Lục Tiên

Chương 387: Ra khỏi thành




Dịch và đề tự: thanh54321
Bình Yêu thành nghe cái tên cũng đủ hiểu, hàm nghĩa bên trong rất dễ đoán, không chỉ Thẩm Thạch, chỉ vài ngày sau đại đa số tu sĩ đang có mặt bên trong tòa thành này đêu biết, nói chung đều hiểu rõ ý nghĩa trong đó. Mặc dù tứ chính danh môn kiên quyết giữ vững lập trường, khiến phần đông tán tu bàn luận đưa ra không ít tin đồn, nhưng không thể phủ nhận, việc Tứ Chính danh môn một mực giữ vững vị trí Thượng cổ Truyền Tống pháp trận, thực sự giúp cho đa số các tu sĩ thám hiểm yên tâm trong lòng.
Đặc biệt là sau khi thần tiên hội đến kiến tạo thành trì ở đây, theo dõi tốc độ xây dựng nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, còn vài tu sĩ bối rối ngờ vực lúc đầu đã yên tâm trở lại. Dường như con người chính là một sinh vật đặc biệt yêu thích những tòa thành, chỉ cần có một chỗ tứ phía bao bọc bởi thành cao hào sâu, sẽ giúp người ta cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Hành động này công khai, không cần che giấu, dù sao xung quanh tòa thượng cổ truyền tống pháp trận cũng không có bóng dáng yêu tộc, mà những quỷ vật thần bí cũng hoạt động ở khu vực cách xa vài trăm dặm, rất ít khi tới gần chỗ này, bởi thế mà thời gian tiếp theo, xây dựng kiến trúc Bình Yêu Thành cũng không có cái gì quấy nhiễu cản trở.
Cho nên chỉ hai mươi ngày sau đó, một tòa thành mới tinh cấu trúc kiên cố, thình lình xuất hiện ở trong yêu giới.
Tường thành Bình Yêu hầu như được xây dựng từ cự thạch thu thập được, chắc chắn và cao lớn dị thường, chiếm diện tích không nhỏ, vẻ ngoài xem như nguy nga hùng vĩ, nhưng trong thành lại cực kỳ đơn sơ, xác thực mà nói, đại bộ phận phía trong bình yêu thành chỉ là đất hoang. Nội thành đồng dạng cũng chỉ có hai nơi, một là chi nhánh thần tiên hội, còn lại là nơi trú quân của tứ chính danh môn, ở khu tứ chính có vài nhà lầu, có chút quy mô, hiển nhiên, các chưởng lão tứ chính danh môn đã quyết định ở lại nơi đây lâu dài.
Trong thời gian ngắn như thế mà có thể tạo ra một tòa thành mới, không nghi ngờ gì chỉ có thể là thực lực của thần tiên hội, hoặc từ góc độ khác mà nói, hiện nay cũng là thời điểm nhân tộc cực thịnh, thực lực so với trước đây tiến một bước dài. Mà ở bình yêu thành, thực sự tình hình thập phần hỗn loạn, tán tu cũng không bị ai ước thúc khống chế hành động, cũng có không ít ngươi, không hẹn mà cũng nhau hoạt động, chuyển toàn bộ công việc vào bên trong thành bình yêu.
Cơ hồ là chỉ trong một đêm, tòa thành trì này ngay lập tức trở thành trọng tâm sinh hoạt của mọi tu sĩ, cho dù là tu sĩ yêu thích mạo hiểm khám phá, cuối cùng cũng đều trở lại bên trong bình yêu thành, một là có được nơi nghỉ ngơi, hai là ở chỗ này có chi nhánh thần tiên hội, có thể trực tiếp chào hàng thu hoạch của mình.
Cứ như vậy, không có người ra lệnh, cũng không có ai lớn tiếng kêu gọi, tuyên truyền bất cứ đạo lý nghe bùi tai nào, trong lúc bất tri bất giác, mọi thứ như đi theo cùng một quỷ đạo, giống như trong hồng mông chư giới, tán tu không ngừng mạo hiểm rồi trở về, Tứ Chính danh môn không thèm đến xỉa hay là âm thầm theo dõi, về phần Thần Tiên Hội thì cười lớn thu về tiền tài lợi nhuận.
Một tháng sau, số lượng tu sĩ nhân tộc bên trong bình yêu thành, đã vượt quá tám vạn.
※※※
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ nghe nói đến yêu giới, sau đó nhao nhao chạy tới tòa truyền tống trận của giới thổ này, nghe nói chỗ đó có vô số thiên tài địa bảo ở khắp nơi, lại thêm một đống lớn yêu tộc thực lực nhỏ yếu chẳng bằng một phần so với xưa kia, phải chẳng đây chính là cơ hội kiến công lập nghiệp?
Bởi vì tu sĩ tiến về yêu giới thực sự quá nhiều, thậm chí là tình trạng chật kín người, cho nên hiện nay trong phi hồng giới, cái tử địa trước đây vốn trầm lắng đầy sát khí, đã mạnh mẽ chuyển mình thành một nơi ồn ào náo nhiệt.
