Lục Tiên

Chương 27: Động phủ​




Kim Hồng Sơn đứng ngạo nghễ giữa biển xanh, từ vạn năm trước khi được tổ sư khai sơn Lăng Tiêu Tông Cam Cảnh Thành nhìn trúng, dùng nó khai sơn lập phái, duy trì căn cơ truyền thừa vạn năm. Cho đến ngày nay, Lăng Tiêu Tông nổi tiếng là một trong tứ đại danh môn, thực lực sâu không lường được, trong tông môn cao thủ nhiều như mây, thiên tài hội tụ, ai ai cũng phải kính ngưỡng, Kim Hồng Sơn cũng được coi là đệ nhất danh sơn phía nam Hồng Mông, là Linh địa hiếm có của Hồng Mông chủ giới.
Cả ngọn Kim Hồng Sơn cực kỳ to lớn, chung quanh có hàng trăm hàng ngàn những hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, như những vì sao vây quanh mặt trăng. Theo quy củ, đệ tử mới nhập môn phải tới Thanh Ngư Đảo tu luyện, chỉ có những đệ tử có thiên tư thông minh có thể đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh được được chính thức thu nhận vào sơn môn, đặt chân lên Kim Hồng Sơn tu luyện, xem như chính thức bước lên con đường tu Tiên Đại Đạo.
Vạn năm cơ nghiệp, vô số thế hệ kinh doanh, Kim Hồng Sơn hôm nay mọi mặt đã vô cùng hoàn mỹ, những Đại chân nhân Nguyên Đan Cảnh đạo hạnh cao thâm đức cao vọng trọng đương nhiên là những người ở đỉnh cao nhất, chỗ ở đương nhiên không giống người thường, tuy không thể đều bằng nhau, nhưng một phần ba những đỉnh núi cao nhất, có linh khí dồi dào nhất của Kim Hồng Sơn hầu như đều là động phủ thanh tu của các Đại chân nhân.
Những đỉnh còn lại là các khu kiến trúc chính của tông môn, kể cả Chủ Điện, là khu vực thường ngày rất là náo nhiệt, cũng là khu vực trọng tâm của Lăng Tiêu Tông.
Một phần ba phần dưới núi phủ đầy cây xanh, là khu vực động phủ của mấy ngàn đệ tử thân truyền Lăng Tiêu Tông, với vô số những con đường núi to nhỏ nối đi các nơi.
Trên Kim Hồng Sơn không có ai là người yếu, có một câu nói đã được lưu truyền rất nhiều năm rằng, người có thể đặt chân trên linh sơn, ít nhất cũng đều là cảnh giới Ngưng Nguyên cảnh, vì đệ tử Lăng Tiêu Tông hầu như ai cũng mạnh hơn các tán tu đồng cảnh giới rất nhiều, nên câu nói này gần như ai cũng biết.
Thẩm Thạch tu luyện ở Thanh Ngư Đảo năm năm, đối với tình hình tông môn đã có biết một chút, cộng với trên đường xuống núi được Đỗ Thiết Kiếm giải thích thêm, coi như đã biết khá rõ về tình hình trên Kim Hồng Sơn.
Đi từ khúc giữa núi trở xuống, số lượng kiến trúc tăng vọt, số lượng đệ tử mặc trang phục Lăng Tiêu Tông cũng đông hơn rất nhiều, có những tòa nhà nằm lộ ra hoàn toàn, cũng có những cái khuất sau những thân cây to, đệ tử nhộn nhịp tới lui, không hỏi cũng biết người nào cũng đều là cảnh giới Ngưng Nguyên cảnh trở lên, một số người đã mơ hồ có phong phạm Thần ý cảnh, tùy tiện cho một người ra khỏi tông môn, sẽ đều trở thành nhân vật cực mạnh đương thời.
Nhờ chuyến đi này, Thẩm Thạch cũng biết được địa vị của Đỗ Thiết Kiếm trong Lăng Tiêu Tông, hầu như tất cả đệ tử Lăng Tiêu Tông đều biết hắn, tiếng chào hỏi vang bên tai không dứt, kể cả những người có phong phạm Thần ý cảnh cũng vậy, người nào Đỗ Thiết Kiếm cũng cực kỳ thoải mái cười vẫy tay, thản nhiên đi qua.
