sư tỷ, đệ có nhớ rằng lúc trước ở Thanh Ngư đảo giá tiền cũng không phải cao như vậy mà.”
Từ Nhạn Chi liền lắc đầu mà nói :” Trước và nay khác nhau lắm, lúc trước ở Thanh Ngư đảo các đệ đều là một đám đệ tử chân ướt chân giáo mới vào mà tông môn không có mang theo Linh tinh cho nên trên người có được bao nhiêu cơ chứ? Mà hơn nữa là Thuật Đường chưa bao giờ bày bán thuật pháp pháp quyết từ Nhị giai trở lên trên Thanh Ngư đảo cả. Nói tóm lại là giá này là do chủ trì của Thuật Đường là Bồ Trưởng lão định ra đấy, ta không phải là tự mình đưa ra cho nên nếu đệ cảm thấy không vừa lòng thì có thể đi tìm lão nhân gia ngài mà hỏi cho ra nhẽ.”
Thẩm Thạch đúng là cảm thấy buồn chán, trong lòng thầm nghĩ cái vị Bồ Trưởng lão kia bản thân là Nguyên Đan Cảnh Đại trưởng lão cao cao tại thượng, lại là chấp chưởng Thuật Đường một trong bảy đại Đường quan trọng, con mình là tiểu nhân vật làm thế nào mà gặp được để mà phân bua đây?
Thẩm Thạch yên lặng một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên lại nghĩ đến Tiểu Hắc, rồi trong đầu lại nghĩ đến tình trạng hắc ám bên trong Trấn Hồn Uyên, sau đó hắn liền hít sâu một hơi để lấy tinh thần mà nói :” Thôi bỏ đi, đệ muốn mua mấy cái.”
Tôn Hữu bên cạnh đúng là không chịu đựng được nữa rồi, gã liền dứt khoát đứng dậy mà nói với Thẩm Thạch:” Ta đi ra ngoài trước đây, đợi tý nữa nếu ngươi còn thoải mái thì ra ngoài tìm ta.”
Thẩm Thạch chỉ biết gật đầu nhìn Tôn Hữu cất bước đi ra ngoài, bên trong tĩnh thất chỉ còn lại hai người là hắn cùng với Từ Nhạn Chi, cô ta đang nhìn xem Thẩm Thạch với ánh mắt thong dong và bình tĩnh mà nói :” Tu luyện đúng là con đường trắc trở và gian khổ, đệ xem như là đây là một thử thách đối với bản thân đi.”
Sau khi nói xong, ánh mắt của cô ta nhìn quyển mục lục trên tay Thẩm Thạch mà nói :” đã xem lâu như vậy, đệ đã ưng ý loại nào chưa?”
Thẩm Thạch do dự một lúc rồi đáp lại Từ Nhạn Chi:” Từ sư tỷ, cái này thuật pháp trên mục lục quá là nhiều, khiến đệ cảm thấy hoa hết cả mắt, kính mong sư tỷ chỉ giáo cho đệ vài điều.”
Từ Nhạn Chi nghe vật liền gật đầu nói :” Được rồi, nói ra yêu cầu của đệ đi.”
Thẩm Thạch cũng trầm ngâm rồi mở miệng :” có loại nào chuyên đối phó với pháp thuật của Quỷ vật.”
“Có!” Từ Nhạn Chi đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh của Thẩm Thạch, sau đó cầm cái mục lục mà lật ra pháp thuật hệ Kim, từng ngón tay trắng nõn nàng nhẹ nhàng giở từng trang,cuối cùng cũng đã tìm được một trong những thuật pháp trong mục lục.
Thuật pháp :” Thiên Lôi Kích” là một trong những Nhị giai pháp thuật hệ Kim, cái này có thể dẫn Lôi điện chi lực từ trời cao đánh xuống, rất cường hoành và hung mãnh có uy lực thật to lớn. Riêng nói về các loại thuật pháp Ngũ Hành nhị giai thì thuật pháp này đều có thể leo lên đứng thứ năm hoặc thứ sáu.” Dừng lại một chút, Từ Nhạn Chi liếc nhìn Thẩm Thạch rồi nói tiếp :”Đối với các loại Quỷ vật hay Yêu vật thì thuật pháp hệ Lôi chính là thiên địch của chúng, lúc đối phó với Quỷ vật thì thập chí uy lực còn được tăng lên đáng kể. Nếu mà đệ có thể tu luyện thành công thuật pháp này một khi sử dụng thì ngoại trừ Thi Vương Quỷ Linh ra thì các loại Quỷ vật còn lại khi đánh xuống Thiên Lôi Kích liền sẽ toi mạng tức thì không thể đỡ nổi.”