Nhân tộc thực sự là một chủng tộc thần kỳ, dường như trong tiềm thức luôn có sẵn khả năng xoay chuyển thiên địa. Hôm nay trong phi hồng giới, những yêu tộc chạy trốn kia dĩ nhiên hoàn toàn không thấy bóng dáng rồi, về phần kết cục của bọn chúng ra sao, đã sớm không còn ai để ý.
Số lượng lớn tu sĩ Nhân tộc, ở trong tòa truyền tống trận, đa số đều là hướng đến yêu giới. Trong đám người đó, có một nhóm nhỏ không quá nổi bật, phần lớn mặc áo đen, túm tụm quanh một chiếc xe ngựa.
Dưới bầu trời âm u, trong cỗ xe thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng ho khan.
Nam tử gần xe ngựa nhất, vô thức nhìn lên trời một cái, trên mặt tràn đầy vẻ sầu lo. Cứ như vậy bước tiếp, đột nhiên từ thùng xe truyền ra một giọng nam tử trầm thấp, nói:
"Tiểu Tề, còn bao lâu là đến cửa vào yêu giới?"
Tiểu Tề suy nghĩ một chút, cười khổ một cái, đáp: "Chưởng quầy, ta cũng không rõ lắm a, đều như ngày lần đầu tiên tới đây."
Thanh âm trong xe hơi ngừng lại, rồi lập tức nở nụ cười, nghe giống tiếng thở dài, sau đó cười nói: "Nói cũng đúng a, ta sao lại quên mất việc này, xem ra vẫn là nóng lòng a."
Tiểu Tề nói: "Ngài yên tâm đi, chắc không lâu nữa đâu, cùng lắm là đến đêm thôi, chờ đến Bình Yêu thành, chúng ta trực tiếp đi tìm Thiếu gia, ngài cùng công tử có thể đoàn tụ."
Thanh âm bỗng nhiên trầm mặc xuống, lần này yên tĩnh khá lâu, nếu không phải cứ cách một lúc nổi lên tiếng ho khan, thì rất dễ nghĩ rằng người trong xe đã ngủ rồi. Cứ như vậy được một lúc, Tiểu Tề mới nghe được trong xe truyền ra một tiếng than thở, nói:
"Tiểu Tề, ta. . . Kỳ thật hơi lo sợ."
Tiểu Tề sắc mặt hơi đổi, thấp giọng nói: "Ngài sợ cái gì?"
Thanh âm đáp lại: "Những ngày qua, ta một mực tìm thẩm thạch, nhưng chẳng biết tại sao ông trời như đùa giỡn, đôi khi ta lo lắng quá đỗi. . Không phải phụ tử chúng ta hữu duyên vô phận, kiếp này chẳng lẽ không thể gặp lại sao?"
Tiểu Tề lập tức lắc đầu, nói: "Ngài suy nghĩ quá nhiều, hai ngày sau là có thể gặp lại công tử rồi."
Nam tử kia thoáng nở nụ cười, nói: "Hy vọng vậy đi. Nói cách khác nếu tiếp tục kéo dài, thật sự không thấy được Thẩm thạch, ta chết không nhắm mắt a, ha ha."
Tiểu Tề cắn răng, trong mắt thần sắc lo lắng tựa hồ lại thâm sâu thêm vài phần.
※※※
Yêu giới, Trong thành bình yêu.
Tu sĩ đi tới tòa tân thành này ngày càng nhiều, trong thành dần dần tăng thêm không ít phòng ốc, trong đó có rất nhiều tu sĩ tự làm nhà cho mình, nên nhìn lại rất lộn xộn. So sánh một chút với tòa nhà của thần tiên hội hay khu đóng quân của tứ chính thì thật khác xa nhau.
Hôm nay, Thẩm Thạch chỉnh đốn sẵn sàng, đi ra ngoài. Những ngày này tứ chính danh môn thoạt nhìn tuy luôn bảo lưu quan điểm thận trọng, nhưng thật ra cũng không ngừng phái đệ tử đi ra ngoài tra xét, chỉ có điều đều dặn dò phải cẩn thận, không cần đi quá sâu vào yêu giới là được.
Hôm nay lại đến phiên thẩm thạch, bất quá khi hắn đi tới khu vực phụ cận nơi đóng quân, lại thấy một thân ảnh quen thuộc, chính là Chung Thanh Trúc. Đang quan sát hắn,chung thanh trúc đi tới,nói:
"thạch đầu, ta cùng đi với ngươi a."
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, đáp: "Ta nhớ là hôm qua không phải ngươi đã đi rồi sao,sao hôm nay lại đi nữa?."
Chung Thanh Trúc nói: "Ta cùng người khác đổi ca." Nói xong, nàng cười cười, lại tiếp, "lúc trước trong bách sơn giới, chúng ta không phải đã nới rồi sao, về sau nếu có cơ hội thì cùng nhau đi thám hiểm một phen."
Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, phát hiện ra mình có chút mơ hồ với lời nói kia, nhưng mặc kệ, hắn liền nở nụ cười, nhẹ gật đầu, nói: "Tốt, có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng là chuyện tốt, cùng đi a."
Chung Thanh Trúc mỉm cười gật đầu, hai người liền kề vai sát cánh đi khỏi nơi trú quân, đi khỏi thành bình yêu, tòa truyền tống trận sau lưng họ,càng ngày càng xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.