Lục Tiên

Chương 72: Khô lâu




Hai ngọn lửa ma quái âm thầm sáng lên. Hình ảnh biến hóa kỳ dị của Hậu Thắng trong màn sáng trên vách tường đá hiện lên rất rõ ràng, thậm chí Thẩm Thạch còn còn có cảm giác như đang đứng ngay bên cạnh hắn, tận mắt nhìn thấy tất cả.
Hai vợ chồng nhà họ Hậu và Hậu Viễn Lương ở đằng trước Hậu Thắng rõ ràng vẫn đang chìm trong cảm giác sung sướng như điên. Tuy Thẩm Thạch không biết bọn họ muốn làm chuyện gì, nhưng thấy ánh mắt ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào quả trứng khổng lồ đang lơ lửng trong cột sáng kia thì đại khái cũng có thể đoán được mục đích cuối cùng nhà họ Hậu trong chuyến thám hiểm này chính là là quả trứng kia. 
Trong hình ảnh trên đỉnh cô phong(*), bên dưới luồng ánh sáng chói lọi, cả ba người nhà họ Hậu và Hậu Thắng có vẻ đều có chút chật vật, quần áo trên người không được chỉnh tề, có nhiều chỗ còn rách nát, xem ra đường đến đây của bọn họ cũng không nhẹ nhàng cho lắm. Hơn nữa lúc bọn họ xuất phát là cả một đám đông, vậy mà đến đây lại chỉ còn có bốn người này, tuy không thấy những người khác nhưng ở nơi hung lệ(**) này thì chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
(*) Cô phong: một đỉnh cao duy nhất đứng độc lập một mình.
(**) Hung lệ : hung ác, đẫm máu.
Ở bên trong cột sáng, cái khe hở bị căng ra kia đang không ngừng vặn vẹo, từ từ mở rộng. Lúc này, Thẩm Thạch nhìn thấy rõ ràng trong luồng sáng có một khối đá kỳ dị, hình dạng giống như một khối thủy tinh màu đen dài mảnh lơ lửng trong không trung. Nó có độ dài khoảng một bàn tay, toàn thân long lanh mà đen nhánh sâu thẳm, không ngừng tản ra một loại hắc sắc quang mang(*) kỳ dị vào ánh sáng chói lọi xung quanh, cả hai dường như không hợp nhau. Cũng chính khối thủy tinh kỳ dị màu đen này như đang tản ra một loại kỳ dị lực lương để cứng rắn mở rộng khe hở, làm quả trứng khổng màu đỏ thẫm dần dần lộ ra.
(*) Hắc sắc quang mang: quầng sáng màu đen.
Hai vợ chồng nhà họ Hầu và Hậu Viễn Lương thấy quả trứng khổng lồ đang dần hiện ra thì vẻ mừng như điên càng hiện rõ trên mặt, cùng tiến về phía trước hai bước mà không hề thấy được sự khác thường của Hậu Thắng sau lưng bọn họ.
Khi thấy chỉ cần một lúc nữa là quả trứng khổng lồ sẽ lộ rõ ra và hai vợ chồng nhà họ Hậu có thể lập tức chạm vào nó, bỗng nhiên một tiếng thở dài trầm thấp trong sơn động đen tối chợt vang lên. Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện tiếng thở dài kia chính là do lão nhân vồn trầm ngâm không nói một lời từ đầu tới giờ phát ra. Lúc này lão như thể càng trở nên già nua hơn, nếp nhăn càng sâu hơn, thậm chí cả ánh mắt cũng như càng u ám hơn một ít.
Nhưng Thẩm Thạch bỗng nhiên phát hiện ra ánh mắt của lão đã đột ngột di chuyển khỏi màn sáng, từ từ hạ thấp xuống. Thẩm Thạch nhìn theo ánh mắt của lão ta, liền khẽ giật mình, phát hiện ra ở bên dưới màn sáng trên vách đá dường như còn có một thứ màu trắng hếu.
