Lục Tiên

Chương 64: Trấn long cổ điện




Sương mù dày đặc đến quỷ dị mà tản đi cũng thật khó hiểu, nhìn xung quanh một lần nữa đã yên tĩnh, rừng Phệ Huyết Thụ lại lâm vào u ám tĩnh mịch,Thẩm Thạch trầm mặc không nói gì.
Lúc này, nếu như có thể quay đầu hắn thật muốn mang theo Tiểu Hắc trực tiếp rời đi, chẳng qua là ở nơi thần bí khó lường này lại không có đường lui, chỉ còn phương hướng tiến lên, chính là con đường dưới chân này đi về phía trước. 
Xa xa, có một cánh cửa.
Chính xác mà nói, là một tòa đại môn.
Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc đi qua mảnh rừng Phệ Huyết Thụ, đoạn đường cuối cùng này hắn cẩn thận từng li từng tí mà nhìn xung quanh, nhưng mà những cây Phệ Huyết Ma này tựa hồ cũng rất yên tĩnh, không có bất kỳ một thân cây nào chủ động công kích bọn hắn.
Thẳng đến khi bọn hắn đi tới phía dưới toà đại môn.
Đây là một tòa đại môn màu đen , rất cao lớn, rộng vô cùng, ở phía xa nhìn không rõ lắm, nhưng mà khi đến phía dưới đại môn, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thạch là sinh ra một loại cảm giác chính mình quá nhỏ bé như con sâu cái kiến. Hai cánh cửa màu đen dựng thẳng tắp, so với Phệ Huyết thụ cao lớn xung quanh còn cao hơn một chút, đồng thời hướng hai bên kéo dài, trực tiếp xuyên qua rừng Phệ Huyết Ma Thụ, bởi vì lá cây che chắn, Thẩm Thạch nhìn không thấy phiến đại môn này cuối cùng kéo dài đến đâu, chỉ là cảm giác dường như mảnh rừng Ma Thụ là bị đại môn ở chỗ này chặn lại.
Bên trong và phía ngoài đại môn, có lẽ căn bản là hai thế giới khác nhau.
Đột nhiên Thẩm Thạch cảm giác hơi khẩn trương, từ khi gặp nạn tại Cao Lăng sơn, sau khi bị dòng sông đỏ kì dị kéo đến đây, tất cả xung quanh đều lộ ra vẻ quỷ dị, chẳng những Phệ Huyết Ma Thụ hiếm thấy trong truyền thuyết vậy mà mọc thành rừng nơi đây, lại còn xuất hiện sương mù dày đặc đủ để thôn phệ mọi sinh linh. Mà lúc này đột ngột xuất hiện đại môn màu đen, phía trong lại là gì đây?
Chẳng qua là cục diện trước mắt, dường như chẳng có đường nào lui. 
Thẩm Thạch hít một hơi thật dài, lấy lại bình tĩnh, sau đó đi tới trước cổng chính khổng lồ màu đen, thò bàn tay, thử đẩy nhẹ một phát vào cánh cửa đen. Ở bên cạnh hắn, Tiểu Hắc nhìn không rời mắt, dường như có chút khẩn trương.
Đại môn hùng vĩ màu đen tưởng như cao lớn nặng nề vô cùng, nhưng mà bàn tay Thẩm Thạch khẽ đẩy lại nhẹ nhàng mở ra, cảm giác hầu như không có một chút cản trở nào, làm cho vẻ khẩn trương đề phòng của Thẩm Thạch ngược lại biến thành sợ hãi kêu lên một cái, vô thức lùi về phía sau một bước.
Đại môn khổng lồ màu đen lộ ra một khe hẹp, vài tia sáng mờ nhạt từ phía sau cửa vô thanh vô tức chiếu ra. Thẩm Thạch do dự một chút, rút cuộc vẫn đi thẳng về phía trước, nghiêng người lách qua khe cửa đi vào.
Phía sau cửa,đập vào mắt là một cái hành lang cực kỳ cao lớn, từ dưới mặt đất lên đến đỉnh cao chừng mười trượng, kể cả hai bên vách tường rộng lớn, đều là dùng từng khối đá lớn màu xám xây thành, mỗi một khối cự thạch màu xám đều bị gọt thành những khối vuông vức, xếp chồng lên nhau, tựa hồ kín khít không có một kẽ hở, kéo dài tạo thành một con đường hướng vào phía trong.
