Lục Tiên

Chương 55: Đồ tham ăn​




Tiếng bước chân vang lên trong thông đạo của huyệt động, giống như ném một viên đá vào mặt nước phẳng lặng, vang lên vô cùng rõ ràng, không hề phù hợp với không gian xanh biếc u ám một chút nào.
Trước sau Thẩm Thạch đều không có lấy một bóng người, khiến lòng hắn sinh ra một chút cảm giác khác thường, thời gian tin tức về Đại Mộ truyền ra đã khá lâu, tu sĩ tầm bảo nhanh nhạy đến đây cũng nhiều, tạm không nói tới những người trước kia đã đi vào, nhưng hôm nay trong sơn cốc có không ít tu sĩ.
Ba mươi sau huyệt động hiển nhiên làm giảm mật độ của các tu sĩ nhưng cũng không thể nào đến mức độ như thế này được, hoặc giả huyệt động này của mình không có tu sĩ nào nhìn trúng cho nên chỉ có một mình mình sao?
Thẩm Thạch cau mày, nội tâm trầm xuống nhưng bước chân vẫn không dừng lại, tiếp tục cùng Tiểu Hắc, chậm rãi hướng tới phía sâu trong huyệt động.
Thông đạo cũng có thể coi như là bằng phẳng, tựa hồ đang không ngừng hướng về lòng đất, đồng thời Thẩm Thạch cũng phát hiện xung quanh huyệt động tựa hồ cũng lớn hơn không ít, ánh sáng xanh biếc âm u lập lòe, tĩnh mịch khó dò, lại nằm sâu trong lòng đất dường như có cảm giác đang đi xuống Hoàng Tuyền Địa Phủ.
Thượng Cổ truyền thuyết kể rằng dưới mặt đất là nơi để Luân Hồi, gọi là Địa Phủ Minh Thổ. Sinh linh trong thế gian già yếu chết đi, hồn phách sẽ tiến vào Địa Phủ, được gọi là Quỷ Hồn Âm Linh, sau đó tái nhập Luân Hồi, chuyển thế trùng sinh. Sinh sinh tử tử, Luân Hồi không ngừng.
Thần thoại này đã lưu truyền vạn năm, sớm xâm nhập vào lòng người, bất quá trong Tu Chân giới không có mấy tu sĩ đi tin những thứ này, chỉ vì tu chân luyện đạo là để vĩnh sinh bất từ, mong được thành tiên bay lượn trên trời, tu kiếp này, ai nguyện ý tin vào một kiếp sau mờ ảo đây?
Ngược lại có mọt truyền thuyết khác trong số Thập Đại Thiên Giới ngoại trừ Hồng Mông Chủ Giới và Long Giới, còn có một giới được gọi là Quỷ Giới, có chút tương tự với Hoàng Tuyền Địa Phủ, chẳng qua là không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa có người nào nhìn thấy giới này.
Thẩm Thạch từ nhỏ đã thích đọc sách, mấy truyền thuyết cổ xưa đều đã xem qua cho nên nhìn xung quanh cái huyệt động âm trầm quạnh quẽ này, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, đúng lúc này hắn chợt nghe thấy từ phía trước truyền tới tiếng nước chảy.
Lúc này hắn đã đi được khá xa trong huyệt động, tính từ chỗ bắt đầu đi xuống có lẽ đã là ở sâu trong lòng đất, tiếng nước từ phía trước truyền tới khiến hắn có chút kinh hãi, có thể là mạch nước ngầm trong lòng đất chăng?
Gió mang theo hơi nước từ bóng tối mịt mờ trước mặt thổi qua, tựa hồ như khẳng định suy đoán của hắn, Tiểu Hắc Trư bám chặt lấy chân hắn thêm một chút, Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: “Đã đi xa như vậy rồi cũng nên qua xem một chút”
Tiểu Hắc Trư ngẩng đầu nhìn hắn, không biểu lộ gì nhưng vẫn cất bước tiếp tục tiến về phía trước.
