Lục Tiên

Chương 154: Dặn dò




Vầng Thái Dương từ chân trời phía đông xa xôi chậm rãi nhô lên, tỏa hào quang lên mỗi tấc đất của Yêu giới, cả Hắc Ngục Sơn to như vậy cũng tràn ngập ánh sáng chói lọi. Phượng Minh thành cũng đồng dạng đắm chìm trong ánh mặt trời. Trên tường thành cao ngất hãy còn lưu lại dấu vết trận chiến, nhưng nơi đây dường như đang mơ hồ bừng lên một luồng sinh khí.
Ít nhất là đại đa số Thanh Xà Yêu tộc cho rằng như vậy đấy
Bởi vì hãy còn là sáng sớm, ánh mặt trời dìu dịu, hòa cùng gió mới tràn lên da thịt, đem lại mấy phần cảm giác ôn hòa. Bất quá đối với Yêu tộc mà nói, thời điểm này ngoại trừ những kẻ được phân công trực đêm thì đại đai số còn đang o..o.. ngáy ngủ. Giữa muôn vàn giấc mộng đẹp như vậy thì Phượng Minh thành dĩ nhiên cũng chìm trong cái trạng thái yên tĩnh rồi.
Hôm nay đã là ngày thứ năm từ ngày Thanh Xà yêu tộc đánh hạ Phượng Minh thành, ánh nắng tươi sáng, thời tiết khô ráo sáng sủa, không như mấy ngày trước đó âm u, xem tình như báo trước vạn vật sẽ ngập tràn luồng sinh khí mới- một ngày thực sự tốt lành.
Lão Bạch Hầu đã lớn tuổi, không giống đại đa số Yêu tộc thích ngủ nướng, khi mà đất trời hãy còn tinh mơ trong lành, Lão đã mang theo một cái túi lớn, đi về phía trong cùng của phủ đệ, hướng tới chính là cái thạch thất nằm sâu trong núi.
Cả một đoạn đường không người, mấy tên Thanh Xà Vệ sau mấy ngày đầu chiếm thành còn khẩn trương, nay đại cục đã định hình, trong lòng đã có vài phần trây lười lộ ra rồi. Lão Bạch Hầu hờ hững nhìn những đình viện trống rỗng xung quanh, bước chân thoáng dừng lại một lát,khẽ lắc đầu, rồi vẫn là một thân một mình Lão đi vào mật thất thông đạo.
Không bao lâu sau, Lão đã thấy màn kim sắc nhu hòa quen thuộc, đó chỉ có thể là quang mang của Kim Thai Thạch. Mấy tảng đá cô đơn giờ khắc này chỉ có những tiếng lật sách khe khẽ làm bạn.
Lão Bạch Hầu đừng ở đó trong thông đạo, khẽ dừng một lát. Lão không có lập tức đi vào mà yên lặng trông về phía trong mật thất trước, nhìn thoáng qua. Chỉ thấy tại chân mấy khối Kim Thai Thạch, mấy quyển sách xòe ra, bên cạnh là chồng sách như ngọn tiểu sơn, gần đó cũng có không ít sách được bỏ riêng ra, xem như đều có dấu vết lật qua rồi.
Thẩm Thạch ngồi bên cạnh núi sách, tay cầm một quyển sách khác, trầm ngâm đọc. Kim Thai Thạch phát ra kim sắc quang mang, như cánh tay đang ôn hòa quyện tròn lấy thân thể hắn. Làm cho cả một thân áo đen của “Quỷ Vu” Thẩm Thạch dường như tiêu tán đi hết cái khí tức âm trầm kia vậy.
Lão Bạch Hầu nhìn một hồi, trên mặt chẫm rãi hiện ra một bộ dáng trìu mến thương yêu, xen lẫn nét rạng rỡ tươi cười mà ngày thường ít thấy được. Bất quá sau một lát, Lão thu cái tâm tình kia lại, chống quải trượng* đi vào mật thất.
