Lục Tiên

Chương 415: Khai thiên tích địa




Dịch: Trác Hồn
Có lẽ, trên đời này, Thẩm Thạch có thể không quan tâm đến bất kì cách nhìn cùng ý kiến của người xung quanh, nhưng với hắn, Thẩm Thái lại không phải là một người bình thường. Đó là người từ nhỏ dạy bảo hắn lớn lên, là người quan trọng nhất cuộc đời hắn.
"Cha, người cảm thấy con làm sai rồi sao?" - Thẩm Thạch nhẹ giọng hỏi lại một câu.
Thẩm Thái lại trầm mặc một hồi, sau đó nhìn về phía Thẩm Thạch, nét mặt có vài phần thổn thức, cảm thán, thở dài nói: "Cha thật sự không nghĩ tới, con rõ ràng đã trải qua nhiều chuyện như vậy".
Thẩm Thạch thoáng nở nụ cười, cũng không khiêm tốn, nói: "Quả thật, những năm gần đây, hài nhi không biết đó là không may mắn hay là vì nhân quả, nên luôn gặp phải rất nhiều chuyện phiền toái. Nhưng khá tốt, cuối cùng, đoạn đường này đều hữu kinh vô hiểm.
Thẩm Thái gật đầu, có chút cố sức nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt Thẩm Thạch, có chút vui mừng mà nói: "Con trưởng thành rồi!".
Thẩm Thạch cảm giác được tay phụ thân run rẩy, trong nội tâm hắn thoáng đau đớn, rồi muốn mở miệng để cho Thẩm Thái nghỉ ngơi nhưng Thẩm Thái cũng đã buông tay xuống, trầm ngâm một lát rồi nói: "Tảng Đá, con nói những sự tình này, người làm cha như ta cảm thấy con cũng không có làm sai".
Thẩm Thạch mãnh liệt ngẩng đầu, nói: "Cha...".
Thẩm Thái tiếp tục nói: "Tảng Đá, thế gian này quá mức rộng lớn, chugns sinh có đến ức vạn, tự nhiên là có rất nhiều đạo lý lớn. Bât kể là con, hay là cha, kì thật, ở giữa thiên địa này giãy giụa hơn mười năm, bất quá cũng là con sâu cái kiến, là tiểu nhân vật bình thường mà thôi. Có chút đạo lý, cha cũng không quá hiểu nên cũng không nói rõ ràng được. Chẳng qua, có đôi khi, cha sẽ thấy đạo lý trên đời này có lẽ cũng không phải chit có duy nhất một cái chính xác".
Thẩm Thạch có chút mờ mịt, nói: "Cha, con không rõ".
Thẩm Thái nói khẽ: "Một cái đạo lý, có lẽ sẽ có hai cách nhìn khác nhau, nhưng cuối cùng, cũng là nhìn xem lập trường của mình như thế nào mà thôi. Ví dụ như con, lúc thiếu niên mổ heo, con thấy máu, luyện gan nhưng đối với con heo thì sao? Đó lại là đau khổ sinh tử. Lại ví dụ như, thời điểm Thiên Yêu Vương Đình vạn năm trước, Yêu tộc cường thịnh mà Nhân tộc nhỏ yếu, Yêu tộc giết hàng trăm vạn Nhân tộc, cho rằng đó bất quá cũng chỉ là tế tự Tổ Tiên, nhưng với Nhân tộc, đó là thảm họa ngập trời. Vậy ở đây, ta phán xét như thế nào?".
Thẩm Thạch im lặng, xoa xoa thái dương như có điều suy nghĩ.
Thẩm Thái có chút cố sức mà cười, một thoáng sau nói: "Cho nên nói đạo lý trên đời này, kì thật, làm sao có một cái chí cao vô thượng, không thể cải lại. Trên đời này, mỗi người đều có cái nhìn riêng, đó là chuyện binh thường. Nhưng con chit cần nhớ kĩ một điều, trên đời này nhao nhao hỗn loạn, tất cả những việc con làm, không thể nào làm hài lòng tất cả mọi người".
