Lục Tiên

Chương 17: Chờ đợi




Người đã chết thì không thể sống lại được, huống chi đây vốn là kẻ xa lạ không quen biết cũng chẳng rõ tên, trong lòng dù có cảm khái “ người tốt” đoản mệnh, nhưng vì Thẩm Thạch đã trải qua nhiều phen sinh tử nơi Yêu giới cho nên hắn nhanh chóng quên đi chuyện về vị tán tu cao lớn nọ.
Ngày hôm nay, vốn dĩ khu vực yên bình ở Ngân Nguyệt hồ liên tiếp bùng phát các cuộc tranh đấu và chém giết. Hai môn phái tu chân bản địa của thành Đoạn Nguyệt trước đây là Hắc Phong Đường cùng Ngư Long Phái xuất thủ đánh nhau to làm liên lụy đến rất nhiều tán tu vô tội đi săn thú và hái thuốc ở Ngân Nguyệt hồ, càng khiến người ta phải kinh ngạc chính là Huyền Kiếm Môn cao cao tại thượng lần này cũng ngang nhiên ra tay, điều động đệ tử cao thủ của môn phái ra tham chiến.
Thực lực của danh môn đại phái đương nhiên không thể dùng các môn phái tu chân nhỏ như Hắc Phong Đường và Ngư Long Phái để cùng so sánh được. Sau khi mấy trận hỗn chiến nổ ra lúc ban đầu qua đi, đệ tử Huyền Kiếm Môn nhanh chóng đánh dẹp tất cả, chấn nhiếp toàn cục, bên cạnh đó cũng không ai đủ can đảm có hành động khác thường hay thừa cơ đục nước béo cò. Nguyên nhân phát sinh cuộc hỗn chiến chém giết này là do tin tức lan truyền từ thành Đoạn Nguyệt, theo đa số lời đồn nghe đâu người của Ngư Long Phái vì gặp được cơ duyên nên đã phát hiện được một trọng bảo ở Ngân Nguyệt hồ, tuy nhiên đó là bảo vật gì mà có thể khiến cho mọi người phải xôn xao thì các ý kiến lại không đồng nhất.
Có người nói thượng cổ tiên binh xuất thế, uy lực vô cùng, thần thông kinh thiên; có người nói chỗ đó xuất hiện một con linh thú cao giai còn non, nếu bắt về rồi nuôi lớn thì thành tựu về sau khó tưởng tượng được; lại có người cho rằng lấy đâu ra nhiều thứ cổ quái như thế, thật ra Ngân Nguyệt hồ vốn thừa thãi các loại Linh thảo, bỗng dưng hôm nay xuất hiện một cây Linh thảo cao cấp, ít nhất cũng đạt đến tứ phẩm, thậm chí là ngũ phẩm, dĩ nhiên được xem như thiên tài đại bảo, thu hút vô số tu sĩ đến tranh đoạt.
Chung quy, bảo vật này đến tốt cùng là cái gì, tạm thời trước mắt vẫn chưa có giải thích nào đủ sức thuyết phục. Ấy vậy mà trong Tu Chân giới từ trước đến nay, hầu như tất cả tu sĩ đều bon chen chạy theo các kỳ trân hiếm thấy hay thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, kể cả bí tàng từ thượng cổ hoặc di sản của tu sĩ thời cổ đại cũng như bảo khố của thần tiên …
Một khi cơ duyên xảo hợp gặp được vận may lớn, hiển nhiên có thể cá chép hóa rồng, một bước lên trời, làm giảm bớt vô số năm tháng khó khăn gian khổ, thậm chí là chút ít đau đớn trong tu luyện. Đệ tử bình thường không có tiếng tăm gì, một khi nhận được kỳ ngộ rồi từ đó về sau vang danh thiên hạ và trở thành huyền thoại, dù ở bất cứ thời đại nào của Nhân tộc trong Tu Chân giới cũng đều là người được ưa thích đầu bảng trong các câu truyện mang tính truyền thuyết, đặc biệt đối với nhân số tán tu khổng lồ thuộc tầng lớp dưới đáy của Tu Chân giới, đó chính là mơ ước thiết tha của họ.
Không còn cách nào khác, sống làm người cũng nên có mộng tưởng, con đường phía trước đầy gian khó, nếu có chút tưởng tượng như vậy thì chung quy vẫn tốt hơn.