*Quải trượng: cái gậy chống/ Chân thứ ba của Lão Bạch Hầu lưng còng.
Tiếng bước chân dồn theo tiếng quải trượng gõ xuống nên thạch thất, thoáng cái liền đánh thức Thẩm Thạch, bất quá hắn không quay đầu lại. Có lẽ là vì hắn đã sớm nhận ra tràng âm thanh quen thuộc do Lão Bạch Hầu gây ra, không cần quay đầu mà thoáng đã nở nụ cười hỏi: “Lão Hầu đã đến a, hôm nay như thế nào nào lại dậy sớm vậy a?”
Lão Bạch Hầu cầm theo cái túi lớn kia đi đến bên cạnh hắn, cười nói: “Già rồi a, ta không ngủ nổi, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, đương nhiên sẽ tới chỗ ngươi đây thôi”
Nói qua, Lão dốc ngược cái túi lớn, rầm rầm một tràng mưa sách, ít nhất là mấy trăm quyển trong túi sổ ra. Mắt thường cũng thấy là núi sách kia đã được chồng cao thêm không ít.
Sau đó Lão Bạch Hầu cầm trong túi lớn tiện tay ném ra bên cạnh, cười nói:” Tốt rồi, túi sách này đã là những quyển sách cuối cùng trong tiểu lâu rồi, thêm vào những quyển mấy ngày trước ta đưa đến đây, hai tầng tiểu lâu tang thư không sai biệt đều bên cạnh ngươi rồi đó”
Thẩm Thạch nhìn núi sách, ánh mắt mênh mông, nhất thời có chút cảm khái, cười khổ nói: “Trước kia là tìm muốn tìm sách để đọc mà không có, lần này thì… Nhiều sách như vậy, đâu có thể trong hai ba ngày mà xem hết a!”
Lão Bạch Hầu ngồi xuống cạnh hắn, cười a hả mà nói:” Không sao đâu, nếu hai ba ngày nữa không xong, ngươi hãy vẫn giúp ta một lần, tiếp tục xem cho hết, cũng vừa vặn cái tâm ý muốn đọc sách của ngươi, thế không phải là nhất cử lưỡng tiện sao?”
Thẩm Thạch trừng mắt liếc lão một cái, Lão Bạch Hầu vẫn cười hắc hắc, bộ dạng tựa hồ không có chút nào là muốn xin lỗi. Thẩm Thạch đúng là hết cách, nhưng trong nội tâm lại xác thực cảm thấy cả phủ thành khó mà kiếm được chỗ nào khác yên tĩnh mà tu luyện, hơn nữa lại còn được đọc nhiều mật tịch như vậy, quả thật là khó có thể bỏ qua được. Do dự một chút, hắn đành phải tức giận nói: “Ta bị giam nơi đây quá lâu, tý ta phải ra ngoài một chút hít thở không khí”
Lão Bạch hầu vội vàng nói:” Cha, đây là việc nhỏ, đợi tý nữa ta cùng ngươi đi ra ngoài một chút cũng có thể a”
Thẩm Thạch cười nhạo một tiếng, chẳng muốn để ý tới cái lão Hầu giảo hoạt này nữa, quay lại phía núi sách nhìn thoáng qua, lắc đầu thở dài:”Cần hai tầng lầu mới có thể để hết chỗ sách này a, nhiều lắm, nếu có thể có cách đem chỗ sách này tùy thân mang theo thì tốt biết mấy a, ta cũng không cần phải ngồi mãi nơi này rồi”
Lão Bạch Hầu cười cười nói:”Loại chuyện tốt như vậy ngươi cũng nghĩ ra được a”. Nói đến đây, Lão đột nhiên đình trệ, nư là nhớ ra điều gì đó, suy tư một lát cười nói,”Bất quá việc ngươi vừa nói đến, ta dường như đã từng nghe nói qua rồi thì phải”