Hắn không nhịn được mà đi tới hai bước, mở to mắt nhìn kỹ, ngay lập tức phát hiện ra đó là một bộ xương khô ngồi dưới đất, lưng tựa vào vách đá, yên lặng trong bóng tối, vì trong động vốn tối tăm nên ban đầu Thẩm Thạch không hề chú ý đến nó.
Vì đã tự mình đi qua một biển hài cốt như vô cùng vô tận nên bây giờ nhìn thấy một bộ xương khô như vậy, cho dù trong bóng tối nhìn nó đúng là chút âm trầm, nhưng Thẩm Thạch cũng không cảm thấy sợ hãi gì, mà ngược lại cảm thấy có chút ngạc nhiên. Bởi vì lúc hắn đi vào cái hang động rất lớn này, đã cẩn thận lưu ý xung quanh, phát hiện thấy ở đây ngoài trừ tàn thân của Âm Long ra thì không có bất kỳ dị vật nào khác, dù bên ngoài động là vô cùng cô tận hài cốt chất đống như núi như biển nhưng trong động thì lại không thấy chút bóng dáng nào.
Thế nên bộ xương khô đột ngột xuất hiện này mang tới cảm giác rất đặc biệt và chướng mắt, làm Thẩm Thạch không nhịn được mà nhìn kỹ mấy lần. Với kích thước và hình dạng của bộ xương thì nó hình như là của loài người, mà hình thể của nó cũng không lớn, so với vóc dáng của Thẩm Thạch dường như còn nhỏ hơn một ít, thậm chí làm cho người ta cảm thấy nó có chút mảnh khảnh.
Nhưng dù hắn nhìn mấy lần thì cũng thấy nó chỉ là vật chết, mặc dù ở trong cái động này nên có vẻ hơi khác thường nhưng những hiển nhiên là hình ảnh trên màn sáng kia mới là điểm mấu chốt trong lúc này. Thẩm Thạch nhanh chóng đưa ánh mắt quay lại, liền thấy cái khe hở bên trong cột sáng cuối cùng đã mở rộng tới mức có thể cho một người bước vào bên trong, mà Hầu Vĩnh Xương và Tôn Cầm đứng gần đó nhất gần như đồng thời đi thẳng về phía trước.
Tiếng thở dài kia dường như vẫn đang quanh quẩn bên tai, Thẩm Thạch cũng không rõ lắm lão nhân tựa lưng vào Âm Long kia có thái độ như thế nào với những gì nhìn thấy trên màn sáng, bởi vì từ đầu tới cuối, ngoài một tiếng thở dài và lúc nhìn về phía bộ xương khô kia ra thì ông ta vẫn luôn chỉ im lặng nhìn về phía màn sáng.
Khi thấy bóng người trên cô phong chuẩn bị bước vào trong màn sáng, thân hình của lão nhân đó bỗng nhiên khẽ động đây. Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Thẩm Thạch, hắn thấy cánh tay phải của ông ta từ từ được nâng lên.
Chẳng hiểu sao, Thẩm Thạch đột nhiên cảm thấy hơi có chút khẩn trương.
Trên cô phong, ánh hào quang của luồng sáng kia đột nhiên tăng mạnh, ánh sáng chói lọi mà ôn hòa từ một chỗ nào đó trên đỉnh động như một thác nước lớn rơi xuống, hào quang lập tức sáng ngời, chỉ trong chốc lát đã ép cho khe hở do ánh sáng màu đen mở ra co lại chỉ còn một nửa.
Vợ chồng Hậu Vĩnh Xương và Tôn Cầm quá sợ hãi, vội vàng dừng lại, suýt nữa thì đã chạm phải màn hào quang rơi xuống kia làm cho mặt tái đi không còn chút máu. Nhưng khối thủy tinh đen lơ lửng trên trời kia hiên nhiên cũng không phải vật bình thường, tuy nó bị áp chế đến mức không ngừng run rẩy nhưng chỉ một thoáng đã ổn định lại, lại phát ra hắc quang lập lòe. Chỉ sau một lát, nó đã có thể cứng rắn đứng vững trước áp lực “lôi đình vạn quân”(*), khe hở trên màn sáng do hắc quang mở ra cũng theo đó mà giữ vững được giữa không trung.
