Lục Tiên

Chương 402: Bàn Cổ




Dịch: Ngọc Tử Đằng
"Ngàn vạn sinh linh đều từ ta mà ra" một thanh âm rét lạnh nói.
Thẩm Thạch nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ khổng lồ trong Hư Không, lập tức lại ngưng mắt nhìn trái tim ương ngạnh còn ở trong bộ hài cốt to lớn kia. Sửng sốt ban đầu qua đi, lúc này hắn lại muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, toàn thân bộ di hài cự nhân kia chỉ còn lại xương trắng, nhưng một trái tim vẫn dán phía trên bên trong khung xương xương ngực hết sức rộng rãi. Chỉ cần nhìn qua màu sắc xám ngắt của trái tim, sáng bóng ảm đạm, lâu lâu mới chậm chạp đập nhẹ một cái, thoạt nhìn không hề có sức sống, giống như bất cứ lúc nào đó cũng có thể hoàn toàn ngừng đập.
Thẩm Thạch yên lặng nhìn chằm chằm trái tim kia, một lát sau nói: "Ngươi là ai?"
Thanh âm rét lạnh cổ xưa kia vẫn quanh quẩn trong hư không, như một vị thần cao cao tại thượng, nói: "Nếu ngươi đã đến đây, lại há có thể không biết thân phận của ta?"
Yết hầu của Thẩm Thạch nhẹ nhàng lên xuống, dường như bản thân cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, một lát sau giọng rít lại nói: "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Đi lên tế đàn. . ." Thanh âm kia dường như đã ôn hòa hơn một chút, mơ hồ còn mang theo một tia hấp dẫn khó có thể phát hiện nói, "Tử tôn, bây giờ, ta ban thưởng cho ngươi vinh quang vô hạn, quyền lực thống trị nhân gian."
không biết từ lúc nào các bóng ma đã vây quanh Thẩm Thạch, trên hư không yên ắng không một tiếng động đột nhiên lắc lư quay cuồng, Mà ánh mắt Thẩm Thạch giờ khắc này dường như đã từ từ có chút mê loạn, giống như thân bất do kỷ, bắt đầu cất bước tiến về phía trước.
"Đến. . . "
"Đến. . . Đến. . . "
“Đến. . . Đến. . . "
Một thanh âm như có như không như ẩn như hiện, giống như kêu gào hò hét, vừa ôn hòa từ ái, quanh quẩn trong cung điện cổ xưa này. Không biết gió từ đâu nổi lên, có chút âm u lạnh lẽo, quét thẳng lên, lại thêm sương mù nổi lên phảng phất, trong đại điện lúc này có chút mông lung mơ hồ, chỉ còn lại thân ảnh của Thẩm Thạch chậm rãi bước đi.
Trước mặt xuất hiện thềm đá, Thẩm Thạch vẫn nhìn phía trước, sau đó bước chân chậm rãi đi lên tế đàn. Lúc hắn đến gần bộ hài cốt khổng lồ, một cỗ cảm giác áp bách mãnh liệt lại du nhiên nhi sinh(*), mà không biết đây không phải ảo giác, thời điểm Thẩm Thạch càng lúc càng đến gần, trái tim giấu bên trong bộ hài cốt khổng lồ kia đột nhiên bắt đầu đập nhanh dần, thậm chí âm thanh phát ra to dần.
(*) Du nhiên nhi sinh: thản nhiên mà sống, cứ thế mà sinh ra.
"Bịch. . . Bịch. . . Bịch. . ."
Thanh âm trầm thấp không ngừng quanh quẫn ở trên tế đàn, dường như mơ hồ kèm theo chút kích động cùng khát vọng.
Hai mắt của Thẩm Thạch trông có vẻ mông lung lại từ từ chuyển sang đục ngầu, mà đôi mắt đỏ khổng lồ trên không trung kia dừng trước hắn, màu sắc càng ngày càng đậm, đến nỗi thoạt nhìn giống như là muốn nhỏ ra máu, rất đáng sợ.
"Tiến đến đây, tôn tử, cùng tồn tại với ta. . .”
Thẩm Thạch lại mờ mịt đờ đẫn tiến về phía trước, trong lúc bất tri bất giác đã đến gần bộ hài cốt kia, thời điểm khi hắn xuyên qua hai cây xương sườn khổng lồ, thì đã đứng dưới trái tim đó.
Đột nhiên tốc độ của trái tim đó đập nhanh hơn, bắt đầu đập mạnh kịch liệt trước mắt Thẩm Thạch, bên ngoài trái tim đột nhiên chuyển sang một màu đỏ thẩm khác thường, vào giờ khắc này tựa như ngủ say vạn năm đột nhiên thức dậy.
"Rút kiếm ra, rút kiếm ra, rút ra. . . "
Thanh âm quỷ dị trở nên dồn dập mạnh mẽ, giống như cấp bách thúc giục Thẩm Thạch, ánh mắt Thẩm Thạch mờ mịt, chỉ nhìn thấy trái tim phía trước kia đột nhiên hiện ra một đường nứt, sau đó máu thịt từ trong vết nứt đó tràn ra hai bên, bên trong trái tim hiện ra, bất ngờ nhìn thấy có một thanh kiếm được giấu chổ sâu nhất bên trong trái tim, một đường thẳng vào, đâm thủng toàn bộ tâm mạch, mang trái tim đính cố định vào trên khung xương phía sau.
Vốn dĩ trái tim này cũng không phải đính ở trên bộ xương cốt khổng lồ này, mà là do bị thanh cổ kiếm cứng rắn đính ở trong này.