Thông đạo phía trên đỉnh, cứ cách một đoạn liền treo một chiếc đèn lồng, ánh lửa mờ nhạt vô thanh vô tức thiêu đốt giữa không trung, ánh sáng lúc trước chính là từ nơi ấy phát ra.Chẳng qua là Thẩm Thạch nhìn thoáng qua ánh lửa kia, lại cảm giác so với ánh lửa mình thường thấy dường như cảm thấy có chỗ khác biệt, nhưng mà đến cùng khác biệt ở đâu, nhất thời lại không nói ra được.
Bên cạnh Tiểu Hắc bỗng nhiên thấp giọng kêu một tiếng, Thẩm Thạch nhướng mày, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Hắc đang nhìn lại phía sau, phiến đại môn màu đen vừa đi qua chẳng biết từ lúc nào vô thanh vô tức một lần nữa đóng lại.
Thẩm Thạch sắc mặt hơi tái nhợt, đi qua phiến đại môn tìm kiếm một lúc, nhưng mà vừa rồi lúc đẩy cửa vào dường như rất dễ dàng, lúc này người đang ở phía sau cửa căn bản lại không tìm được cách nào đẩy cánh cửa màu đen này ra được, cho dù hắn kéo đẩy như thế nào, cánh cửa cao lớn này thủy chung vẫn đứng sừng sững không nhúc nhích.
Bận rộn nửa ngày sau, Thẩm Thạch chán nản buông tha, nghĩ thầm cái này chính là có ý tứ có đi không về sao? Quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Hắc ở bên, chỉ thấy con heo này thoạt nhìn coi như trấn định, đang có chút tò mò nhìn xung quanh thông đạo lạ lẫm này.
Thẩm Thạch lắc đầu, thấp giọng nói: "Đi thôi, không ra được, chúng ta đi tới đằng trước xem sao."
Tiểu Hắc kêu hừ một tiếng, dường như là đã đáp ứng hắn.
Trong thông đạo xây dựng bằng khối đá màu xám, thân ảnh một người một heo bị ánh sáng mờ nhạt soi vào tạo ra vài bóng dáng vặn vẹo, bọn hắn từng bước một cẩn thận hướng về phía trước đầy lạ lẫm và thần bí. Thẩm Thạch rất nhanh phát hiện, nơi đây kiến trúc quy mô chỉ sợ muốn vượt xa tưởng tượng của mình.
Chỉ là một con đường màu xám sau cánh cửa, bọn hắn đã đi hơn trăm trượng thế mà vẫn không nhìn thấy điểm cuối.Bên trong một chiếc đèn lồng treo cao giữa không trung, ánh lửa mờ nhạt tỏa xuống, tất cả làm cho người ta có một cảm giác thời gian ở đây dường như đứng lại. 
Thẩm Thạch trong nội tâm dần dần dâng lên một hồi bất an, tuy rằng từ lúc mới bắt đầu hắn biết mình chỉ sợ là xông lầm vào chỗ nào đó cực kì nguy hiểm quỷ dị, nhưng nhìn con đường rộng lớn lạ lẫm này, lại liên tưởng đến những Phệ Huyết ma thụ cùng sương mù quỷ dị dày đặc ở bên ngoài đại môn lúc trước, có lẽ đáp án cho tất cả những nguy hiểm quỷ dị sẽ ở phía cuối của con đường này,sẽ là một mê lộ chăng?
Phía trước, đột nhiên một đạo ánh sáng hiện lên, bên ngoài hơn mười trượng đột nhiên thông thoáng, đồng thời xuất hiện một tấm bia đá cao lớn khoảng năm trượng, dựng đứng giữa đường.
Thẩm Thạch tinh thần lập tức chấn động, tuy rằng chưa biết biến hóa này rút cuộc là có nguy hiểm hay không, nhưng mà nãy giờ đi tới xung quanh là một màu xám không đổi, thật sự là làm cho người ta có chút chịu không được. Thẩm Thạch thậm chí hoài nghi nếu như là một người bình thường đi trong thông đạo màu xám này lâu như vậy, không biết có nổi điên hay không?