(*) Lôi đình vạn quân: thế tới mạnh mẽ, to lớn như của một đạo quân.
Sau đó Thẩm Thạch chợt phát hiện thấy, hai ngọn lửa ma quái trong mắt của Hậu Thắng – kẻ vẫn luôn đứng sau cùng – đã biến mất từ lúc nào.
Bên dưới cô phong, trong huyệt động tăm tối, lão nhân kia dường như vẫn không thay đổi, vẫn dáng vẻ già nua tiều tụy, Tiểu Hắc vẫn nằm bên cạnh lão không nhúc nhích, nhìn qua đúng là có chút quái dị. Chỉ có Thẩm Thạch một mình đứng cách đó hơn một trượng, lúc thì nhìn màn sáng, lúc thì nhìn lão nhân kia, như thể đã lĩnh ngộ được điều gì, rồi lại nhíu mày suy tư, giống như có điều gì nghĩ mãi không ra.
Cũng chính lúc này, ở cái nơi yên tĩnh mà ngập tràn bóng tối này, Thẩm Thạch chợt nghe thấy một âm thanh rất “bất khả tư nghị”(*) :
“Cốc cốc … cốc cốc”.
(*) Bất khả tư nghị: không thể nghĩ bàn, không thể hiểu và giải thích được.
Một tràng tiếng động thanh thúy bỗng nhiên vang lên trong cái huyệt động này, nghe giống như là … tiếng gõ cửa.
Thế nhưng Thẩm Thạch nhớ rõ là cái huyệt động u tối này vô cùng lớn mà trên đường hắn đi vào đây cũng làm gì có cánh cửa nào đâu? Nhưng cái tiếng gõ cửa kỳ dị kia lại rõ ràng vang vọng trong động như vậy, thậm chí một lát sau, khi tiếng gõ cửa đó đã ngừng lại, lại có tiếng của một cô gái nghe khá ôn hóa và còn có phần khách khí vang lên. Đầu tiên nàng cười vang một tiếng như chuông bạc, sau đó ở lối vào vẫn luôn chìm trong bóng tối âm u của huyệt động truyền tới tiếng nói của nàng:
“Mở cửa, mở cửa, lão Long đừng có ngủ, có khách đến thăm đây.”
Thẩm Thạch vội quay người, đưa mắt nhìn lại, nhưng hắn chỉ thấy ở cửa huyệt động kia vẫn luôn chìm trong bóng tối thăm thẳm không một tia ánh sáng, làm gì có bóng người nào? Hắn lại xoay người, vô thức mà nhìn về phía lão nhân thần bí , bên tai vẫn như nghe thấy thanh âm của cô gái kia cùng với lời nói của nàng.
Lão Long mở cửa? Cửa ở chỗ nào? Lão Long là ai?
Nhưng mà trên gương mặt tiều tụy của lão nhân kia dường như không có lấy nửa điểm thay đổi, thân thể vẫn không có chút ý định nhúc nhích nào, thậm chí cả cánh tay phải vừa rồi nâng lên lúc này cũng đã rủ trên mặt đất từ lúc nào mà không biết.
Sau đó, trong động dường như yên tĩnh một lát.
Rồi giọng nữa thần bí bên ngoài cửa động lại như cười khẽ một tiếng: “Được rồi, nếu như ngươi không mở cửa thì ta tự đi vào vậy.”
Thẩm Thạch càng hoảng sợ hơn, vội nhìn về phía lối vào của động, nhưng hắn chờ một lúc mà vẫn thấy bóng tối kia yên lặng vô cùng, không hề có dấu hiệu sẽ xuất hiện một bóng người nào. Khi hắn còn đang kinh ngạc, bỗng lại nghe thấy ở huyệt động sau lưng mình vang lên những tiếng răng rắc rất quái dị.
Trong lòng Thẩm Thạch trầm xuống, quay người nhìn lại, đồng tử lập tức co rút lại, phía dưới màn sáng trên vách đá, bộ xương khô duy nhất vốn đang ngồi yên lặng tựa lưng vào vách đá bỗng nhiên bắt đầu nhúc nhích.