Cũng chính vào lúc này, Thẩm Thạch đột nhiên chấn động toàn thân, trong lúc đó đột nhiên linh khiếu ở giữa trán của hắn rung động kịch liệt, yên lặng rất lâu đột nhiên cổ kiếm lục tiên lại hiện thân, hào quang bên trong linh khiếu của hắn tỏa ra, khí tức cuồn cuộn phun mạnh ra, dường như trong nháy mắt gần như muốn phá thể ra.
Thân thể Thẩm Thạch chấn động mạnh, sự mờ mịt, nghi ngờ trong nháy mắt không cánh mà bay, thị lực trong nháy mắt sáng ngời. Vốn là toàn thân hắn đột nhiên ra mồ hôi lạnh, ngay sau đó sắc mặt lại biến đổi, hai mắt nhìn chằm chằm vào bên trong trái tim quỷ dị kia, lấy thanh cổ kiếm trong trái tim đã chết này.
Đúng là nhìn rất quen mắt...
Thanh kiếm này lại có kiểu dáng trường kiếm cổ xưa, tối tăm không sáng chất liệu bằng gỗ không phải đá không phải vàng, rõ ràng là một thanh lục tiên cổ kiếm.
Thân thể Thẩm Thạch có chút khó có thể tự động điều khiển hơi run, mà đôi mắt đỏ của bộ hài cốt khổng lồ kia dường như cũng đã nhận ra một tia khác thường, một lần nữa ánh mắt màu đỏ tươi dừng ở trước mặt Thẩm Thạch, thanh âm cổ xưa kia phát ra tiếng rền vang nói bên tai Thẩm Thạch:
"Tôn tử, sao không tiến lên..."
Thẩm Thạch nhắm hai mắt lại, nín thở tĩnh khí chỉ trong chốc lát sau, lại mở to mắt ra lần nữa, hắn không có ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ trên không trung, mà nhìn vào trái tim ở trước mặt cùng thanh cổ kiểm này, một lát sau, bỗng nhiên nói:
"Tên bên ngoài kia là ai?"
"..." Đột nhiên thanh âm trầm mặc lại không trả lời vấn đề của Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm thanh cổ kiếm này, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đỏ trên không trung kia, sau đó nói từng chữ một:
"Ngươi không phải Thiên Yêu Hoàng! Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ha ha ha..."
Một trận cười vang lên, tiếng cười yếu ớt vô lực chẳng khác gì một người sắp chết, nhưng không thấy người chỉ biết được toàn bộ thanh âm đó từ trong bóng tối truyền đến, không biết tại sao khi tiếng cười chấm dứt, cũng không còn âm thanh nào truyền ra, dường như nhân vật ẩn nấp trong bóng đen đối với Thẩm Thạch đã mất đi sự kiên nhẫn, không muốn hoặc khinh thường mà không trả lời câu hỏi của hắn.
“Ta có thể ban thưởng cho ngươi vô thượng vinh quang, vô địch lực lượng, ngươi có tin hay không?”
Cái thanh âm kia một lần nữa vang lên.
Thẩm Thạch đứng nguyên tại chỗ, im lặng chống đỡ, sau đó lên tiếng: “Ta tin, nhưng ngươi muốn ta làm thế nào?”
Thanh âm kia lại vang lên: “Rút cổ kiếm ra, ta sẽ ban cho ngươi tất cả, thế gian vạn vật đều do ta tạo ra, còn ta là Thiên Lý”
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào cặp mắt màu tỏ tươi kia, phản bác: “Thế gian vạn vật do thần chi tạo thành”
"Ta chính là thần."
"Vinh quang tối cao, vô địch lực lượng? Ngươi muốn gì ta cho nấy?"
"Dưới một người trên vạn người, không gì là không thể?"
Lúc này, Thẩm Thạch trầm mặc thật lâu, sau đó thấp giọng nói: “Kiểu như yêu tộc?”
"Kiểu như yêu tộc."
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta chính là Khai Thiên Bàn Cổ!"
Trong truyền thuyết, Bàn Cổ cự thần Khai Thiên Tích Địa, là người sáng tạo ra ngàn vạn sinh linh, là vô thượng thần chi duy nhất từ xưa đến nay.
Vào giờ khắc này, trong đầu Thẩm Thạch chợt nhớ tới chính mình đã từng gặp qua những đồ quyền thời đại truyền thừa cổ xưa hoang dã kia, những tình cảnh cự thần chém giết, những chủng tộc điên cuồng giết hại lẫn nhau lại phủ phục dưới chân cự thần, còn có hình ảnh giống như ngày cuối cùng tận thế, thảm trạng chia năm xẻ bảy của các thần chi vĩ đại, còn có viên Thần Chi Chi Tâm kia từ trên Thiên Hồng rơi xuống thành núi Thanh Long.
Tất cả như giấc mộng lại giống như ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt, đột nhiên bùng lên thiêu đốt xung quanh hắn, thân thể hắn bắt đầu phát run nhẹ, giống như xuất phát từ chỗ sâu nhất trong huyết mạch bắt đầu muốn hắn quỳ xuống dập đầu, phủ phục dưới chân thần chi.
Sức mạnh bản năng kia là cường đại như vậy, gần như khiến hắn căn bản không thể kháng cự, ngoại trừ một nơi, một đồ vật.
Lục Tiên cổ kiếm ở bên trong chính giữa trái tim, vẫn như cũ lơ lửng tỏa ra hào quang lạnh lùng, nếu nhìn khách quan thế gian này, ý cười không bị trói buộc nhạt nhẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.