Lục Tiên

Chương 83: Chờ đợi




Cuối cùng những ánh tà dương cũng đã vụt tắt, ở nơi phương xa trên mặt biển mặt trời cũng dần dần mất hẳn, màn đêm bắt đầu buông xuống, bóng tối như từ bốn phương tám hướng vụt về, đem toàn bộ Yêu Đảo bao phủ trong màn đêm, khiến cho nó càng thêm thần bí hơn, dường như so với ban ngày càng thêm vài phần hung hiểm hơn nữa.
Tiếng thú kêu thê lương theo đó là phủ xuống bóng đêm, tiếng kêu đột nhiên cao vút dồn dập, liên tục, phảng phất phần lớn yêu thú ở ban ngày ngủ vùi đến khi buổi tối nhất loạt tỉnh dậy đi ra khỏi chỗ nấp, đều hướng lên bầu trời đêm mênh mông gầm rú.
Con đê biển dài ở phía nam Yêu Đảo, chỗ đó đang có con thuyền lớn đang đậu, đổi vào lúc này hàng ngày, bọn họ hẳn là đã rời khỏi Yêu Đảo, đang trên đường tới Thanh Ngư Đảo. Phía trên sàn tàu, không biết là ai đã đốt lên ngọn ngọn đèn dầu để cạnh cột buồm, ánh sáng ngọn đèn ảm đạm, sắc mặt mỗi người đều rất ngưng trọng, không ít người đều tập chung nhìn vào Ngưu Hùng cùng Tăng Chí Bách hai vị Ngưng Nguyên cảnh sư huynh dẫn đầu đoàn người.
Hai người này đều đứng ở bên mạn thuyền, đang chăm chú không một lời nhìn chằm chằm vào Yêu Đảo, kia một mảnh hắc ám mờ mịt không thấy đầu cuối, dường như bị gì đó che giấu ở bên trong. Trong hai người thì Ngưu Hùng tính khí hơi nóng vội, lúc này mặt mũi đã sớm đen sạm, liếc mắt nhìn cái có thể nhìn ra được hắn đã kiềm chế lằm, có thể tùy thời phát nộ giống như ngọn núi lửa phun trào, Tăng Chi Bách đồng dạng sắc mặt cũng rất khó coi, cũng với những ngoại môn Luyện Khí Cảnh đệ tử này bất đồng, bọn họ thân là Ngưng Nguyên Cảnh thân truyền đệ tử, so với những sư đệ này còn hiểu rõ bên trong Lăng Tiêu Tông hơn, Cam gia này, gia tộc có nghĩa là gì chứ? thân phận Cam Trạch ngay cả hắn ba năm gần đây thiên phú hiển hiện ra, đó là tầm quan trọng càng vượt quá tưởng tượng.
Cam gia tuyệt nhiên sẽ không cho phép Cam Trạch sảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Lâm Hổ này thật là đần độn!
Giờ khắc này, vô luận là Ngưu Hùng hay là Tăng Chí Bách, trong lòng đều cùng chửi đổng một câu, chỉ là mắt thấy bóng đêm càng ngày dày đặc, dựa theo môn quy, lúc này đáng phải giương buông rời khỏi Yêu Đảo, dù sao Yêu Đảo vào buổi tối so ra càng nguy hiểm hơn nhiều, cho dù bọn họ có là đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh ứng phó cũng sẽ gian nan.
Nhưng là hai người bọn họ nhìn nhau, thế nhưng ai cũng không nói ra những lời này, bỏ người kế thừa duy nhất của Cam gia, cái tội này không phải là bọn hắn có khả năng chống đỡ được.
Trầm Thạch đứng ở phía sau đoàn người, có thể thấy được bầu không khí trên boong tàu càng ngày càng thêm ngưng trọng, thậm chí còn có thể cảm thấy được bầu không khí bắt đầu trở nên khẩn trương. Trừ bỏ Ngưu Hùng cùng Tăng Chí Bách đứng đầu ở trên mạn thuyền, hơn hai mươi tên đệ tử Luyện Khí Cảnh còn trầm mặc chờ đợi như lúc ban đầu, cùng với bóng đêm phủ xuống, cũng từ từ bắt đầu có chút rối loạn bất an xuất hiện.
Rốt cuộc trong đám người có người thiếu kiên nhẫn mở miệng hỏi: “Ngưu sư huynh, Tăng sư huynh, đã về đêm, chúng ta ở chỗ này đợi tới khi nào đây?