Có lẽ tất cả mọi người khi còn trẻ đều có những ước mơ đẹp đẽ và phi thực tế, đương nhiên Thẩm Thạch cũng không ngoại lệ. Lúc hắn còn nhỏ, bởi vì đọc rất nhiều sách nên thậm chí ao ước gặp kỳ ngộ của hắn so với những đứa trẻ khác có khi còn nhiều hơn một chút. Dù sao đó cũng chỉ tâm nguyện mong mỏi đơn thuần của trẻ con, cho đến hôm nay, tuy hắn còn ít tuổi nhưng đã sớm không còn những mộng tưởng hão huyền đó nữa rồi.
Thẩm Thạch còn nhớ rõ những đạo lý mà phụ thân đã mất tích nhiều năm của hắn từng căn dặn: Hắn không phải là thiên tài, so với mình chắc chắn sẽ có người mạnh hơn, điều hắn có thể làm là càng phải chăm chỉ tu luyện.
Đối với sự đồn đại về món bảo vật kia, sau này Thẩm Thạch có nghe được một ít thông tin, nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Thẩm Thạch suy đoán cái thứ không biết nguồn gốc khiến mọi người bàn tán xôn xao, có lẽ tám chín phần mười là nằm trên người Chưởng môn Ngư Long Phái mà mình đã gặp qua, nhưng sau đó bị Huyền Kiếm Môn và Nam Cung Oánh có đạo hạnh cao hơn một bậc truy đuổi, chỉ sợ lão đầu Chưởng môn Ngư Long Phái hơn phân nửa không giữ nổi bảo vật trân quý đó rồi.
Thiên tài địa bảo chọn người có đức sao?
Lời này để lừa ma gạt quỷ, sự tình hôm nay Thẩm Thạch nhất định không tin được.
Mấy ngày tiếp theo, trong Ngân Nguyệt hồ thỉnh thoảng vẫn còn xảy ra vài trận tranh đấu nhưng quy mô so với trước đã nhỏ hơn rất nhiều, bởi vì Huyền Kiếm Môn dường như chỉ hành động chớp nhoáng rồi lập tức dừng tay. Hơn nữa nguyên do hôm đó Ngư Long Phái lấy được bảo vật muốn dấu làm của riêng cho nên Huyền Kiếm Môn xuất thủ chủ yếu là nhằm vào bọn họ, hai bên thực lực chênh lệch quá lớn, trải qua trận này khiến nguyên khí Ngư Long Phái đại thương, nghe nói ngoại trừ Chưởng môn mang theo bảo vật chạy trốn, còn lại hơn một nửa đệ tử trong tông môn đều bị Huyền Kiếm Môn đánh cho trọng thương.
Hôm nay Huyền Kiếm Môn thu tay lại, đệ tử của họ cũng rút khỏi Ngân Nguyệt hồ mà chẳng biết có tìm được món bảo vật kia không, điều này làm cho vô số người phải suy đoán và nguyên nhân thật sự trong đó thì chỉ có Huyền Kiếm Môn mới biết được.
Ở khu vực Ngân Nguyệt hồ, hai ba ngày tiếp theo vẫn còn xảy ra đánh đấm chém giết, hầu như đều phát sinh từ các đệ tử của Hắc Phong Đường và Ngư Long Phái, trước đây thế lực của hai môn phái này ngang nhau nên miễn cưỡng còn giữ được vài phần tình cảm, nhưng hôm nay đại thế của Ngư Long Phái đã mất, Hắc Phong Đường lại là kẻ đầu tiên bỏ đá xuống giếng, hơn nữa ra tay kiên quyết và độc ác, nếu so với Huyền Kiếm Môn thì còn thâm hiểm hơn ba phần.
Chuyện về những môn phái tu chân bản địa của thành Đoạn Nguyệt ngươi lừa, ta gạt, tranh đấu chém giết, Thẩm Thạch cũng nghe nói qua, nhưng dù sao việc này chẳng liên quan gì đến mình, vả lại đối với món bảo vật không rõ kia hắn đâu có khát khao quá lớn, thế nên vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu là ở lại Ngân Nguyệt hồ ba ngày vì thật ra Thẩm Thạch chẳng dính líu gì nhiều nên chỉ cần chú ý tránh xa cuộc tranh đấu của hai phái kia một chút là được. Thời gian trôi qua, người Lăng Tiêu Tông cũng sắp đến, lúc này Thẩm Thạch mới bắt đầu lên đường trở về thành. 
***
So với mấy ngày trước đây, lần trở về thành Đoạn Nguyệt này Thẩm Thạch nhanh chóng nhận ra bầu không khí nơi đây đã thay đổi một chút, tuy rằng người qua lại phần đông vẫn là tu sĩ, âm thanh phố phường ồn ào náo nhiệt nhưng rõ ràng có thể thấy thiếu đi rất nhiều bóng dáng đệ tử môn phái, ngẫu nhiên có một hai đệ tử mang phục sức của Huyền Kiếm Môn đi trên đường lại khiến cho các tu sĩ bên cạnh phải dùng ánh mắt kính nể từ xa nhìn tới.
