Lục Tiên

Chương 49: Sơn hùng




Một đêm trôi qua yên bình, không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào, Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc Trư yên tĩnh ngủ một đêm trên cây, sáng sớm hôm sau, khi những giọt sương trên tán lá nhẹ rơi xuống, hắn mới tỉnh giấc.
Một ngày mới bắt đầu.
Thẩm Thạch ngồi trên chạc cây vươn vai hít thở khí trời, rồi quay đầu nhìn sang phát hiện Tiểu Hắc trư hôm nay dường như thức còn sớm hơn hắn, hai mắt lia tới lia lui quanh tán cây rậm rạp, không biết trong đầu đang nghĩ chuyện gì.
Thẩm Thạch cười nói: "Lên đường nào Tiểu Hắc, chúng ta đi Cao Lăng Sơn thử vận may."
Tiểu Hắc Trư nhếch mõm giống như đang cười, còn kêu hừ hừ mấy tiếng.
Thẩm Thạch quay người chuẩn bị nhảy xuống, bỗng nghe thấy từ đằng xa trong khu rừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, phá vỡ không khí yên tĩnh của mảnh rừng, Thẩm Thạch giật mình dừng lại, đồng thời đưa tay giữ lấy Tiểu Hắc cũng đang định phóng xuống.
Tiếng thét xé gió truyền đến, xen lẫn tiếng kêu cứu khàn giọng, lát sau, một nam nhân người đầy máu điên loạn chạy tới, vết thương trên bụng và ngực máu chảy như rót, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Thẩm Thạch ngồi trên cây nhíu mày nhìn nam tử trọng thương đột ngột xuất hiện bên dưới, hắn chạy càng lúc càng gần chỗ Thẩm Thạch, nhưng rõ ràng là bị thương rất nặng, bước chân chậm dần, thất tha thất thểu tựa hồ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Mà phía sau nam nhân ấy, chỗ rừng cây đằng xa chợt xuất hiện một bóng người đuổi theo, thân pháp rất mau lẹ, nhìn lại thì ra cũng là một nam nhân, trên người cũng vằn vện máu nhưng không có vết thương, giống như bị dính máu bắn ra từ người khác thì đúng hơn. 
Khoảng cách hai nam nhân trước sau dần rút ngắn, sắc mặt nam tử chạy trước ra chiều ảm đạm tuyệt vọng khi nam tử phía sau xuất hiện, nam tử phía sau cười gằn: "Một cái mê hồn trận tầm thường cũng đòi ngăn cản ta? Chịu chết đi!"
Tiếng nói chưa dứt thì hắn đã tiến tới sát nam tử đằng trước, nhất đạo duệ mang hiện lên từ trong tay hắn, nhìn không rõ là binh khí gì, liền đánh thẳng vào lưng nam tử đằng trước, gã đấy thân mang trọng thương lập tức phun ra một ngụm máu tươi rồi té nhào xuống đất, tay chân run rẩy, cả người quằn quại đau đớn.
Lúc này, cả hai một đường truy đuổi đã đến cách chỗ Thẩm Thạch không tới một trượng, nên hắn dễ dàng quan sát mọi chuyện, sau khi nam tử thụ thương ngã xuống, gã yếu dần, thanh âm càng lúc càng thấp, rốt cuộc sau mấy tiếng rên rỉ thì ngoẹo đầu nằm im.
Gã nam tử phía sau đi tới dùng chân đá vào đầu gã kia, cười lạnh một tiếng, vừa định mở miệng thì bỗng hắn nhận ra điều gì, giật mình một thoáng, hắn đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt gặp Thẩm Thạch ngồi trên cành cây cách đó không xa.
Sắc mặt nam tử hơi đổi nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, hiển nhiên hắn không hề nghĩ có người xuất hiện ở nơi này, mà Thẩm Thạch cũng im lặng không nói, ánh mắt kiên định, bàn tay nhẹ nhàng lấy ra hai cái phù lục.
Hai người một trên một dưới giằng co ánh mắt với nhau, sau một lát, nam tử bên dưới hừ nhẹ, vẫy tay, một đạo bạch quang bay trở về tay hắn từ bên trong thi thể đang nằm dưới đất, đó là một mũi băng nhọn hình dáng cổ quái, giống đao mà không phải đao, phía đầu có gắn một cái móc sắc bén loang lỗ vết máu, không biết đã từng dính qua bao nhiêu máu tươi.
Nam tử kia tay cầm cái binh khí kỳ quái, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thạch, Thẩm Thạch bình tĩnh mà nhìn thẳng gã, vẫn không nói một lời.
