Lục Tiên

Chương 408: Con đường từng người




Dịch giả: hien055
Thẩm Thạch trầm mặc hồi lâu mới trả lời: "Sư huynh, việc ngươi làm đúng hay sai thực sự đệ không đoán được, xin thứ cho đệ khó có thể trả lời."
Đỗ Thiết Kiếm khẽ cười mang theo vẻ tự giễu: "Nếu là dùng gươm này chém giết cường địch thì ta tuyệt nhiên không nảy sinh khiếp ý, nhưng ngày đó trong Sala giới muốn ta tự tay chém giết phụ nữ và trẻ em thì thực sự ta không thể nào hạ thủ nổi, phải chăng đây chính là lòng dạ đàn bà? "
Thẩm Thạch nhìn Đỗ Thiết Kiếm thật lâu, trầm ngâm suy tư giây lát xong nói: "Sư huynh, đệ cũng không biết chuyện này rốt cục là đúng hay sai, hơn nữa đôi khi lòng dạ đàn bà có lẽ cũng là một dạng khác của từ bi. Như vậy nói cho cùng thì chính là cảm giác huynh cảm thấy thế nào mà thôi. Chỉ có điều theo ta mà nói..."
Đỗ Thiết Kế nhìn hắn: "Như thế nào?"
Thẩm Thạch tiếp: "Đệ cảm thấy đối với Yêu Tộc thì vẫn là không nên lấy mình để đo người**."
**không nên lấy mình để đo người: Không thể lấy tiêu chuẩn của mình để làm thước đo cho người khác.
Đỗ Thiết Kiếm như có điều suy nghĩ, miệng lẩm bẩm: "Không thể lấy mình đo người sao..." Hắn yên lặng suy tư một hồi rồi bỗng nhiên nở nụ cười vỗ vào bả vai Thẩm Thạch nói:"Nhớ đến ngày đó ta mang đệ từ Quy Nguyên Giới về tới Thiên Hồng Thành, cũng ở nơi đây uống rượu thế này tựa như là tình cảnh vừa mới hôm qua, đến hôm nay ta lại quay sang thỉnh giáo đệ, thật sự là càng ngày càng thấy có tiền đồ."
Thẩm Thạch cười lắc đầu: "Sư huynh nói đùa." Xong rồi hắn trầm ngâm giây lát như là đang cân nhắc lời rồi nói khẽ: "Sư huynh, huynh có biết đệ hết sức kính trọng huynh, mà theo đệ thấy, sư bá cũng hết sức xem trọng huynh. Chỉ cần huynh kiên tâm định ý thì tông môn ngày sau tóm lại vẫn là do một tay huynh quản thúc. Tới khi đó xây dựng công lao hiển hách phát dương tông môn thì đương nhiên là có vô số cơ hội."
Đỗ Thiết Kiếm cười cười, trên mặt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, lặng lẽ nhìn lên Thiên Khung cười nói: "Những lời đệ nói ta đều hiểu, chẳng qua là người ta lướt qua đời này chỉ có một lần, thật gian nan mới có vài phần cơ duyên thành tựu một thân đạo hạnh, ta thật sự muốn an nhiên tự tại mà sống qua đời này. Dựng đại công, thành nghiệp lớn đương nhiên là tốt, nhưng nếu muốn ta làm trái tâm ý, giãy giụa trong hối hận thì cái công lao sự nghiệp kia còn có lợi ích gì?"
Thẩm Thạch bước tới một bước: "Sư huynh, huynh đã hiểu lầm, ý của đệ là..."
Đỗ Thiết Kiếm nhẹ nhàng khoát tay ngăn cản Thạch đầu, bước hai bước về phía tường thành hướng mặt ra biển, ngắm vầng trăng sáng tỏ bỗng nhiên cười hặc hặc, cũng không nói gì mà nâng vò rượu ngửa đầu tu một hơi. Chỉ thấy rượu kia như nước chếch nghiêng chảy xuống, hắn há miệng hứng lấy. Đến giọt rượu cuối cùng hắn khoát tay, hũ rượu bay về phía xa chui tọt vào trong đêm tối.