Thẩm Thạch nghe xong cũng nhẹ gật đầu, mắt cũng để ý đến vị trí của Thiên Lôi Kích trong quyển mục lục, sau khi tính toán một lúc thì mở miệng nói :” Tốt, đệ chọn cái này.”
Từ Nhạn Chi mỉm cười nói tiếp :” Đệ có còn muốn những thuật pháp khác không?”
Thẩm Thạch cũng suy nghĩ một chút, rồi nhớ lại ngày đó tại Trấn Long Cổ Điện bên trong Cao Lăng Sơn đã từng bị vô số Quỷ vật đuổi chạy bán sống bán chết, Thiên Lôi Kích này thì uy lực tuy mạnh mẽ nhưng mà chỉ có thể mỗi lần oanh kích được một con quái thôi, nếu như mà ngày sau gặp lại trường hợp như vậy dù có Thiên Lôi Kích cũng bó tay chịu trói. Sau đó lại tóm tắt lại tình hình ngày đó cho Từ Nhạn Chi và nói :” Sử tỷ, nếu mà lại gặp tình huống như vậy nữa, có cái Lôi điện thuật pháp nào có thể một lần tấn công tất cả các Quỷ vật không?”
Từ Nhạn Chi miệng cũng không còn cười được nữa mà chuyển sang suy nghĩ đăm chiêu, sau một lúc cô ta lắc đầu và nói :” Bổn môn ta tuy có rất nhiều thuật pháp nhưng trong các thuật pháp Nhị giai thì không có cái nào đáp ứng được mong muốn của đệ, theo tỷ được biết thì trong Tam giai thuật pháp có một cái như vậy đấy, nhưng mà hiện tại đệ không đủ điều kiện để mà tu luyện đâu.”
Thẩm Thạch có chút thất vọng, nhưng trong lòng cũng biết việc này không quá hấp tấp được, chỉ có thể cười trừ. Nhưng mà Từ Nhạn Chi lại trầm ngâm như nhớ đến cái gì đó, sau đó cô liền đem mục lục trên tay xem xét qua một lượt, cái cô đang xem là thuật pháp Hỏa hệ, từng ngón tay di chuyển lên xuống rồi bất chợt dừng lại ở một đầu mục,sau đó liền quay sang nói với Thẩm Thạch :” Thuật pháp bác đại tinh thâm, tỷ có nhớ đến một loại thuật pháp có thể giúp được đệ đây.”
Thẩm Thạch cũng nhanh chóng đến vị trí mà ngón tay Từ Nhạn Chi dừng lại, sau đó hắn nhìn thấy tên của thuật pháp đó là :” Cuồng Diễm Thuật.”
“Cuồng Diễm Thuật là một trong những Nhị giai Hỏa hệ thuật pháp, khi thi pháp thì sẽ triệu hoán ra vô số hỏa diễm từ trên cao phóng xuống, giống như hỏa vũ thiêu đốt đại địa vậy, mỗi một cái hỏa diễm có phạm vi bao phủ hơn một trượng, trong phạm vi dó thì tất cả các địch nhân đều sẽ chịu tổn thương do hỏa diễm thiêu đốt. Tuy nói uy lực không có bằng Thiên Lôi Kích nhưng đánh hội đồng thì mang lại hiểu quả hơn hẳn, dù gì nó cũng là Nhị giai thuật pháp cơ mà. Uy lực của Cuồng Diễm thuật không phải là quá thấp nó so với Nhất giai thuật pháp là Hỏa Cầu Thuật thì mạnh hơn.”
Thẩm Thạch nghe vậy trong lòng mừng rỡ mà nói :” Sư tỷ, tỷ nói là Cuồng Diễm Thuật này triệu hoán ra vô số hỏa cầu, mà từng cái lại không hề yếu hơn so với Hỏa Cầu Thuật sao?”