Lời này vừa nói ra, có người dẫn đầu mở lời, nhất thời liền đưa tới phụ họa hỏi đông người thêm, mọi người ào ào mở miệng hỏi, Ngưu Hùng cùng Tăng Chí Bách nhìn nhau, sắc mặt đều khó coi. Bọn họ làm sao không biết tâm tư những Luyện Khí Cảnh đệ tử này, nhiều năm trước tới nay, trên Yêu Đảo đều cấm để tử ở vào buổi tối, chính là nguyên do trời tối yêu thú xuất hiện đặc biệt hung hãn, có nguy hiểm quá lớn. Thuyền lớn đỗ ở bên đê biển mãi không đi, ai cũng không có thể đảm bảo những yêu thú cực lợi hại trong truyền thuyết có thể hay không thừa dịp trong bóng đêm này trực tiếp tìm tới thuyền lớn.
Theo thời gian tính mạng có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào, ai còn quản ngươi là đệ tử danh môn vọng tộc hay không, huống chi việc này coi như cùng bọn họ không có quan hệ gì, ngược lại khả năng rất lớn Cam Trạch thậm chí cả Lâm Hổ đã xảy ra chuyện. Phần lớn đệ tử Luyện Khí Cảnh đều là ánh mắt lộ ra vài phần tức giận và bất bình, dù sao cứ ù ù cạc cạc để mình ở vào tình cảnh nguy hiểm, cho dù là ai cũng đều không vui vẻ gì.
Ở dưới ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, dù cho Ngưu Hùng cùng Tăng Chí Bách đạo hạnh so với mọi người có cao hơn một tầng, trong lúc nhất thời cũng có chút ăn không tiêu, Luyện Khí Cảnh đệ tử có thể tới Yêu Đảo nhận nhiệm vụ, dù sao cũng không phải là dạng kém cỏi, sau này rất có khả năng ở trong đó có một số người tấn tiến tới Ngưng Nguyên Cảnh giới, hôm nay từng người xử lý không tốt, chỉ sợ sau này sẽ kết thù kết oán mất.
Ngưu Hùng trong nhất thời có chút chịu không được, hắn khẽ cắn môi quay đầu nhìn về phía Tăng Chi Bách, trong mắt mang theo chút dò hỏi ý tứ, nhưng Tăng Chí Bách cũng cười khổ sao đó chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không thể đi a, nếu thật sự rời đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lâm Hổ thằng nhãi này tuyệt đối sẽ đem tội đổ lên người chúng ta."
Ngưu Hùng hít sâu vào một hơi, chỉ cảm thấy ngực như bị đè nén, ngụm khí này tựa hồ bị ngăn không thoát ra được, phát không được khí tức, cúi đầu tức giận mắng một câu: “Lâm Hổ đồ chó!"
Thấy bọn họ hai người không có động tĩnh gì, trên boong tàu đông đảo Luyện Khí Cảnh đệ tử trên mặt cũng dần dần hiện ra khí sắc giận dữ, ai ở đây cũng không phải đồ ngốc, ai cũng biết vào giờ này đêm tối trời tối đen vẫn đang ở đây trên Yêu Đảo lúc này không đi là vì cái gì, rất nhiều người cũng đều đã nghĩ đến, nếu là bản thân mình vì nguyên nhân nào đó ở trên đảo lúc này không trở về, chỉ sợ chiếc thuyền lớn này vị tất sẽ đợi lâu như vậy, nó đã sớm giương buồm trở về.
Chỗ hơn kém giữa người với người, hoàn cảnh không bình thường, tựa như chưa bao giờ như thế hiện rõ tại trước mắt mọi người, trong bóng đêm đen kịt, bầu không khí trên thuyền đã đè lén cực kỳ, đột nhiên trong đám người đi ra một nữ tử, đó là Trần Đường, cô với dung mạo đẹp trên đó còn mang theo vài phần phẫn nộ, đối với Ngưu Hùng cùng Tăng Chí Bách hai người nói:
“Hai vị sư huynh, tiểu muội có chuyện cần thỉnh giáo."
Ngưu Hùng khẽ cắn môi không nói lời nào, Tăng Chí Bách sắc mặt khó coi, ánh mắt đảo qua đám đông đang phẫn nộ cười khổ nói: “Muội nói đi."
Trần Đường hít sâu một hơi ngang nhiên nói: “Xin hỏi hai vị sư huynh, có hay không nghĩ tới tính mệnh hơn hai mươi vị sư đệ sư muội chúng ta trên một thuyền này, còn không bằng Cam sư đệ một người, cho nên muốn cho mọi người mạo hiểm tính mạng ở chỗ nguy hiểm này chờ đợi sao?"