Không sai biệt lắm, Ngư Long Phái đã hoàn toàn bị đập tan, chỉ còn lại Hắc Phong Đường cũng thay đổi từ quan điểm mơ hồ không đối địch trước đây sang nhanh chóng tìm mọi cách lấy lòng Huyền Kiếm Môn, thành thật tự nhận mình không bằng. Như vậy có thể thấy, trải qua trận chiến tại Ngân Nguyệt hồ, Huyền Kiếm Môn đánh ra một đòn như sấm giăng chớp giật đã có thể chấn nhiếp toàn thành.
Xem ra không bao lâu nữa, sợ rằng thành Đoạn Nguyệt này sẽ trở thành chốn riêng của Huyền Kiếm Môn rồi.
Một ý niệm như thế xẹt qua trong đầu Thẩm Thạch. Hòa vào không khí náo nhiệt ở trên đường, không xa ở đằng trước là chi nhánh của Thần Tiên Hội, đó là một tòa lầu các cao ngất và đứng sừng sững giống như hạc giữa bầy gà, Thẩm Thạch thoáng do dự rồi liếc nhìn những cửa hàng chung quanh, hắn hơi trầm tư một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định tiến về phía chi nhánh của Thần Tiên Hội.
Tại Ngân Nguyệt hồ mấy ngày vừa qua, bởi vì Tiểu Hắc bất ngờ bộc lộ thiên phú tìm Linh thảo nên trong Như Ý Đại của Thẩm Thạch đã có khá nhiều Linh thảo, tất nhiên hắn cũng phải trả một giá cao chính là thâm hụt mất bốn viên Linh tinh làm lương thực cho khẩu phần ăn mỗi ngày của Tiểu Hắc.
Nhắc tới tốc độ tiêu hao Linh tinh của Tiểu Trư mới biết nó còn lợi hại hơn cả tu sĩ bình thường và tu sĩ Luyện Khí Cảnh, nếu so sánh với tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh thì cũng không kém bao nhiêu, thậm chí có khả năng còn nhanh hơn một chút. Tuy vậy, sau khi Thẩm Thạch tính toán thu hoạch lại càng hiểu rõ giá trị của những cây Linh thảo Tiểu Hắc tìm được, đúng là được nhiều hơn mất.
Thần Tiên Hội là thương hội danh tiếng lẫy lừng, họ có đủ các chủng loại Linh tài, tất nhiên cũng có quầy chuyên thu mua hàng hóa, Linh tài từ rất nhiều tu sĩ cũng như bán của cải rồi thu về tiền mặt. Song, tất cả thương gia trên đời này đều giống nhau, chính là mua rẻ, bán đắt.
Trong Như Ý Đại của Thẩm Thạch đang chứa gần hai mươi cây Linh thảo các loại, đa số là nhất phẩm bình thường, thế nhưng ngoại lệ còn có hai cây Linh thảo nhị phẩm giá trị xa xỉ, một cây Bạch La Căn và một cây sau này Tiểu Trư tìm thấy ở ven hồ Ngân Nguyệt là Hắc Đàn Căn. 
Sau khi cân nhắc, Thẩm Thạch lấy tất cả Linh thảo nhất phẩm bán hết tại quầy thu mua của Thần Tiên Hội và chỉ để lại hai cây nhị phẩm. Từ trước đến nay, Linh thảo nhị phẩm vẫn có giá trị cao, tác dụng của chúng cũng không nhỏ, bên cạnh đó Linh thảo đạt tới phẩm giai như thế này đã có thể làm nguyên liệu chính trong các công thức luyện đan, nếu tùy tiện bán đi thì cảm thấy hơi đáng tiếc. Sau này mình chính thức trở lại Lăng Tiêu Tông, nói không chừng hai loại Linh thảo này còn có chỗ hữu dụng.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thạch bỗng nhiên lơ đãng nhớ tới Chung Thanh Lộ. Ba năm về trước, nàng vẫn còn là một nữ hài ở trên Thanh Ngư Đảo, thuật luyện đan của nàng cũng có thiên phú, mình cùng nàng đã lén lút thực hiện một thỏa thuận, hiện tại bất ngờ nhớ tới mới cảm thấy thật đúng là có chút buồn cười và ngây thơ làm sao.
Nếu như lúc đó bất kể ai trong hai người có tâm tư đen tối một tí thì chẳng phải đã dễ dàng lừa được đối phương ư?