Từ Nhạn Chi vui vẻ nói :” Nói nhảm, nếu không bằng thì làm sao nó được xếp là Nhị giai thuật pháp được. Nhưng mà có một số vấn đề, đó chính là việc tiêu hao Linh lực so với Nhất giai thuật pháp cao hơn rất nhiều lần, thời gian thi pháp cũng lâu hơn, còn nữa về việc tu luyện cũng khó khăn phức tạp hơn gấp mấy lần so với Nhất giai thuật pháp. Đúng rồi, ta nhắc nhở đệ đó là khi đệ chiến đấu với Ngưng Nguyên cảnh hoặc là tu sĩ có cảnh giới cao hơn thì bất đắc dĩ mới dùng Ngũ Hành thuật pháp mà ngăn cản, đệ hãy nhớ rõ công dụng của Thiên Lôi Kích và Cuồng Diễm Thuật tuy nó mạnh hơn Hỏa Cầu Thuật nhưng mà rất nhanh sẽ hao tụt linh lực.”
Nói đến đây cô ta lại cười khổ mà nói :” Đó chính là lý do tại sao ngày nay Ngũ Hành thuật pháp suy bại đến như vậy, uy lực so với đạo pháp thần thông còn kém rất nhiều, ví dụ như khi thi triển một Nhị giai thuật pháp nếu mà chiến đấu với Ngưng Nguyên cảnh nhé, nếu bản thân kẻ đó bị vây trong hỏa vũ, nếu thân thể của kẻ đó tu luyện có chút thành tự thì chả hề hao tổn hay tổn thương một chút nào luôn…”
Thẩm Thạch chỉ còn biết lắng nghe, ánh mắt nhìn đến Cuồng Diễm Thuật, sau khi đắn đo một lúc thì mới mở miệng mà nói :” Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, cái thuật pháp Cuồng Diễm Thuật này đệ cũng mua.”
Từ Nhạn Chi nghe vậy cũng chỉ cười mỉm thôi và nói tiếp :” Được rồi, đệ còn muốn cái gì nữa không?”
Thẩm Thạch đắn đo suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Từ Nhạn Chi với ánh mắt cầu khẩn :” Sử tỷ, tỷ đã tu luyện nhiều nằm, kinh nghiệm và kiến thức rộng rãi, đối với lý giải về Ngũ Hành thuật pháp cũng hơn hẳn đệ, nếu như có thuật pháp nào đó có thể kết hợp thì có thể bảo cho đệ biết với.”
Từ Nhạn Chi nhìn Thẩm Thạch một lúc rồi nói :” Nhìn dáng vẻ của đệ xem ra là Linh tinh có chút không đủ dùng rồi, ngày sau chắc là muốn xuống núi thường xuyên để mà mạo hiểm luyện tập đúng không.”
Thẩm Thạch chỉ biết cười khổ mà nói :” Sử tỷ minh xét, đệ không có xuất thân danh gia thế tộc, chỉ có một gia đình bình thường không có chỗ chống lưng, nào còn biết làm gì hơn nữa đây.”
Từ Nhạn Chi chống tay vào má và nói :” Không sao cả, trong tông môn những người như đệ chiếm một số lượng rất nhiều,nhưng ngày sau thành danh cũng không ít đâu, đệ không cần vì thế mà chán nản làm gì, mà nói tiếp nếu đệ thường xuyên xuống núi ma luyện thì tuy có chút mạo hiểm nhưng cũng có rất nhiều chỗ tốt, tình hình của đệ xem ra cần là….” Cô ta cẩn thận tìm tòi lật giở quyển mục lục mà xem xét, từng ngón tay lật từng trang từng chữ, rồi lướt đến hệ Mộc thuật pháp rồi.
“Bên trong Ngũ Hành thuật pháp bao gồm Mộc Hỏa Thổ Kim Thủy, nó có biến hóa vi diệu, chứa cả trăm ngàn vạn biến hóa, cũng những thuật pháp khó gặp cũng có những thuật pháp bình thường ít được chú ý đến, đệ thử xem thử môn pháp quyết này xem sao.”
Thẩm Thạch nhìn theo ngón tay của Từ Nhạn Chi mà đọc lên :
“Ngự Phong Thuật sao?”
“Lôi có thuộc tính Kim, Phong thì thuộc Mộc. Phong thuật pháp trong Ngũ Hành thuật pháp không có gì là nổi bật, nhưng mà nhìn nhận một cách kỹ càng thì có rất nhiều tác dụng đấy. Đây là Ngự Phong Thuật một loại Nhị giai thuật pháp, tiêu hoa Linh lực lớn nhưng lại không có tác dụng công kích nào cả, chỉ có thể nhờ cơn gió nâng bản thân lên mà bay ra ngoài một khoảng thôi,hơn nữa thời gian duy trì cũng không được lâu cho nên từ xưa đến nay bị mọi người coi là một cái thuật pháp vô dụng, thậm chí nó còn bị coi là kém cỏi khi so sánh với Nhất giai thuật pháp là “Phong Tiệp Thuật” nữa. Chẳng qua là nếu như đệ hay đi ra ngoài thám hiểm lịch duyệt thì tỷ đây sẽ khuyên đệ tu luyện Ngự Phong Thuật.”