Chỉ là bọn hắn mới đi được vài bước thân thể bỗng nhiên chấn động, lại ngừng lại, Thẩm Thạch sắc mặt có chút âm trầm mà Tiểu Hắc Trư tựa như cũng có chút khẩn trương gầm nhẹ hai tiếng về phía hắc ám.
Một bóng trắng xám quái dị trong bóng tối lóe lên, giống như thân ảnh của một người, nửa ngồi nửa dựa vào vách đá bên cạnh, đồng thời một tràng âm thanh yếu ớt quái dị từ phía trước truyền tới.
Thẩm Thạch ngừng thở, chờ một lúc sau đó thả bước nhẹ nhàng đi về phía trước một đoạn nữa, sau khi thấy rõ tràng cảnh phía trước nhất thời biến sắc.
Phía trước là một tu sĩ, đầu gục xuống ngực, lưng tựa vào thạch bích, từ chỗ của Thẩm Thạch chỉ có thể nhìn thấy một nửa mặt của hắn nhưng vẫn có thể thấy được sự sợ hãi hiển hiện trên đó. Chẳng qua người này cơ bắp cứng ngắc, hai mắt trừng lớn vô thần, không có bất cứ tiếng động nào phát ra, rõ ràng là đã chết từ lâu.
Nhưng còn khiến người ta kinh hãi hơn nữa là trên thi thể của tu sĩ kia có một cái bóng trắng, nhìn tựa sương tựa khói, nửa trên mang hình dáng con ngừoi, nửa dưới là một vùng hư vô mở mịt giống như u linh, đang ở trên thi thể khẽ khàng hút lấy sinh khí của thi thể, mà khi nãy Thẩm Thạch thấy một cái bóng xám trắng quái dị cũng chính là hình dạng của quái vật này.
Tựa như cảm giác được có người tới gần, cái bóng trắng đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Thạch đồng thời cũng trưng khuôn mặt của mình ra trước mặt hắn.
Đó là một khuôn mặt đầy đủ ngũ quan nhưng giống như thân thể, nó tựa hồ như cũng đươc tạo thành từ một loại sương trắng kì dị, cả khuôn mặt cũng có thể nhìn ra được vị trí của ngũ quan nhưng thập phần mơ hồ kì dị, thậm chí không cách nào phân biệt ra được là nam hay nữ, mà trong hốc mắt kia cũng không có tròng mắt, thay vào đó là hai ngọn u hỏa quỷ dị, lộ ra vẻ tham lam hung lệ và khát vọng vô hạn đối với sinh khí.
“Âm Linh”
Thẩm Thạch lui về sau một bước, mặt trầm như nước không có vẻ quá kinh hoàng, tay khẽ lật, một tờ phù lục yên lặng xuất hiện.
Âm linh là một loại quỷ vật, cũng là một loại yêu vật thường thấy nhất. Trong Hồng Mông chư giới, Quỷ vật vẫn luôn là một sinh vật kỳ quái thần bí, so với Yêu thú thì rõ ràng có chút bất đồng, Quỷ vật trong một quãng thời gian dài hoàn toàn không có cấp bậc phân chia bởi loại yêu vật này thường chỉ xuất hiện tại những nơi có nhiều Âm Khí như cổ mộ lau đời, hoặc là âm địa chiến trường, đương nhiên nếu là một nơi thi hài chồng chất như núi thì xuất hiện loại Quỷ vật này là điều tất nhiên.
Quỷ vật có không ít chủng loại, hơn nữa không nhất thiết là phải mang hình người, rất nhiều Yêu Thú cường đại hoặc là Thần Thú, Dị thú, thậm chí Cổ Long, Cự Long sau khi tử vong nhờ cơ duyên xảo hợp sẽ hóa thành Quỷ Linh, đương nhiên điều kiện là tương đối hà khắc, cực kì hiếm thấy, trong điều kiện bình thường thì phổ biến nhất là Âm Linh, Cương Thi, Khôi Lỗi … Vài loại quỷ vật này thực lực không phải là quá mạnh nhưng có nhiều điểm quỷ dị, khó đối phó. Ví dụ như Âm linh, loại quỷ vật này thân như sương trắng mờ mờ ảo ảo, kể cả một số thần thông của Ngưng Nguyên cảnh cũng rất khó đánh trúng nó, hoặc giả có đánh trúng thì cũng không bị quá nhiều tổn thương, khiến tu sĩ vô cùng đau đầu nhức óc.