Lời này vừa nói ra, đệ tử Luyện Khí Cảnh ở phía sau cô nhất thời như được thổi thêm dũng khí đồng loạt bộc phát ra, thoáng cái rất nhiều người đều mở miệng, giọng điệu đều mang theo phần bất mãn, khí thế trở nên cuộn trào mãnh liệt hơn, đều hướng về hai vị Ngưng Nguyên Cảnh sư huỵn chất vấn.
Tuy rằng Ngưu Hùng cùng Tăng Chí Bách hai người cũng chưa phải là người chưa trải qua những hoàn cảnh này, thế nhưng thoáng cái đối mặt với hơn hai mươi vị sư đệ sư muội chỉ trích trong phẫn nộ hỏi, cũng là có phần ăn không tiêu, huống chi việc này vốn là đuối lý sẵn, chính bọn họ cũng không biết thế nào nói cho rõ, nhất thời cũng không biết làm sao giải thích.
Dưới sự chỉ trích của mọi người, sắc mặt Ngưu Hùng lúc xanh lúc trắng, nhất thời nổi giận, bước lên một bước muốn mở miệng nói, bị Tăng Chí Bách ở bên cạnh hắn chặn lại, thấp giọng vội nói nhỏ: “Sư huynh, việc này không được hành động theo cảm tính."
Ngưu Hùng vỗ đầu mạnh cái, không do dự gì nữa, cả giận nói: “Vậy đệ nói làm sao bây giờ a?"
Tăng Chí Bách cũng cứng họng, nói không ra lời, hai người ở đây chính là như con kiến ở trên bếp lửa, trong giây lát chợt nghe ở chỗ sâu trong Yêu Đảo kia đột nhiên vang lên một tiếng rống to bén nhọn chói tai, tiếng như tiếng sấm, ầm ầm truyền tới, cả tòa Yêu Đảo cũng tự rung lên một chút.
Trong tiếng hú đó chứa hung lệ chi ý quả thực như đập vào mặt đến, cho dù có cách xa như thế, mọi người trên thuyền lớn cũng đều biến sắc, nhất là chúng Luyện Khí Cảnh đệ tử càng lộ ra vài phần sợ hãi.
Ngưu Hùng cùng Tăng Chí Bách đều biến sắc, trong lúc nhất thời đúng là không nói ra lời, sau một lúc lâu, Tăng CHí Bách mới cúi đầu mở miệng, nhưng ngay cả thanh âm nghe ra tựa hồ có chút khàn khàn, nói: “Đó, đó chẳng lẽ nào là "Âm Quỷ Vương"?"
Những chiếc răng của Ngưu Hùng như đang đánh vào với nhau, phẫn nộ nói: “Lâm Hổ cái thằng nhãi này trong đầu toàn là bùn đất sao, ngu xuẩn tới mức độ hết gỡ, cũng dám dẫn theo Cam sư đệ đi bắt yêu trong động còn không nói, còn đợi đến thời gian bách quỷ dạ hành mới đi."
Sắc mặt của Tăng Chí Bách còn thảm hơn, thấp giọng nói: “Âm Quỷ Vương vừa ra, ngay cả ta cùng Ngưng Nguyên Cảnh đệ tử đều phải tránh lui, ngay cả ngã xuống cũng có thể, trên tòa Thanh Ngư Đảo, sợ là chỉ có Vương Tuyên sư huynh mới có thể hàng phục được con quỷ vật hung dữ này, làm sao bây giờ? Không bằng giờ chúng ta trở về đi bẩm báo với Vương sư huynh, mời hắn qua đây cứu người?"
Ngưu Hùng cắn răng nói: “Quay về đến khi trở lại, sợ là khi đó Cam sư đệ đến mẩu xương cũng không còn."
Tăng Chi Bách còn muốn nói cái gì nữa, đột nhiên hai người đồng thời ngẩng đầu, một ánh hồng quang trong bóng đêm ở chỗ sâu bên trong yêu đảo chợt lóe lên vụt tới.
Tuy rằng yếu ớt, thế nhưng mọi người ở trên thuyền lớn đa số thời gian đều là thời khắc quan tâm tới bên kia, nhưng thật ra đa số mọi người đều thấy được, trong bóng đêm thâm trầm, vậy một đoàn hồng quang có vẻ chói mắt cùng quỷ dị vô cùng.
Ngưu Hùng nhìn chằm chằm vào hồng quang trên bầu trời đêm đến khi biến mất, sau đó là vô cùng kinh ngạc nói: “Đó là cái gì?
Tăng Chí Bách cũng là mờ mịt lắc đầu.