Ba năm trôi qua, không biết hôm nay Chung Thanh Lộ ra sao, theo lý mà nói có lẽ nàng đã tu luyện đến Ngưng Nguyên Cảnh, mặt khác không còn được mình trợ giúp về Linh tinh để luyện đan, chẳng biết về sau tu luyện có bị chậm trễ hay không?
Nhớ đến Chung Thanh Lộ, Thẩm Thạch không khỏi nghĩ tới Chung Thanh Trúc rồi Tôn Hữu, Hạ Tiểu Mai…thậm chí hắn phát hiện mình còn nhớ rõ buổi nhập môn ngày đó đã xung đột với anh chàng nhỏ tuổi mập mạp Hậu Thắng. Giờ mới biết, đối với quãng thời gian ở trên Thanh Ngư Đảo, thật không ngờ lại khắc sâu trong lòng mình đến thế.
Trong khoảnh khắc, Thẩm Thạch như suy nghĩ xuất thần, mãi đến lúc vị tiểu nhị đứng sau quầy hàng nhẹ nhàng gọi hắn mấy câu thì Thẩm Thạch mới giật mình bừng tỉnh, hắn ngượng ngùng xen lẫn chút lúng túng nhưng rồi vẫn tiếp tục thực hiện cuộc mua bán này.
Cuối cùng thì Linh thảo trong Như Ý Đại đều bán xong, chỉ còn lại hai cây nhị phẩm, thu về mấy chục viên Linh tinh, cộng với số còn dư lại lúc trước, Thẩm Thạch thầm nhẩm đếm, tổng cộng có bốn mươi sáu viên.
Trong túi sẵn tiền, lòng không hoảng hốt, những lời này vẫn còn có chút đạo lý. Lại muốn nói tiếp, tuy rằng Linh tinh nhiều không phải nhiều nhưng Thẩm Thạch vẫn cảm thấy yên tâm hơn. Liền ngay sau đó, Thẩm Thạch hít sâu một hơi, tinh thần phấn chấn, chủ động quan sát chung quanh rồi rời khỏi chi nhánh của Thần Tiên Hội đi về phía Tam Xuân Lâu, vốn nằm ở vị trí tương đối yên tĩnh trong thành.
Sau mười ngày ước định, tính ra hôm nay đã đến ngày người của Lăng Tiêu Tông tới đây.
Thẩm Thạch thẳng đường đi tới, tuy rằng cảm thấy chung quanh hết thảy đều bình thường, chẳng có người nào đặc biệt chú ý tới mình nhưng hắn vẫn không kìm được một chút hồi hộp, Thẩm Thạch hi vọng mọi việc thuận lợi chứ đừng phát sinh rắc rối để mình có thể thuận lợi trở về Lăng Tiêu Tông.
Nhìn tất cả hình như cũng đúng với suy nghĩ của hắn, mãi cho đến khi Thẩm Thạch đến trước Tam Xuân Lâu thì chung quanh vẫn yên bình và không phát sinh bất kỳ sự việc khác thường nào.
Tam Xuân Lâu là một tửu lâu, bây giờ đang là buổi sáng, cửa lớn Tam Xuân Lâu mở rộng, bên trong bóng người ẩn hiện, mặc dù không náo nhiệt ồn ào nhưng hai ba bàn vẫn có khách ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.
Xem ra mọi thứ hình như cũng rất bình thường, Thẩm Thạch hít sâu một hơi, thoáng trấn tĩnh rồi cất bước đi vào.
Thế nhưng khi hắn vừa vào Tam Xuân Lâu được hai ba bước, còn đang mải quan sát tình hình ở bên trong xem có nên tìm một chỗ ngồi xuống và chờ đợi người của Lăng Tiêu Tông đến hay không thì bất ngờ nhìn thấy ở phía trước, ngồi quanh một cái bàn vuông vức gần cửa sổ có bốn người, ba nam, một nữ. Đó chính là người của Huyền Kiếm Môn: Cảnh Thành, Đinh Hòa, Phó Tuấn và Nam Cung Oánh.
Tim Thẩm Thạch đập mạnh một phát, gần như là vô thức muốn quay đầu tránh đi, nhưng không đợi hắn có bất kỳ phản ứng nào, hình như Nam Cung Oánh ngồi ở bên bàn vẫn luôn chú ý đến cửa ra vào của tửu lâu, nên khi Thẩm Thạch tới thì nàng ta là người đầu tiên nhìn thấy hắn, lúc này nàng đứng dậy vẫy vẫy tay với Thẩm Thạch rồi nói:
"Thẩm sư huynh, chúng ta chờ ngươi đã lâu, mời tới đây một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.