Ánh trăng rơi xuống, nam tử đầu trọc đứng ở đỉnh trường thành, ngưng mắt nhìn về phương xa, thần thái dần dần có khí khái hào hùng, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Thẩm Thạch: "Những năm qua lòng ta luôn lo lắng chỉ vì cái địa vị tông môn kia, đạo tâm cản trở, nhưng đến hôm nay thấy thương hải Minh nguyệt mới biết buồn cười."
Thẩm Thạch trong nội tâm chấn động, lúc nhất thời không biết nên nói điều gì.
Đỗ Thiết Kiếm tay đập tường thành xúc động nói: "Ánh mắt thiên hạ với ta đâu có quan hệ gì, hảo nam nhi chỉ cần vừa ý, không thẹn với lương tâm là được rồi. "
Thẩm Thạch nhìn bóng lưng Đỗ Thiết Kiếm trong nội tâm chậm rãi trầm xuống. Trong lòng hắn mơ hồ càm giác được tư thái anh minh hơn người của vị sư huynh này, nhưng rốt cục vẫn là một con đường không giống người thường.
Con đường đó là đúng hay sai, Thẩm Thạch không biết.
Nhưng mà hắn biết rất rõ một điều, con đường kia nhất định rất khó đi.
&&&
Hừng đông hôm sau Đỗ Thiết Kiếm cùng Thẩm Thạch rời Thiên Hồng Thành, lên trận đảo tiếp tục lộ trình quay về Lăng Tiêu Tông. Một đường trở về Lưu Vân Thành, Hải Châu không gặp trở ngại gì, hai người bọn hắn lại một mạch tiến nhập Kim Hồng Sơn sau đó Đỗ Thiết Kiếm tạm biệt Thẩm Thạch. Mỗi người trở về động phủ của mình đóng chặt cửa nhiều ngày chẳng thấy lộ diện, cũng chẳng biết là đang bế quan hay là suy tư về điều gì.
Thẩm Thạch có chút lo lắng cho Đỗ Thiết Kiếm, nhưng đối diện với tình huống như vậy thì cũng không biết làm thế nào cho phải. Tính cách vị Đỗ sư huynh kia rõ ràng rất ương ngạnh, Thẩm Thạch thấy khó lòng có thể khuyên nhủ được hắn. Huống chi chuyện sau cái đêm hàn huyên đó đến tận bây giờ mặc dù không thể nói là đột nhiên tỉnh ngộ nhưng xem sự kiên định của Đỗ Thiết Kiếm lại khiến suy nghĩ của hắn sinh ra một tia dao động.
Hắn về tới tòa động phủ hắn xa cách bao lâu. May nhờ phúc của Bồ lão đầu mà mọi vật dụng bên trong không bị tông môn thu hồi, khối vân phù mở cửa cũng đã được sư phụ giao lại cho hắn. Thẩm Thạch cũng giam mình trong động phủ hết mấy ngày. Bao nhiêu chuyện hỗn loạn dồn dập cứ kéo đến, đặc biệt là chuyện ở Yêu Giới cũng không phải là chuyện nhẹ nhõm khiến hắn phải suy nghĩ thật lâu.
Hài lòng không? Có thẹn với lương tâm không?
Như vậy đến cùng thì trên đời này có... hay không tồn tại một việc được xem là hoàn mỹ, vừa thuận ý mà lại không thẹn với lòng, chắc chắn là có xảy ra hay không?
Thẩm Thạch lại suy nghĩ, lại hồi tưởng về đoạn quá khứ mịt mờ của mình nhưng đến cùng vẫn không có được một kết luận nào, thế nên hắn lại càng tưởng nhớ đến người phụ thân Thẩm Thái của hắn. Nếu lúc này có người bên cạnh, hắn nhất định sẽ hướng phụ thân thỉnh giáo a.