Ngưu Hùng nôn nóng bước tới hai bước, bỗng nhiên như hạ quyết tâm nói: “Tăng sự đệ, đệ trước tiên dẫn theo những người trên thuyền trở Thanh Ngư Đảo, sau đó lập tức đi tìm Vương sư huynh tới hàng yêu cứu người, ta đi lên Yêu động nhìn coi, có thể hay không cố giúp đỡ kéo dài thời gian một chút."
Tăng Chí Bách kinh hãi nói: “Sư huynh, việc này quá mức nguy hiểm, huynh..."
Ngưu Hùng cười khổ một tiếng nói: “Đệ cho là ta nguyện ý sao? Đây là không còn cách này liệu còn cách nào khác sao? Đạo hạnh của đệ không bằng ta, ta không đi còn ai đi? Lúc này là tình thế cấp bách, chớ để mất thời gian nữa."
Tăng Chí Bách thật sâu nhìn hắn một cái, biết Ngưu Hùng nói đều là lời nói thật, lập tức gật đầu lia lịa, sau đó bước lên một bước, dùng thanh âm cực thấp nói: “Sư huynh, huynh phải cẩn thận, nếu như... Nếu như thật có nguy hiểm, huynh lấy tính mệnh chính mình làm trọng."
Ngưu Hùng gật đầu nói: “Ta đã biết."
Dứt lời, Ngưu Hùng quay đầu nhìn những Luyện Khí Cảnh đệ tử một cái, muốn nói nhưng thôi, sau cùng lắc đầu thở dài, không nói một lời bám tay vào mạn thuyền, trực tiếp nhảy khỏi thuyền, sau đó thân hình nhanh chóng lao về phía Yêu Đảo sâu bên trong.
Hắn cứ thế hành động, nhất thời đưa tới một trận rối loạn của mọi người ở trên boong tàu, còn có không ít người đều ào ào chạy tới mép thuyền nhìn bóng lưng Ngưu Hùng đã đi xa, sau đó dẫn tới cảm giác lẫn lộn, quay đầu nhìn về phía Tăng Chí Bách.
Tăng Chí Bách sắc mặt tái nhợt, sau cùng nhìn thoáng qua bóng lưng Ngưu Hùng ẩn vào bóng đêm, sau đó khó khăn quay đầu, trong giây phút này, trong lòng hắn không biết đem Lâm Hổ kia thoái mạ tới bao nhiêu lần, ân cần hỏi thăm tổ tông Lâm gia mười tám đời lớn nhỏ không ngớt. Sau đó hắn quát lớn:
“Đứng cho vững, trở về Thanh Ngư Đảo!"
.......................
Dướin đêm, gió trên biển thổi mãnh liệt, thuyền lớn quay đầu, trong bóng đêm chậm rãi quay phương hướng Thanh Ngư Đảo đi.
Trên boong tàu, mọi người đều chìm vào im lặng, mặc dù lúc đầu đều nhộn nhịp chất vấn hai vị sư huynh vì sao khổ sở chờ mãi không đi, để mọi người ở trong nguy hiểm, thế nhưng việc này đến tột cùng duyên cớ ra sao? Trong tâm trí mọi người đã minh bạch rõ, nói thật ra, thực sự là không đổ trách nhiệm lên người hai vị sư huynh Ngưu Hùng và Tăng Chí Bách được.
Mà thấy Ngưu Hùng có hành động mạo hiểm tính mạng tiến nhập màn đêm trên đảo, ngẫm cũng biết hắn là vì sao, thường ngày tuy rằng Ngưu Hùng có tính cách nóng nảy rất nhiều, nhưng đối với các những sư đệ sự muội này đều coi như chiếu cố, trong lúc nhất thời mọi người cũng là lo lắng, thế nhưng ở trong bóng đêm này, nghe trên Yêu Đảo kia tiếng thú rống kêu liên miên không dứt, càng ngày càng ghê rợn, nhưng là ai cũng nói không ra lời.
Bầu không khí như đông cứng, dường như ngay cả gió thổi trên biển đều muốn thổi vào tận vào xương tủy thêm phần băng giá, Thẩm Thạch Yên lặng lẽ ngồi ở một góc boong tàu, ngẩng đầu nhìn về phía bóng đêm mờ mịt, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không biết trong lúc này hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cũng chính vào lúc này, bỗng con ngươi của hắn co rụt. Hắn bỗng thấy trên bầu trời đen tối kia, ở chỗ sâu trong mây đen, bỗng có một đạo kiếm quang nhanh như sét đánh, chiếu sáng một mảng phía chân trời, lướt nhanh như gió xẹt qua bầu trời đêm, thế như sao băng hướng về tòa Yêu Đảo phóng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.