Đương nhiên mọi người cũng nhìn thấy Thẩm Thạch đi bên cạnh Đỗ Thiết Kiếm, cũng nhìn ra hắn chỉ là một tu giả Luyện Khí cảnh, thế nên ai cũng rất là kinh ngạc, nhưng có lẽ bởi vì mặt mũi Đỗ Thiết Kiếm quá lớn, nên kinh ngạc thì kinh ngạc, chẳng ai hỏi tới nửa câu.
Tiểu Hắc Trư đi theo sau lưng Thẩm Thạch, mọi người cũng nhìn thấy, nhưng chẳng ai bận tâm, nuôi Yêu thú làm sủng vật là một chuyện rất bình thường đối với tu sĩ, thậm chí Thẩm Thạch còn nhìn thấy không ít người mang theo sủng vật có ngoại hình cổ quái hơn Tiểu Hắc Trư nhiều lần.
Hai người bước đi, thỉnh thoảng Đỗ Thiết Kiếm thuận tiện lại chỉ điểm một số khu kiến trúc quan trọng cho Thẩm Thạch biết, rồi dẫn hắn tới nơi đệ tử Lăng Tiêu Tông nghỉ ngơi thường ngày.
Cảnh ở chỗ này rất đẹp, có thể nhìn thấy biển xanh mênh mông ở xa xa, sóng xanh nhộn nhạo, bản thân hòn đảo giống như một viên trân châu xinh đẹp nằm trong nước biển, những ngọn gió biển tươi mát không ngừng thổi vào, làm cho người ta sảng khoái.
Đỗ Thiết Kiếm dẫn Thẩm Thạch đi dọc theo đường núi, con đường nhỏ uốn lượn qua những khoảnh rừng xanh ngắt, dọc đường có thể nhìn thấy hình dáng rất nhiều động , nhưng đương nhiên Lăng Tiêu Tông coi trọng việc riêng tư trong tu luyện, nên mỗi động phủ đều cách nhau ít nhất mấy chục trượng, hoàn toàn khác với cách sắp xếp động phủ ở Thanh Ngư Đảo. Do thế núi khác nhau, có những động phủ cực kỳ sáng sủa, nhưng cũng có cái khuất hẳn trong bóng mát, có cái nhìn ra biển, có cái lại giấu sâu trong khe núi trong rừng, có cái dựng ngay trên vách núi, có cái lại nằm nơi đất bằng thoai thoải.
Khu vực động phủ khá là yên tĩnh, rất ít có bóng người, những cánh cửa đá đóng chặt.
Đỗ Thiết Kiếm hướng dẫn: "Số lượng đệ tử trên núi hiện giờ của bổn môn đã vượt qua con số hơn hai nghìn người, mỗi người đều có động phủ riêng, quy củ trên núi khác với quy của ở Thanh Ngư Đảo, nãy giờ ta đã giới thiệu giản lược cho ngươi. Tuy tình huống của ngươi không giống người thường, có chút đặc thù, nhưng chính vì vậy mới dễ đưa tới những lời chỉ trích, sau này nên làm như thế nào, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Thẩm Thạch gật đầu: "Đa tạ sư huynh nhắc nhở, ta nghĩ ta đã biết phải làm thế nào."
Đỗ Thiết Kiếm khẽ vuốt cằm không nói gì thêm, dẫn hắn tới một động phủ thì dừng lại. Nơi này rất là thanh tĩnh, chung quanh cũng có rất ít động phủ, người gần nhất cũng cách hơn mười trượng, cửa động phủ nào cũng đóng chặt, trước cửa rơi đầy cành khô lá héo, giống như bên trong không có ai.
Chỉ có một cái là ngoại lệ, là một động phủ cách động phủ của Thẩm Thạch hơn năm mươi trượng, tuy cửa động cũng đóng chặt, nhưng con đường mòn trước cửa động lại hết sức sạch sẽ. Khi đi ngang qua tòa động phủ này, bước chân Đỗ Thiết Kiếm rõ ràng hơi chậm lại, ánh mắt cũng giống như lơ đãng liếc qua cửa động.
Bên trên động phủ của Thẩm Thạch là rừng rậm, có rất nhiều cổ mộc đằng, xanh ngắt sum xuê, phía trước động phủ ngoài con đường nhỏ, là dốc núi xanh tươi, nghiêng nghiêng hướng xuống dưới. Đối diện bên kia cửa động phủ là một vách núi cao sừng sững, ngăn trở mọi ánh mắt con người, ngay cả ánh mặt trời cũng khó mà chiếu xuống được tới cửa động, dưới đáy sườn núi, còn có một giòng suối nhỏ chảy ngang qua, mang theo tiếng nước rào rào từ thượng du truyền tới, bọt nước màu trắng văng khắp nơi, như có một thác nước nho nhỏ trốn đằng sau rừng cây, làm cho xung quanh động phủ râm mát và ẩm ướt.