Hắn dẫn Tiểu Hắc bước nhanh hơn, rất nhanh đi tới trước mặt tấm bia đá cao lớn, đồng thời cũng nhìn thấy tại trên mặt tấm bia đá, từ trên xuống dưới khắc bốn chữ to:
Trấn Long Cổ Điện.
Bốn chữ to đập vào mắt Thẩm Thạch, hắn ngơ ngác một chút, lập tức toàn thân chấn động, mang thêm vài phần vẻ không thể tin được. Thế gian ngày nay, tu chân giả bên trong Hồng Mông chư giới, ai chẳng biết tứ đại danh môn uy danh hiển hách thiên hạ, mà ngoại trừ Lăng Tiêu Tông của Thẩm Thạch, mặt khác từ trước đến nay trong Tứ Chính có Thiên Kiếm cung cùng Lăng Tiêu tông giao hảo, cùng với môn phái cơ hồ trong vạn năm qua được mọi người xem là đứng đầu Tứ Chính Nguyên Thủy môn, ngoài ra còn có danh môn đại phái cuối cùng, chính là do người năm đó đứng hàng thứ hai trong Nhân tộc Lục Thánh sát với Nguyên Vấn Thiên nhất, Nhị Thánh Cơ Vinh Hiên sáng lập, cùng với Lăng Tiêu tông tại phía nam Thương Hải hô ứng, sơn môn tại nơi cực bắc quanh năm băng tuyết của Hồng Mông chủ giới Trấn Long điện.
Trấn Long Điện, Trấn Long Cổ Điện, hai danh xưng vậy mà chỉ thua kém một chữ, chẳng lẽ chỗ thần bí quỷ dị này vậy mà cùng với Trấn Long Điện danh chấn thiên hạ trên vạn năm qua có liên quan sao?
Hay là, đây chẳng qua là trùng hợp mà thôi?
Thẩm Thạch đứng trước tấm bia đá, trong khoảng thời gian ngắn có đôi chút mờ mịt, chẳng qua là sau một lát trầm tư, lòng hắn vẫn có thiên hướng có lẽ đúng là trùng hợp, Trấn Long điện chính là một trong Tứ Chính danh môn, luận về quy mô thực lực hay thế lực môn phái này đều không kém Lăng Tiêu Tông, nơi này nếu như quả là sơn môn cung điện của Trấn Long Điện, có lẽ sẽ không có cảnh tượng tĩnh mịch như vậy, chứ đừng nói chi là bên ngoài cổ điện còn có những Phệ Huyết Ma Thụ hung ác vô cùng kia.
Tiểu Hắc lúc này bỗng nhiên sáp lại, chẳng qua nó tựa hồ đối với chữ viết trên tấm bia đá không có hứng thú, mà là nhìn phía dưới tấm bia. Ngay từ đầu Thẩm Thạch nhất thời đã bị bốn chữ kia làm kinh ngạc, ngược lại không có chú ý nơi khác, giờ phút này theo hướng Tiểu Hắc nhìn lại, lại không khỏi khẽ giật mình.
Từ xưa đến nay, Hồng Mông chư giới truyền thừa xuống có nhiều chủng loại truyền thuyết,càng có nhiều loại Yêu cầm dị thú, trong đó có một loại dị thú rất đặc thù, hình tượng nổi danh nhất chính là Cự Quy, lưng cõng tấm bia đá, tên là Bá Hạ. Không biết có bao nhiêu kiến trúc đều có hình dáng dị thú này, hình tượng lưng cõng tấm bia đá có thể nói đã sớm đi vào nhân tâm, Thẩm Thạch vốn vô thức cũng cho rằng nơi này hẳn cũng là một con Bá Hạ, nhưng mà giờ phút này nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm giác được có chút không thích hợp, lại nhìn kĩ một lúc, hắn ngạc nhiên phát hiện phía dưới tấm bia đá lớn này đúng là có một con dị thú, nhưng không phải là Bá Hạ, mà là một con Âm Long.
Tấm bia đá trấn áp Âm Long. 
Bia Văn Trấn Long.
Cái tên Trấn Long Cổ Điện này chẳng lẽ chính là vì như vậy sao?
Thẩm Thạch có chút nghi hoặc không hiểu nhìn tấm bia đá, nghĩ thầm chẳng lẽ sâu trong Trấn Long cổ điện này từ xưa đến nay thật sự trấn áp một tồn tại chỉ có trong truyền thuyết, thậm chí chưa bao giờ xuất hiện trong sử sách Thái Cổ Âm Long sao?