Hai ngọn lửa ma quái âm u dần sáng lên trong hốc mắt tối om của nó. Sau đó, bộ xương khô kia vậy mà từ từ đứng lên, như thể đã có được sinh mệnh, thậm chí khi đã đứng thẳng lên rồi, nó còn vặn vặn cái cổ, như thể vì cúi đầu quá lâu nên cổ cảm thấy đau mỏi. 
Rồi nó liền nghiêng đầu nhìn về phía lão nhân ngồi tựa lưng vào tàn thân của cự long, cái cằm đầy xương trắng hơi nhúc nhích một chút, liền cất bước đi về phía lão.
Từ đầu tới cuối, bộ xương khô kia cũng không hề nhìn tới Thẩm Thạch một lần.
Âm thanh ken két vang lên, đó là âm thanh quái dị do các khớp xương trên người nó va chạm phát ra, nghe mà làm cho người ta rùng mình run sợ. Thế nhưng nhìn thấy quỷ vật kia dần dần đi đến trước mặt mình mà sắc mặt lão nhân kia vẫn không thay đổi một chút nào, ánh mắt vẫn toát lên thần sắc hờ hững.
Chẳng bao lâu, bộ xương khô kia đã đi đến trước người lão nhân, từ trên cao nhìn xuống, cái bóng che đi khuôn mặt lão. Dừng lại một cái, rồi hai ngọn lửa ma quái trong hốc mắt nó bỗng hơi lập lòe, nó nhìn về phía Tiểu Hắc đang nằm bên cạnh lão nhân.
Khi ở Trấn Long Cổ Điện, cho dù phải chống lại vô số quỷ vật hung dữ đáng sợ thì Tiểu Hắc cũng không có vẻ sợ hãi gì mấy, thế nhưng giờ phút này, chẳng hiểu sao nó lại có vẻ sợ hãi vô cùng, toàn thân kịch liệt run rẩy, cả người như thể liều mạng mà cuộn lại, dường như chỉ hận không thể hoàn toàn chui thẳng xuống đất.
Bỗng nhiên, một bàn tay già nua tiều tụy đưa ra, từ trên không trung đặt lên đầu nó, nhẹ nhàng vuốt vuốt vài cái, toàn thân Tiểu Hắc liền cứng đờ lại, rồi như thể đã được an ủi, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bộ xương khô kia tuy thân hình không lớn, khí thế cũng không phải là quá hung mãnh đáng sợ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi một cái chớp mắt nhìn Tiểu Hắc thôi đã dọa cho nó sợ gần chết. Chẳng qua là nó dường như cũng không phải thực sự để ý tới con heo nhỏ này, nó ngẩng đầu, cằm khẽ nhúc nhích, giọng nữ nhu hòa lúc trước nghe thấy lại lần nữa vang lên, nhưng lần này lại phát ra từ trong miệng của nó:
“Trên người của loại Tiểu Yêu Thú thấp kém này thế mà lại có một tia huyết mạch của ngươi, thật đúng là thú vị.”
Thanh âm này vẫn ôn hòa, dễ nghe như trước, chẳng qua là lại phát ra từ mirngj một bộ bạch cốt khô lâu âm trầm đáng sợ như vậy thì lại đặc biệt hãi người.
Con mắt mờ đục của lão nhân hơi liếc qua bộ xương khô, một lát sau , từ trong miệng lão phát ra một thanh âm cũng già nua và đầy khí tức bi thương như bản thân lão, từ từ nói:
“ Ngươi muốn thế nào?”
Bộ xương khô, hoặc có thể nói là bộ xương khô “phụ nữ” kia chợt nhúc nhích khúc xương cánh tay trắng nhởn, như thể có chút không biết làm thế nào, mà cũng giống như có vài phần đắc ý, “mỉm cười” nói: “ Ta đến đánh cờ.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Một ván cờ mà người liều sống liều chết để dây dưa với ta cả trăm vạn năm qua, hôm nay đã đến vài nước cờ cuối cùng rồi, không đánh cho xong sao được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.