Thẩm Thạch chú ý vào ba chữ “Ngự Phong Thuật”, chân mày cau lại, xác định đúng là Ngự Phong Thuật này đúng là hơi vô dụng, nó không giống với phi hành pháp khí giúp cho tu sĩ có thể phi hành được, cũng không có khả năng tấn công lại tiêu hao Linh lực lớn. Tuy nói phi hành pháp khí rất thưa thớt lại đắt đỏ vô cùng, các tu sĩ bình thường không dễ dàng có được, nhưng mà nó còn có tác dụng phi hành. Còn cái Ngự Phong thuật này chỉ có thể giúp người ta phi hành ngắn một khoảng cách gần,ngoài cái đó ra không còn tác dụng gì khác, nó so với thần thông phi hành chính thức thì một trời một vực, vì sao Từ Nhạn Chi sẽ khuyên mình nên sử dụng cái thuật pháp này?
Hắn đắn đo rất lâu, Từ Nhạn Chi cũng để kệ hắn như vậy, khuôn mặt cô ta xem ra là đang để ý quan sát thái độ của hắn vậy. Cứ như vậy trong tĩnh thất một lúc, sau đó Thẩm Thạch cũng đang nghĩ tới ngọn núi cô độc ( cô phong) trong Trấn Hồn Uyên cùng với những vách đá dựng đứng và những hang động không có đường sinh cơ.
Khi mà bản thân bị vô số Quỷ vật dồn đến đường cùng, không còn đường thoát thân nữa, trong đầu chỉ có thể nghĩ sẽ cùng Tiểu Hắc chết chắc chỉ còn cắn răng nhảy xuống dưới Trấn Hồn Uyên thôi,lúc đấy nếu mà có cái thuật pháp này thì ….
Nhất niệm thông, trăm niệm đều thông suốt (nghĩa là 1 điều đã rõ thì trăm điều khác cũng sẽ biết ngay thôi) Thẩm Thạch rất nhanh đã nghĩ ra công dụng của Ngự Phong Thuật được áp dụng vào lúc nào rồi, ví dụ như đang ở vách núi dựng đứng, ví dụ như ở sông cả sóng to, tuy thuật pháp này có rất nhiều hạn chế nhưng trong cách tình huống nguy cấp thì sẽ là một cái phao cứu sinh, có nó bên người sẽ tạo nên hiệu quả nhất định.
Nếu mà sử dụng trong động phủ hay là sơn môn ở tông môn thì loại thuật pháp này chắc chắn là vô dụng, ngược lại nếu thường xuyên đi ra ngoài ma luyện thì đúng như Từ Nhạn Chi nói thì Ngự Phong Thuật một cái pháp thuật bình thường này sẽ có tác dụng rất lớn.
Mà sau hồi suy nghĩ này, hắn có cảm giác được rằng mình đối với Ngũ Hành thuật pháp đang mở ra con đường lớn cho mình, thậm chí có chút nóng lòng muốn đi tìm hiểu thật nhiều hơn nữa thuật pháp để càng có nhiều thêm thu hoạch, nghĩ vậy mà trong lòng hắn vui mừng không thôi.
Hắn hít vào một hơi thật sâu sau đó đứng dậy thi lễ với Từ Nhạn Chi, mà biểu đạt thành ý :” Đa tạ sư tỷ đã dạy bảo, đệ đây đã hiểu ra rồi.”
Từ Nhạn Chị nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu nói :” Đệ đã nghĩ thông suốt, so với ta nói hết ra thì tốt hơn nhiều, đệ quả là người thông minh không uổng công Thanh Trúc lại xem trọng đệ đến như vậy.”
Thẩm Thạch nghe vậy giật mình mà hỏi lại :” Thanh Trúc nàng sao cơ..?”
Từ Nhạn Chi chỉ cười cười mà không nói thêm nữa, rồi mới nhẹ nhàng bảo :” Thanh Trúc là một cô nương tốt, chả qua tính tình là hay hướng nội, tỷ chưa hề thấy muội ấy đối sử tốt với nam nhân nào như đệ, cái mà đệ cần biết là nên quý trọng điều đó.”
Thẩm Thạch nghe vậy chỉ biết im lặng, sau đó gãi gãi đầu và nói :”Đệ biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.