Bất quá Thẩm Thạch chỉ có chút kinh ngạc, sau đó sắc mặt dã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, không có vẻ gì là sợ hãi. Năm đó ở Thanh Ngư đảo tu hành, hắn ở trên Yêu Đảo cũng đã gặp qua những Quỷ vật như vậy rồi, cũng chẳng có có chút gì sợ hãi, trong lòng hắn còn biết một chút vè loại quỷ vật Âm Linh này.
Âm Linh không sợ những thần thông của Ngưng Nguyên Cảnh nhưng đối với một số pháp thuật Ngũ Hành sẽ sinh lòng e ngại, giống như là thiên sinh tương khắc. Khắc chế lớn nhất hẳn là Ngũ Hành pháp thuật hệ Lôi như Lôi Kích Thuật, Thiên Lôi thuật, Lạc Lôi thuật…, tổn thương mà chúng gây ra cho quỷ vật là rõ ràng nhất. Đáng tiếc là Thẩm Thạch tới nay còn chưa có cơ hội học tập hệ Lôi, trong lòng có chút tiếc nuối, Thẩm Thạch mắt vẫn nhìn về phái trước, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một tờ phù lục Hỏa Cầu Thuật, chuẩn bị kích phát.
Ngũ Hành thuật pháp ngoại trừ hệ Lôi là khắc tinh tự nhiên của Quỷ Vật, thuật pháp hệ Hỏa cũng gây ra những tổn thương không nhỏ còn lại Thủy Mộc Thổ thì kém hơn rất nhiều. Những kinh nghiệm thế này hắn đương nhiên là không có, chẳng qua là trên sách có đề cập tới, chúng do tiền nhân tổng kết lại mà thành, tuyệt đối không sai.
Quỷ hỏa trong hai tròng mắt của Âm Linh nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, một loại khí tức điên cuồng tàn nhẫn dâng lên, miệng đột nhiên mở ra, một chuỗi tiếng rít vang lên, cơ hồ ngay lúc đó, bóng trắng bay lên trời, giống như một làn khói trắng lao về phía Thẩm Thạch
Thẩm Thạch nhìn vào con Âm Linh kia, cảm nhận được Âm Phong gào thét, thân thể lại không có bất cứ ý niệm tránh né nào, chỉ có con mắt hơi co lại
Một bóng đen bỗng nhiên nhảy ra phía trước hắn, Tiểu Hắc không chút sợ hãi, dũng mãnh lao tới, thoáng chốc đã lao tới con Âm Linh kia.
Âm Linh tựa hồ có chút do dự, bất quá trong mắt của Quỷ Vật, một con hắc trư cùng một người sống cũng là giống nhau cả, cho nên nó rất nhanh đã bị Tiểu Hắc dẫn dụ, rít lên một tiếng, sương khói phiêu khởi, hai cái quỷ trảo chộp về phía Tiểu Hắc, hung lệ vô cùng.
Kình Phong ập tới, bén nhọn vô cùng, một trảo của Âm Linh đừng nói là người thường mà Yêu Thú nhất nhị giai tầm thường cũng khó thể ngăn cản, trúng một trảo chỉ sợ cũng bị nó đào ra một cái lỗ lớn trên người.
Nhưng Tiểu Hắc đối với cặp móng vuốt hung lệ kia làm như không thấy, vẫn hùng hổ xông tới, một khắc sau, móng vuốt màu xám đã chạm tới bụng nó, chỉ nghe “bồng bồng” hai tiếng trầm đục vang lên trên bụng Tiểu Hắc.
