Lục Tiên

Chương 55: Tuyệt địa (thượng)




Chung Thanh Trúc quay đầu, thần sắc kỳ quái nhìn Thẩm Thạch, Thẩm Thạch nhìn lại cô: "Sao vậy, sắc mặt không tốt lắm, có phải vết thương trên tay lại đau không?"
"A.... . . Không có." Chung Thanh Trúc lắc đầu, dời mắt đi.
Từ huyệt động nhỏ hẹp tối tăm một đường bò tới đây, hai người mới đứng thẳng lên được, không khỏi có cảm giác thoải mái. Chung Thanh Trúc chậm rãi đi về phía trước vài bước, đứng trước Huỳnh Quang Thạch lập loè sáng tắt, những ánh sáng nhạt lập lòe trên tóc cô, trên người cô.
Không gian lặng yên im ắng, Thẩm Thạch cũng không nói gì, im lặng nhìn cô gái đang vui vẻ kia, hai con ngươi là bầu trời tinh quang, dù trên người đầy vết thương mà hơi dơ bẩn, nhưng dưới ánh sáng nhấp nháy, lại chẳng khác gì tiên tử, không còn chút phàm nhân.
Chung Thanh Trúc vui vẻ, dang tay ra, như muốn ôm lấy không gian đầy hào quang này vào trong ngực, để nó chỉ thuộc về riêng một mình cô.
"Ai nha!"
Nhưng chỉ sau một khắc, cô đột nhiên kêu một tiếng, hít sâu, tay phải ôm lấy tay trái, sắc mặt trắng bệch. Thẩm Thạch đi tới đỡ lấy cô, tức giận nói: "Này, tay cô bị gãy rồi, không cần thiết thì đừng có lộn xộn."
Chung Thanh Trúc đỏ mặt, cúi đầu: "Xin lỗi. . ."
Thẩm Thạch thở dài : "Ngươi lại thế rồi, không phải đã nói đừng có động một tí là lại nói xin lỗi hay sao?" Hắn nhìn mặt cô chằm chằm, lắc đầu, "Tay có đau không?"
Chung Thanh Trúc khẽ đáp: "Không đau. . ."
Thẩm Thạch nhíu mày : "Không đau?"
Chung Thanh Trúc ngần ngừ, lí nhí: "Có một chút thôi. . ."
Thẩm Thạch nhìn cô một cái, gặp Chung Thanh Trúc đỡ lấy cánh tay trái, gương mặt thanh tú run rẩy, thanh âm như muỗi kêu: "Đau lắm. . ."
"Ngươi. . ." Thẩm Thạch bó tay với cô, dù sao từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên thấy một người như vậy, nhưng thấy cô đáng thương, trong lòng cũng mềm đi, đi qua nhẹ nhàng đỡ lấy tay trái của cô.
"Hí...iiiiii. . ." Chung Thanh Trúc cắn môi, khẽ rít lên.
Thẩm Thạch cau mày : "Đau ở chỗ nào?"
Chung Thanh Trúc giơ tay phải chỉ chỗ khuỷu tay trái, chính là chỗ bị gãy. Thẩm Thạch hiện thời không có cách xử lý nào tốt, cũng không dám cứ thế chạm vào vết thương, chỉ biết giương mắt nhìn, thấy sợi dây vải cột tay qua cổ đã bị lỏng ra, nên hơi nâng tay cô lên, định cột lại như cũ.
Ai ngờ mới hơi cử động, Chung Thanh Trúc đã rên lên, mắt hơi đỏ, rõ ràng là đau lắm rồi. Thẩm Thạch lại càng hoảng sợ, không dám làm gì nữa: "Tay của ngươi phải để thế nào thì mới không đau?"
Chung Thanh Trúc do dự không dám chắc: "Có lẽ cứ để buông thõng, không đi động nó, chắc sẽ khá hơn, nhưng để vậy đi tới đi lui thì cũng phải đong đưa, nên cũng rất đau."
Thẩm Thạch im lặng, mắt đảo qua sợi dây vải lòng thòng trên cổ Chung Thanh Trúc, a một tiếng, hai mắt tỏa sáng : "Ách, ta có cách."
Nói rồi bước tới, rút sợi dây vải ra, rút xong rồi mới nhận ra mình thô lỗ tùy tiện, nên lúng túng: "Việc gấp bắt buộc, ngươi đừng để trong lòng."
Chung Thanh Trúc không nói gì, đôi má ửng đỏ, khẽ gật đầu.
Thẩm Thạch cầm sợi dây vải, để Chung Thanh Trúc buông thõng cánh tay, ép cánh tay vào sát người, dùng dây vải cột nó vào người cô. Cột xong lùi lại ngắm, cảm thấy sợi dây này hình như hơi ngắn, cột không được chắc lắm, nghĩ nghĩ, rồi xé thêm mấy sợi vải trên người, xé một hồi, bộ trang phục đã trở thành nham nhở.
Chung Thanh Trúc thấy hết, miệng há ra, định nói gì đó, nhưng chẳng biết tại sao muốn nói lại thôi, đến cuối cùng, cô chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Thạch, nhìn chăm chú vào mặt hắn.
Hắn cột một đầu dây vải, xé đầu kia làm đôi, rồi cột cổ tay cô vào người, tránh khuỷu tay, từ chỗ cánh tay gần bả vai cột thêm một vòng, vòng qua bên kia nách, cuối cùng cũng cố định được cánh tay chắc chắn, không bị đung đưa.