Lại giằng co một lát, bầu không khí trong rừng càng lúc càng rét lạnh, nhưng lát sau, nam tử dưới cây như nghĩ tới điều gì, rốt cục bắt đầu chậm rãi lui lại, cũng không lâu lắm liền biến mất vào trong rừng sâu không thấy bóng dáng.
Thẩm Thạch chờ đợi một hồi mới ôm Tiểu Hắc nhảy xuống, nhìn màn máu me cùng thi thể nam tử vô danh bên dưới, hắn không biết làm gì cho phải.
Thế giới này quả nhiên tàn khốc, giết chóc dường như vĩnh viễn không ngừng nghỉ, con người sống nay chết mai thật không biết đâu mà đoán định.
Thẩm Thạch để ý trên quần áo thi thể bên dưới có thêu một hoa văn Hắc Hùng, nhìn giống một môn phái tiêu ký, tựa như phục trang của đệ tử Lăng Tiêu Tông có thêu một hoa văn Kim Hồng rõ nét. Thật ra hắn nếu hắn mặc trang phục đệ tử Lăng Tiêu Tông vào, mượn uy danh của tông môn, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái, ít nhất là tại Hải Châu này uy phong của Lăng Tiêu Tông không hề tệ.
Bất quá trước giờ Thẩm Thạch không hứng thú với mấy thứ hư danh, hơn nữa đạo hạnh của hắn chỉ mới ở mức Ngưng Nguyên cảnh, một thân một mình hành tẩu nơi hoang dã thế này nói không chừng có khi còn gặp nhiều hiểm nguy hơn, cho nên lần này xuống núi hắn chỉ mặc thường phục. Ngược lại, hoa văn Hắc Hùng trên quần áo của thi thể trước mặt, Thẩm Thạch mơ hồ có hơi ấn tượng, hình như là tiêu ký của một phái nhỏ tên gọi Sơn Hùng Đường thuộc cảnh nội Hải Châu.
Về phần hung thủ kia là ai, có thù oán gì với Sơn Hùng Đường, hiện tại Thẩm Thạch không có cách nào biết được.
Hắn đứng lặng yên nhìn thi thể một lát rồi lặng lẽ bước qua, tiếp tục lên đường. Để lại cỗ thi thể mở trừng mắt nằm chỗ kia, chìm vào sự tĩnh lặng của khu rừng, như thể nó sắp sửa bị cả thể giới quên lãng.
Thẩm Thạch trước khi lên núi đã bỏ ra một khoảng lớn để tìm hiểu cặn kẽ tin tức về bảo tàng trên Cao Lăng Sơn, đại khái khoảng nửa năm trước, sâu trong Cao Lăng Sơn bỗng xuất hiện địa chấn rất lớn, dư chấn kéo dài đến tận bên ngoài Cao Lăng thành. Sau mấy tháng, một số ít tu sĩ thám hiểm bên trong Cao Lăng Sơn phát hiện ở nơi thâm cốc từng bị cự thạch phong bế lại xuất hiện một nghĩa trang rất lớn.
Không ai biết lai lịch tòa đại lăng đấy, thậm chí còn không biết cửa vào khu mộ, nhưng nghe nói trên mặt đất xung quanh khu mộ có rất nhiều thạch điêu cột trụ, điều là loại quí hiếm bình thường ít thấy, không khó để tưởng tượng thân phận hiển hách của chủ nhân khu mộ, mà thuận lý thành chương, trân bảo mộ táng bên trong cổ lăng chắc hắn khiến người ta líu lưỡi.
Thường thường, tu sĩ vốn sẽ giữ kín chuyện phát hiện cổ mộ để tự mình đi tầm bảo, nhưng chẳng biết tại sao tin tức này cuối cùng lại lọt ra ngoài, hơn nữa truyền đi rất xa, hiện giờ không chỉ có nội bộ Hải Châu mà ngay cả tu sĩ những vùng lân cận cũng kéo đến, khiến cho Cao Lăng Sơn trở thành nơi phong vân hội tụ, náo nhiệt không thôi.
Sau khi Thẩm Thạch nghe hết mọi chuyện hắn cũng chỉ biết lắc đầu, ngoại trừ phương vị đại khái của cổ mộ còn lại mọi tin tức khác đều vô dụng, toàn là mấy người rảnh rỗi tán hưu tán vượn với nhau. Bởi như tình trạng hiện giờ trong thành, nếu bọn người kia nắm được thông tin gì bí mật thì họ phải giữ kín, nửa điểm cũng không để lộ ra mới phải.