Hắn nhìn thật sâu vào người con độc nhất này, ôn hòa nói: "Tảng Đá, con nhớ kĩ cha nói..., không cần cố kỵ quá nhiều, chỉ cần làm theo tâm ý của mình, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được".
Thẩm Thạch chậm rãi gật đầu, nói: "Vâng, hài nhi đã biết".
Thẩm Thái cười nói: "Cha đây an tâm. Tốt rồi, con mau tới đây nói cho cha biết một chút, những năm gần đây con làm thế nào mà qua được không?"
(DG: Đoạn này nhảm thật, khúc trên hắn kể hết rồi mà xuống đây còn hỏi).
Thẩm Thạch có chút bận tâm mà nhìn thoáng qua sắc mặt trắng xám, tiều tụy của phụ thân, thấp giọng nói: "Cha, hay là người nghỉ ngơi một lát đi, hài nhi sẽ ở nơi này cùng người, chờ cha tỉnh ngủ, sẽ đem sự tình những năm gần đây đều nói cho người nghe".
Thẩm Thái dường như có không nguyện ý, nhưng mà hai mắt vẫn nhịn không được mà bắt đầu khép lại, vì vậy khẽ gật đầu, cũng không lâu lắm, lại ngủ thật say.
Thẩm Thạch có chút bận tâm mà dò xét hơi thở của Thẩm Thái, phát hiện hô hấp của phụ thân tuy rằng yếu ớt, nhưng tạm thời coi như vững vàng, lúc này hắn mới thở dài một hơi. Chẳng qua, sau đó hắn nhịn không được lại thử nhìn nhìn tình huống trong cơ thể Thẩm Thái, lại phát hiện tình huống vẫn không xong, vẫn là mạng như chỉ treo chuông, hơn nữa tùy thời có khả năng chết đi, cảm giác vô lực trầm trọng lại lại lần nữa bao trùm hắn. (DG: Đoạn này hơi thốn).
Hắn lặng yên ngồi trước giường phụ thân, cứ một mực ngước mắt nhìn gương mặt đã lộ ra nét già nua, thật lâu không muốn ly khai.
Ở chỗ sâu trong Cực Bắc tuyết nguyên, vạn trượng trên đỉnh núi cao vô danh.
Cái kia dường như là địa phương rời xa nhân gian thế tục, sào huyệt Thượng cổ Cự Long nghỉ lại, giờ phút này đã là một mảnh hỗn độn. Vô số lớn nhỏ hòn đá rơi xuống lả tả trên đất, kể cả những bức tranh khắc đá từng khắc họa lấy chiến tranh Thượng cổ cũng đã vỡ tan, rơi lộn xộn trên mặt đất. Đường hành lang thật dài, kể cả cửa động đều giống như bị lực lượng cuồng bạo đáng sợ mà tàn sát bừa bãi, vết tích đổ vỡ trải rộng, cửa động, thành động khắp nơi đều là dấu vết sụp đổ, ngoài động thanh âm gió lạnh gào thét thê lương, lại để cho trong sào huyệt này tràn đầy hàn ý.
Lá xanh cành cây cực lớn tràn ngập sinh cơ xây dựng trong ổ, giờ phút này cũng là một mảnh hỗn độn, Thẩm Thạch đã từng thấy qua lão Long kia, giờ phút này lão nằm cạnh cái ổ lớn, trên người có rất nhiều miệng vết thương nhìn thấy mà giật mình, thậm chí ngay cả Long giác (sừng rồng) đều chặt đứt một cây. Bất quá nhìn sang ánh mắt của nó tựa hồ cũng không có bộ dạng thất kinh, có lẽ là vì sống quá lâu, khiến lão đã sớm thấy nhân gian quá nhiều nhao nhao hỗn loạn, thậm chí ngay cả sinh tử đều đã khám phá, lại cũng không có đồ vật gì có thể làm lão động dung rồi.