Hai má Chung Thanh Trúc đỏ au, nhất là lúc Thẩm Thạch giúp cô cột vòng qua nách, cả người nhúc nhích, như muốn lùi lại né tránh. Nhưng lúc ấy cô nhìn thấy dáng vẻ hắn chăm chú, cẩn thận từng chút sợ làm cô đau, cô lại thôi. Những tia sáng chiếu lên đôi mắt trong trẻo của hắn, lên những giọt mồ hôi của hắn, đan vào nhau, chiếu vào trái tim cô.
Cô không lùi lại nữa.
Mọi lạnh lùng đen tối của không gian xung quanh đều biến mất, trong mắt cô chỉ còn ánh mắt ôn hòa, quan tâm, chăm chú cẩn thận của chàng thiếu niên trước mặt.
※※※
"Hô" , Thẩm Thạch thở phào, lui lại, vặn vặn cái cổ hơi tê cứng, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, hặc hặc cười : "Được rồi, ngươi không cần phải lo cánh tay bị động tới vết thương nữa."
Chung Thanh Trúc hạ mắt, không dám nhìn hắn, cũng không nói nên lời, chỉ khẽ gật đầu.
Thẩm Thạch bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, vẻ kinh ngạc : "Chung Thanh Trúc, sao mặt ngươi đỏ lên thế?"
Trong nháy mắt, Chung Thanh Trúc cảm thấy mặt mình nóng rát như thiêu, đầu cúi càng thấp, không còn chút dũng khí ngẩng đầu lên.
Sau một lát, cô cảm giác có một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình, rồi nghe thấy tiếng Thẩm Thạch, do dự và lo lắng, lầm bầm: "Đâu có nóng, không phải sốt mà. . ."
Chung Thanh Trúc ngẩng đầu, nhìn Thẩm Thạch, thấy hắn đang cau mặt nhìn mình, tuy rằng nhìn xem rất thuận mắt, nhưng vẫn cảm thấy có chút ngu đần.
"Đồ ngốc. . ." Cô không kìm lòng được khẽ lầm bầm, trong lòng mềm hẳn đi, có một cảm giác vui vẻ kỳ quái mà chính cô cũng không hiểu.
Trong sơn động rất yên tĩnh, nên tuy Chung Thanh Trúc nói rất nhỏ, nhưng Thẩm Thạch vẫn nghe thấy rõ, lập tức giận dữ, trợn mắt: "Cái gì, ta mất bao nhiêu công sức như vậy giúp ngươi, ngươi còn nói ta ngốc!"
Chung Thanh Trúc khẽ nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn hắn đầy ôn nhu, vui vẻ: "Thẩm đại ca, ngươi không phải đồ ngốc, chưa từng có ai tốt với ta như vậy, , ngươi là người tốt."
Thẩm Thạch ngây ra, không phản ứng kịp, tuy không biết rõ vì sao Chung Thanh Trúc lại có bộ dáng kỳ quái như vậy, nhưng đôi mắt tỏa sáng tinh quang của cô bây giờ rất là xinh đẹp, thậm chí có phần hơi chói mắt, làm cơn giận vừa bốc lên của hắn biến đi mất, hắn gãi gãi đầu lùi lại mấy bước, ngượng ngùng:
"Ách. . . Cái kia, nếu như không phải mắng ta, thì quên đi."
Chung Thanh Trúc phì cười, khóe miệng cong cong, đôi mắt lấp lánh, nét mặt tươi rói rất dễ thương.
※※※
Mưa gió mịt mù, quét sạch Thiên Địa, cả Thanh Ngư Đảo chìm trong cơn mưa mù mịt, từ xa nhìn lại, hòn đảo giống như một con cá to trong mưa gió.
Trong thư phòng của Hiên Nhật Đường, bầu không khí cũng lạnh băng.
Vương Tuyên đen mặt, vỗ bàn, nhìn chằm chằm gương mặt vội vàng đầy lo lắng của Trịnh Triết, quát: "Trận Đường nói vậy là ý gì, sao lại nói bị thiếu một người?"
Trịnh Triết cười khổ: "Lúc ta tới, Chung sư đệ với Hứa sư đệ của Trận Đường đang kiểm kê nhân số, đếm tới đếm lui mấy lần, phát hiện đúng là thiếu một người." Hắn nhìn Vương Tuyên, nói khẽ, "Hai sư đệ cũng đang rất lo lắng."
Vương Tuyên giận dữ: "Đã như vậy rồi, lo lắng thì làm được gì!"
Trịnh Triết lúng túng, không dám nói thêm điều gì xin cho hai người kia. Vương Tuyên hít sâu một hơi, để làm mình bình tĩnh, trầm giọng nói: "Người thiếu là người nào? Là đệ tử cũ hay là người mới?"
Trịnh Triết nói: "Là một nữ đệ tử mới, tên là Chung Thanh Trúc."
"Chung Thanh Trúc. . ." Vương Tuyên ngẫm nghĩ, hỏi, "Họ Chung, tên đệm là Thanh, chẳng lẽ là đệ tử Chung gia Lưu Vân thành?"
Trịnh Triết gật đầu : "Là người Chung gia, bất quá nghe Chung sư đệ nói, vị tiểu sư muội này tuy rằng xuất thân Chung gia, cùng họ với hắn, nhưng ở trong nhà địa vị không cao, không được Chung gia coi trọng, là một chi xa, huyết mạch rất loãng. "
"Chung Thanh Trúc, Chung Thanh Trúc. . ." Vương Tuyên tựa hồ không nghe thấy lời trấn an của Trịnh Triết vào tai, vẫn tiếp tục chau mày suy nghĩ: "Cái tên này, sao nghe cứ thấy quen quen nhỉ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.