Thẩm Thạch nghĩ vậy liền cảm thấy niềm tin tụt đi mấy phần, thở dài một hơi, cuối cùng hắn vẫn dẫn theo Tiểu Hắc tiến nhập Cao Lăng Sơn.
Cao Lăng Sơn kéo dài ngàn dặm, đường vào núi nhiều vô số kể, chỉ cần là tu sĩ có chút đạo hạnh thì hoàn toàn có thể nhập sơn từ bất cứ chỗ nào, còn như những tu sĩ đạo hạnh cao thâm hay phú gia giàu có thì càng phiêu diêu tự tại. Thẩm Thạch đã thấy tận mắt một số tu sĩ ngự không phi hành vù vù trên đầu hắn.
Còn nếu không nhờ ngoại lực, chỉ dựa vào lực lượng bản thân mà ngao du thiên địa thì chỉ có đại chân nhân Nguyên Đan cảnh mới có khả năng, dưới mức đấy, vô luận là tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh hay Thần Ý cảnh nếu muốn tự do bay lượn như tiên nhân thì chỉ có cách trông cậy vào pháp bảo hay linh khí phi hành. Khác biệt ở chỗ, đạo hạnh của cảnh giới Thần Ý hơn xa cảnh giới Ngưng Nguyên, uy lực sử dụng pháp bảo lớn hơn rất nhiều, thậm chí có thể trực tiếp luyện hóa pháp bảo để tăng sức mạnh phi hành thuật, tỉ như Thẩm Thạch đã thấy qua ba vị Thần Ý cảnh tu sĩ Lăng Tiêu Tam Kiếm khu động pháp bảo ngự không phi hành, mặc dù không bằng đại chân nhân Nguyên Đan cảnh lướt mây cưỡi gió trên chín tầng trời, nhưng tốc độ phi hành đã gần bằng thiểm điện, đủ khiến người ta có cảm giác cao không với tới rồi.
Về phần tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh nếu muốn ngự không phi hành thì nhất đinh phải có linh khí pháp bảo cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa tốc độ cùng độ cao phi hành đều bị hạn chế, dù vậy, có thể bay lượn trên không cũng là xa xỉ rồi, nghe đồn rằng đấy cũng là một cách mà các công tử thể gia dùng để thu hút nữ nhân, rất thời thượng.
Thẩm Thạch đứng ở một con đường núi dẫn lên Cao Lăng Sơn, đúng lúc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một nam tử trẻ tuổi đang khống chế thanh Linh khí hình kiếm, lượn hai vòng trên không rồi từ từ đáp xuống, lập tức được một nữ nhân bên dưới vỗ tay khen hay, trên mặt gã cũng lộ ra nét tươi cười đắc ý.
Bên cạnh hai nam nữ đấy còn có mấy tùy tùng đi theo, nhìn qua đều là tu sĩ một thân đạo hạnh trong người, trong đó có vài người lớn tuổi trầm ổn, giờ phút này đều hơi nhíu mày, nhìn thoáng xung quanh.
Trên sơn đạo, tu sĩ kéo lên núi không ít, tuy rằng đường lên núi rất nhiều phân tán phần đông tu sĩ, nhưng phương hướng hắn đang đi vẫn có nhiều người chọn, hiện xung quanh Thẩm Thạch có ba bốn sóng người, một màn vừa rồi bọn họ đều thấy rõ.
Thẩm Thạch một mình độc bước, dáng vẻ rất bình thường, Tiểu Hắc Trư đi bên cạnh cũng rất thành thật, chỉ thỉnh thoảng chạy tới chạy lui chứ không có gì khác lạ.
Bỗng có tiếng hừ lạnh từ sau lưng Thẩm Thạch truyền tới. Hắn khẽ quay người nhìn lại, phát hiện phía sau hắn là một nhóm năm người nam tử, tiếng hừ kia do gã nam tử cao lớn đi đầu phát ra, ánh mắt chăm chú nhìn về nam tử trẻ tuổi liên tục phát ra hoan thanh tiếu ngữ giống như đến Cao Lăng Sơn để du xuân kia, gương mặt gã xẹt qua một tia dữ tợn.
Thẩm Thạch nhíu mày, định quay đầu không để ý nữa thì hắn bỗng giật mình, bởi hắn vừa nhìn ra trên tay áo cả năm người kia đều thêu một hoa văn hình Hắc Hùng.
Thẩm Thạch liền nhớ nới nam tử vừa bị giết chết trong rừng hồi sáng, cùng lúc đó, nam tử vừa lên tiếng bên kia dường như nhận ra điều gì, quay đầu nhìn sang bên đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.