Cứ ngây người trong động phủ hết ba ngày, Thẩm Thạch rốt cục vẫn phải đi ra. Đỗ Thiết Kiếm làm hắn nảy sinh những nghi hoặc nhưng hắn tạm thời vẫn chưa nghĩ ra giải pháp, chẳng qua là suy tư một mình quả là cô độc dị thường. Hắn lần lượt nhớ tới phụ thân, nhớ tới Lăng Xuân Nê, còn cả những bằng hữu của mình, hắn bỗng nhiên không muốn cứ một mình ở mãi chỗ đó.
Thẩm Thạch ra ngoài hỏi thăm đôi điều trên Kim Hồng Sơn liền phát hiện Đỗ Thiết Kiếm từ khi trở về cũng một mực bế quan chẳng thấy bóng dáng, mãi cho tới hôm nay vẫn chưa thấy bước ra khỏi động phủ. Thẩm Thạch âm thầm lắc đầu cũng không dám đi quấy rầy hắn. Suy nghĩ giây lát hắn chuyển thân đi về hướng Linh Dược Điện với ý định là tìm Chung Thanh Lộ.
Hiện tại hắn rất muốn nói chuyện, dù kẻ đó bất kể là ai, nhưng không biết hắn đang sợ điều gì, chính hắn cũng chẳng tỏ tường.
Ai ngờ đệ tử Linh Dược Điện lại báo cho Thẩm Thạch biết mấy ngày nay Chung Thanh Lộ cũng không có trên Kim Hồng Sơn, cũng không quay về Chung gia ở Lưu Vân Thành, mà là đi tới một hòn đảo kế bên trong Thương Hải để thu thập một số loại linh tài luyện đan.
Thẩm Thạch chưng hửng đành phải đi ra, chẳng qua là do sai hướng với Chung Thanh Lộ. Hắn chợt sực nhớ đến ngoài Kim Hồng Sơn thì vẫn còn một người bạn tốt mà bấy lâu mình vẫn xem nhẹ, cô nương Hải Tinh ở Hồng Bạng Yêu Tộc trên Thanh Ngư Đảo.
Nội tâm nhớ đến Hải Tinh nên Thẩm Thạch cũng không do dự mà quyết định đi luôn về phía Thanh Ngư đảo. Quyết định quyết đoán như vậy khiến hắn cũng hơi sững sờ, tựa như là đã bị ảnh hưởng bởi Đỗ sư huynh.
Khống chế Khuynh Tuyết kiếm ngự không, hắn một đường bay từ Kim Hồng Sơn xuống, tốc độ so với năm đó thật không thể so bì, trông qua trời nước là một màu Thương Hải mênh mông. Thẩm Thạch cảm giác lòng mình cũng thoáng đãng ra không ít, tâm tình theo đó cũng khá hơn.
Bay vun vút qua một đoạn biển dài liền thấy Thanh Ngư* đảo quen thuộc. Thẩm Thạch xoay mấy vòng trên không rồi hạ xuống bờ biển bên ngoài thôn. Cảnh vật không khác gì ngày thường, thập phần yên tĩnh. Thẩm Thạch cũng không thấy thôn dân đi lại bên trong. Một màu trắng xóa chỉ in dấu chân hắn.
Đã rất lâu về trước, đây là nơi hắn cùng Hải Tinh bơi lội chơi đùa.
* cái lão Tiêu Đỉnh viết là Thanh Vân đảo.
Khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười, tâm tình thỏa mái, hắn nghĩ thầm không biết gần đây Hải Tinh như thế nào. Thật đáng tiếc là mấy ngày này bận quá nên không có lễ vật mang theo tặng cho nàng, nhất định lần sau đến phải nhớ kỹ là mang theo cho nàng vài thứ đồ chơi thật thú vị. Bởi vì trước kia nàng vẫn luôn muốn ra thăm thú cảnh vật bên ngoài một lần.
Hắn đi qua bãi cát, bước vào trong thôn để lại sau lưng một hàng dấu chân cô độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.