Thẩm Thạch “Ồ” lên một tiếng, nhất thời hết sức hiếu kì hỏi:”Ngươi nghe nói qua cái gì, chẳng lẽ thật sự có thể thể tùy thân mang theo cùng lúc bảy tám tram cuốn sách?” Lập tức hắn như là có chỗ tỉnh ngộ, mỉm cười nói:” Ta đã biết, lão muốn nói năm nó hãy còn Thiên Yêu Vương Đình các cao giai yêu tộc sao? Vậy mà cũng so sánh a, người ta một lần xuất hành, ra trận, đều tính cả tram, nghìn người theo hầu hạ, bắt mấy người mang theo mấy trăm quyển sách thì có là gì a”
Lão Bạch Hầu vẫy vẫy tay cười nói:”Không liên quan đến những cao giai Yêu tộc kia, là ta nhớ trước kia từng xem qua một cuốn sách, bên trong nói về những năm cuối Thiên Yêu Vương Đình, Nhân tộc phát hiện ra linh tinh mà nhờ đó quật khởi, tiếp theo chính là Nhân tộc dùng khả năng là tộc am hiểu hiểu nhất về việc chế tạo, tạo ra được không ít đủ loại pháp khí công dụng khác nhau. Nghe nói trong số đó có một loại Pháp khí kì dị, nhìn qua chỉ như một thứ nho nhỏ tầm thường, là mọt cái túi hay thủ trạc(vòng tay), giới chỉ(nhẫn) các loại nhưng bên trong là cả một không gian khác, đủ để sắp xếp cả một rương lớn hoặc thậm chí là lớn hơn nữa”
Thẩm Thạch bỗng nhiên trầm mặc lại, một lát sau, mới khẽ nói:” Cái gì, chả nhẽ còn có loại kỳ vật như vậy…”
Lão Bạch Hầu cười khổ một tiếng, tuy rằng trên mặt như có chút cay đắng nhưng cũng có thể thấy trong lòng lão đối với loại đồ vật này cũng có sự coi trọng:”Đúng vậy a, năm đó ta nhìn thấy những văn tự ghi chép lại điều này, trong nội tâm cũng như ngươi bây giờ không khác máy một ý niệm trong đầu, đều là nghĩ thầm: cái gì, trên đời lại có vật thần kì như vậy ư!” Thanh âm dừng lại một chút, Lão Bạch Hầu nghĩ rồi nói:”Ta nhớ được trên sách nói như vậy đấy, khi ấy Nhân tộc đem loại kì vật ấy gọi là ‘Túi Càn Khôn’, nghĩ đến ý tứ chính là nó là cái túi nho nhỏ có thể dung nạp Càn Khôn mà ra a”
Thẩm Thạch vô thức nhìn thoáng qua vê phía bàn tay của mình, chẳng qua là chỗ đó chả có gì, rồi nhìn hai cái Tiểu Như Ý Giới có phần đã hư hao. Tâm tình hắn lúc này quả có vài phần vi diệu, tram mặc một lát, rồi vẫn là thở dài, hắn thản nhiên:”Không thể tưởng tượng Nhân tộc vậy mà có thể tạo ra kì vật như vậy, thật sự là lợi hại…Ách!”
Lời tán dương mới thốt được phân nửa, Thẩm Thạch chợt nhớ thân phận mình dù sao bây giờ cũng là Yêu tộc, cứ như thế tán dương kẻ thù sinh tử thì thật không thỏa đáng, lại càng không cần phải nói kẻ bên kia đối với việc trùng hưng Yêu tộc lại là thâp phần ngoan cố, hắn liền dừng lại, đồng thời nhìn thoáng qua Lão Bạch Hầu.
Ai ngờ lão Bạch Hầu thoạt nhìn có vẻ rõ ràng là không tức giận, chẳng qua là vẫn ngồi đấy, ánh mắt như đang suy nghĩ xuất thần điều gì, hồi lâu mới khoi phục lị, thấy Thẩm Thạch đang nhìn mình, trầm mặc một lát rồi cười khổ một tiếng, thở dài:”Những lời nói này, nếu ra ngoài ngươi ngàn vạn lần đừng có lung tung, nhớ không!”