Nó có chút cố hết sức mà thở hổn hển, sau đó vẫn bình tĩnh mà nhìn xem đối diện, bóng người kia đứng ở một bên khác cái lớn ổ.
Đó là một nữ tử xinh đẹp vũ mị tới cực điểm, như là từ nhỏ muốn hấp thụ toàn bộ ánh sáng của nữ nhân, nhất cử nhất động của nàng dường như đều làm cho người người huyết mạch sôi sục, mị hoặc, nhưng mà bên trên khuôn mặt, lại tựa hồ mang theo mộ tia ngây thơ kỳ dị .
Nàng là Lăng Xuân Nê.
Nàng đang mỉm cười, mặc dù phía sau lưng của nàng và bên trên một cánh tay cũng có xuất hiện vết máu , bất quá nàng tựa hồ không thèm để ý chút nào, nàng nhìn lão Long, cười ôn hòa, nói: “Ngươi quá già rồi, lão Long.”
Lão Long nhẹ gật đầu, nói: "Không sai, cho nên hiện nay đánh không lại ngươi rồi. Ta ngược lại là không thể tưởng được, ngươi rõ ràng có thể tìm được một cỗ thân thể phù hợp hoàn mỹ như vậy, thật sự là lão thiên đui mù".
Lăng Xuân Nê che miệng cười một tiếng, nói: “Cái này chính là vận khí, tốt thôi, nhìn tại phân thượng ta và ngươi là quen biết cũ, mấy lão gia hỏa năm đó cũng không còn mấy cái rồi, ta không giết ngươi, chỉ cần ngươi đem vật kia cho ta là tốt rồi.”
Lão Long thoáng trầm mặc, nói: “Ta không muốn cho ngươi.”
Lăng Xuân Nê thoáng cười, nói: “Ngươi cũng biết, sau khi giết ngươi ta vẫn có thể lục soát vật kia, ngươi cần gì làm vậy chứ"?
Lão Long nói: “Nếu không biết nơi Thiên Yêu Hoàng cất giấu lưỡi búa Khai Thiên Phủ, ngươi cầm cán búa của ta đây có lợi ích gì?”
Lăng Xuân Nê nhìn lão Long, khẽ mỉm cười, nhưng lại không nói một lời.
Nhưng sắc mặt lão Long bỗng nhiên trở nên khó nhìn, lão chăm chú nhìn chằm chằm vào Lăng Xuân Nê, sau một lúc, bỗng nhiên cương quyết nói: “Ngươi vậy mà đã tìm được chỗ tên kia chôn xương cốt?”
Lăng Xuân Nê nhẹ gật đầu, nói: “Ngươi cũng biết, thế sự chuyển dời, cuối cùng đều xuất hiện một chút sự tình tử tôn bất tài .”
Lão Long im lặng thật lâu, lập tức cười khổ một cái, nói: “Mà thôi, mà thôi, không thể tưởng được xa nhân quả lâu như vậy, lại kéo dài tới rồi hôm nay mới chịu trả.” (DG: Cái này thốn).
Thân thể của lão thoáng chút đong đưa, sau một lát, từ dưới thân thể của lão bay ra một đồ vật hình trụ tròn màu đen , hướng Lăng Xuân Nê nhẹ nhàng bay qua, Lăng Xuân Nê thò tay vừa tiếp xúc, sau đó cũng không thấy động tác của nàng như thế nào, vật màu đen liền biến mất không thấy gì nữa.
Chẳng qua là sau một lát, đột nhiên vạn trượng hùng phong ở đây chấn động một cái trong giây lát, một cỗ khí tức cổ xưa, rộng lớn, mà mênh mang, từ trong huyệt động cổ xưa kia phát ra, hướng về bốn phương tám hướng kích động mà đi.
Không trung mây đen cuồn cuộn, hình như có ý sợ hãi, cả đất trời chấn động, run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.