Nếu thật là như vậy, chính mình một tu sĩ Nhân tộc bình thường trước mặt Cự Long cổ xưa, chỉ sợ thật đúng giống như con sâu cái kiến.
Trong lòng có chút bất an, nhìn lại thông đạo Trấn Long Cổ Điện này, tâm thần càng thêm bất định, Thẩm Thạch trong lòng thở dài, từ bên cạnh vượt qua tấm bia đá, thuận tiền quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy mặt sau tấm bia đá chỉ là một mảnh trống không, cũng không có khắc thêm chữ nào khác.
Trấn Long Cổ Điện sao…. Thẩm Thạch trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến, nếu là nơi đây trấn áp chính là một con Cổ Long, cho nên gọi là Trấn Long Cổ Điện,vậy tại phương bắc Trấn Long Điện một trong Tứ Chính danh môn, tại sao phải lấy cái danh này, chẳng lẽ tại cực bắc quanh năm băng tuyết Trấn Long Điện cũng đang trấn áp một con rồng sao?
Loại suy đoán này đương nhiên là không tưởng cũng như không có cơ sở, Trấn Long Điện nổi danh Tứ Chính trên vạn năm, đến ngày hôm nay hạ nhân đều sớm đã biết rõ cùng quen thuộc cái tên này, về phần lai lịch như thế nào, có rất ít người đi truy cứu, hôm này có lẽ chỉ còn môn hạ đệ tử Trấn Long Điện mới có thể biết được lai lịch nguồn gốc môn phái mình mà thôi.
Thẩm Thạch lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, những thứ này có chút hư vô mờ mịt cũng không phải thời điểm quan tâm những chuyện này. Đi qua tấm bia đá, trước mắt con đường liền sáng tỏ thông suốt, rộng lớn gấp mấy lần, chẳng qua là tại trước mắt hắn cũng không phải chỉ là một con đường rộng lớn gấp mấy lần, mà là phía sau tấm bia đá, đột nhiên xuất hiện đến ba con đường, hơn nữa mỗi con đường đều giống nhau như đúc, đều là được làm bằng những tảng đá lớn màu xám xếp thành.
Thẩm Thạch ngạc nhiên dừng lại, mày nhăn lại, nghĩ thầm nơi đây thật đúng là một mê cung sao? Chẳng qua là quay sang hai bên, cũng nhìn không ra ba con đường có cái gì khác biệt, không làm sao được, hắn cũng chỉ có thể thử vẫn may thôi, kêu Tiểu Hắc một tiếng, hắn chần chờ một lát, liền nhằm con đường chính giữa đi tới.
Chẳng qua là mới đi vài bước, đột nhiên sau lưng Tiểu Hắc chợt kêu một tiếng,Thẩm Thạch mang theo vài phần kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Hắc đang đứng trước ba con đường, bộ dạng có phần mê mang, nhưng là giống như cảm giác được cái gì, đứng nguyên tại chỗ không chịu tiến lên phía trước, không ngừng đứng tại chỗ ngửi ngửi, hết nhìn sang con đường bên trái, sau đó lại nhìn sang con đường bên phải, cuối cùng lại nhìn chằm chằm vào con đường ở giữa, lộ ra một bộ dạng do dự.
Hai mắt Thẩm Thạch sáng lên, tại mê cung này hoàn toàn không biết phía trước có phải có nguy hiểm gì hay không, Tiểu Hắc nếu có thể có phát hiện, thật sự như là đưa than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi. Hắn vội vàng đi đến bên Tiểu Hắc, thò tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ đầu heo, chỉ là nhìn Tiểu Hắc ngửi tới ngửi lui, vẫn không cách nào xác định được, Thẩm Thạch nhịn không được hỏi:
"Làm sao vậy, ngươi ngửi thấy được cái gì?"
Tiểu Hắc thân thể thoáng dừng lại, bỗng nhiên nhấc móng chân phải lên, gõ một cái lên mặt đất.
Thẩm Thạch biến sắc, lông mày cau lại, nhưng là mang thêm vài phần kinh ngạc, nói : “Cái gì, Ngươi nói là đám người Hậu gia kia, cũng có người ở gần chỗ này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.