Thẩm Thạch trong lòng kinh hãi, vội vàng nhìn về phía Tiểu Hắc, chỉ thấy móng vuốt của Âm Linh đâm trúng bụng của Tiểu Hắc đột nhiên bị chặn lại, không ngờ một trảo mạnh mẽ như thế mà cũng không thể nào làm tổn thương Tiểu Hắc Trư, cùng lúc đó đầu của Tiểu Hắc đã đâm tới ngực của Âm Linh.
Âm Linh nhìn qua thì tựa sương tựa khói nhưng không phải hoàn toàn là hư vô mờ mịt, bị Tiểu Hắc húc trúng, toàn bộ thân hình cũng bay vọt về sau, đồng thời nó cũng không thể hiểu nổi tại sao con Tiểu Trư kia lại có thể cản nổi hai trảo của mình, sau khi kinh hãi lại một lần nữa rít lên.
Nhưng ngay khi nó vừa mới mở mồm, hai luồng Quỷ Hỏa đột nhiên bị một luồng ánh sáng nóng rực che khuất, lúc này ngoài một hỏa cầu nóng rãy ra nó cũng không nhìn thấy bất cứ một vật gì khác.
Ngũ hành thuật pháp Hỏa Cầu Thuật.
Hỏa cầu ước chừng to bằng nửa cái đầu của Âm Linh, bị Thẩm Thạch kích phát nhanh chóng lao tới, cảnh giới đạt tới Ngưng Nguyên sáng lập Ngọc Phủ Đan Điền, sau khi thu nạp linh lực toàn thân về một chỗ Thẩm Thạch đối với việc điều khiển Ngũ Hành Thuật Pháp đã tăng thêm một bậc, bình thường coi như không dùng tới Linh Lực trong khiếu huyệt thần bí ở mi tâm mà chỉ dùng linh lực trong đan điền kích khởi Phù Lục thì thời gian hao tổn cũng là rất nhỏ, đồng thời số lần thi pháp gia tăng không ít.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Thẩm Thạch chọn thần thông Kim Thạch Khải.
Hỏa Cầu trước mặt Âm Linh nhanh chóng trở nên lớn hơn, vẻ tham lam hung lệ trong đôi Quỷ hỏa biến thành tuyệt vọng, một khắc sau hỏa cầu đã đập vào mặt của Âm Linh.
“Phanh”
Một tiếng động vang lên lớn ngoài sức tưởng tượng.
Thân hình Âm Linh bị đánh văng ra ngoài, hỏa diễm nóng rực cuồng dã, thiêu đốt thân thể nó, ngốn trọn cả cái đầu, trong ngọn lửa dường như có tiếng gào thét thê lương nhưng rất nhanh đã trở thành yên tĩnh, một lát sau hỏa diễm biến mất, đầu của âm linh cũng theo ngọn lửa mà đi.
Khóe miệng Thẩm Thạch có chút co quắp, Hỏa Cầu thuật tác dụng lên Âm Linh là tương đối rõ ràng, thậm chí có chút ngoài dự liệu, khiến hắn không khỏi nhớ lại năm đó khi còn ở trên Yêu Đảo, bị những con Âm Linh đuổi chạy thục mạng, bộ dạng dó dường như vẫn còn lờ mờ trong kí ức giống như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Sơn động một lần nữa yên tĩnh trở lại, Thẩm Thạch hít một hơi sâu, trong lòng âm trầm bất định, Hỏa Cầu Thuật đối với quỷ vật gây ra tổn thương không nhỏ, khiến hắn có chút yên tâm. Tuy nhiên ngay sau đó, một loại âm thanh quái dị từ phía trước truyền tới, trong nhất thời khó lòng phân biệt được là cái gì, trong lòng Thẩm Thạch khẽ nhảy, tưởng răng có Quỷ Vật mới xuất hiện.
Trong lúc hắn tập trung tinh thần tiến về phía trước vừa nhìn lại thì nhất thời ngẩn ngơ, sau đó trợn mắt, sắc mặt cổ quái ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu Hắc, con lợn này, ngươi ăn được cả Âm Linh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.