Vì vậy đương nhiên đây không phải là động phủ tu luyện tốt nhất, trong trẻo nhưng quá lạnh lùng, Âm khí quá vượng mà dương khí chưa đủ, nhưng Thẩm Thạch vẫn rất bình thản.
Đỗ Thiết Kiếm giơ tay ném, Thẩm Thạch chìa tay tiếp được, cảm thấy vật kia có chút quen mắt, một lát sau mới nhận ra, đây không phải cùng loại với loại vân phù ngày xưa mình dùng hay sao?
Đỗ Thiết Kiếm chỉ chỉ cánh cửa động phủ, Thẩm Thạch đi tới, nhớ lại cách dùng, sau đó nhẹ nhàng ấn vân phù lên cửa đá.
Lớp lá khô dưới chân hắn tỏa mùi ngai ngái của lá mục, khẽ kêu lên giòn vang, sau một lát, theo vân phù sáng lên, cánh cửa đá từ từ mở ra.
Đỗ Thiết Kiếm cùng hắn đi vào, vừa đi vừa nói: "Động phủ trên núi có quy cách tương tự nhau, chỉ khác ở chỗ địa thế mà thôi, đệ tử khi được phân phối động phủ sẽ ở luôn trong đó, trừ phi lập được nhiều đại công, nếu không sẽ không được đổi động phủ."
Thẩm Thạch nhìn quanh. So với động phủ ở Thanh Ngư Đảo, động phủ này rộng hơn hẳn, mới chỉ là mới nhập môn mà đã có một tòa tòa động phủ lớn như vậy.
Trước mặt hắn có năm cái cửa đá nữa, để lộ bên trong còn có không gian rộng hơn nữa.
Đỗ Thiết Kiếm mỉm cười, giải thích từng cái: "Gian bên ngoài này là nơi tiếp khách, cũng là chỗ xử lý những chuyện lặt vặt, bên trong có năm gian thạch thất, to nhỏ khác nhau, tất cả đều có chỗ hữu dụng, nhưng ngươi bây giờ không nhất định phải dùng hết tất cả."
Hắn đi tới gian ngoài cùng bên trái: "Nơi này là phòng ngủ của ngươi, tu luyện thường này, có lẽ sẽ đều ở đây."
Hắn quay lại nhìn Thẩm Thạch: "Tuy hiện giờ ngươi được ở trên núi, nhưng môn quy cũng sẽ không sửa vì ngươi, muốn ở đây ít nhất phải có cảnh giới Ngưng Nguyên cảnh, cho nên tốt nhất ngươi nên mau chóng đột phá Ngưng Nguyên cảnh. Ngươi giữ lấy vân phù này, tới linh Dược Điện của Đan đường, sẽ có người đưa cho ngươi một viên Linh Đan, lúc ngươi phá cảnh ăn vào, có lẽ sẽ có mấy phần giúp ích."
Tim Thẩm Thạch đập mạnh một cái, đối với tu sĩ, phá cảnh là đại sự quan trọng nhất, nếu có Linh Đan trợ giúp phá cảnh, giá trị của nó không cần hỏi cũng biết, phần nhân tình này quả thực không nhỏ, chỉ là không biết đây là ý của Chưởng giáo chân nhân hay là nhân tình của riêng Đỗ sư huynh, nhưng Đỗ Thiết Kiếm không có ý nói kỹ, Thẩm Thạch cũng sẽ không hỏi thêm, chỉ thành tâm nói: "Đa tạ sư huynh."
Đỗ Thiết Kiếm khoát tay, cười: "Cũng không có gì to tát, so với phá cảnh những cảnh giới khác, phá cảnh từ Luyện Khí lên Ngưng Nguyên cảnh là cái đơn giản nhất, mấy đệ tử thế gia cũng vẫn dùng, chỉ là hiệu quả lên mỗi người khác nhau mà thôi. Nếu là cảnh giới cao hơn, đan dược giúp phá cảnh chính là thiên tài địa bảo, giá trị liên thành, ngay cả ta cũng chưa bao giờ được nhìn thấy. Đan đường bên kia nghe nói có không ít người mới, không chừng ngươi qua đó sẽ gặp được mấy người bạn cũ, lúc đó đừng quên những điều ta đã dặn."
Thẩm Thạch gật đầu: "Sư huynh cứ yên tâm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.