Thẩm Thạch nhìn lão, thêm vài phần hiếu kì:”Lão Hầu, ngươi không tức giận sao?”
Lão Bạch Hầu cười cười, sắc mặt chua chat:”Ta thực ra hoàn toàn chính xác từng trong nội tâm phiền muội, chẳng qua nghĩ lại, rõ ràng là Nhân tộc có chỗ lợi hại, bọn chúng cho đến bây giờ vẫn là tộc giỏi nhất trong việc am hiểu chế tác rồi, có đôi khi ta thấy hai chữ:’khéo tay’ thật sự rất thích hợp với Nhân tộc”
Thẩm Thạch im lặng một lát, nói:”Ta nhớ trước kia lão nói với ta, Nhân tộc là tự chế tạo các loại Pháp khí, cũng là chuyên dùng các loại Pháp khí này?”
Lão Bạch Hầu gật gật nói:”Đúng vậy, ví như Túi Càn Khôn là một loại Pháp Khí có thể dùng chứa vật lớn khác, chẳng qua là Nhân tộc tạo ra các loại Pháp khí, Pháp bảo các loại không chỉ có vậy, còn có loại công kích, phòng ngự, hô phong hoán vũ, phi thiên độn địa rất nhiều loại Pháp khí kì dị vô số kể, căn bản là không tính hết được. Có thể nói năm đó Nhân tộc sở dĩ có thể diệt Thiên Yêu Vương Đình ta, trừ thực lực bản thân mạnh mẽ của bọn họ ra, đủ loại Pháp khí, Pháp bảo cũng là một trợ lực to lớn đó!”
Thẩm Thạch im lặng, Lão Bạch Hầu chẳng biết tại sao cũng không mở miệng, trong mật thất, thời gian dần trôi qua, không khí càng yên lặng lại. Thẩm Thạch liếc nhìn Lão Bạch Hầu; Lão suốt ba năm này xem như vừa là bạn thân duy nhất, cũng chính là người hợp ý với hắn nhất. Hắn đối với lòng Lão là hết sức quen thuộc rồi; hắn biết rõ Lão tuy rằng ngày thường hay cười ha hả, cái gì cũng như không thèm để ý, chuyện gì cũng đều có thể tỏ tường, nhưng duy chỉ có chuyện năm xưa Thiên Yêu Vương Đình bị Nhân tộc đánh diệt, dù chỉ là nói đến chuyện vụn vặt bên lề cũng có thể khiến Lão vì thế mà đau lòng, tâm tình thường thường sẽ trùng xuống.
Lão Bạch Hầu, giữa đám võ phu Yêu tộc chỉ biết chém giết mưu cầu danh lợi, Yêu giới nội chiến, hẳn là nằm trong số nhỏ con ghi nhớ năm xưa Yêu tộc vinh quang thịnh vượng nư thế nào rồi a! Chẳng qua là mặc dù lòng mang theo chí lớn như vậy thì có thể làm được gì, một Lão Hầu già yếu, mắt thấy còn không biết sống được vài năm nữa hay không thì thế nào đây?
Thẩm Thạch giương mắt hướng Lão Bạch Hầu nhìn lại, Lão vẫn bộ dạng như vậy ngồi đằng kia, sau một lúc lâu, Lão cầm hồ lô rượu đeo bên eo, mở miệng lấy một hớp, sau đó khẽ nhắm mắt lại! Cay đắng!※※※
Từ sau lúc ấy, Lão Bạch Hầu đều rất ít nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi đằng kia mà yên tĩnh uống rượu, đôi khi là nhặt từ mặt đất lên một quyển sách, lật xem một hồi, nhưng đa phần thời gian tựa hồ luôn mang theo tâm sự.
Thẩm Thạch cũng không quấy rầy Lão, hắn cứ như vậy yên tĩnh mà đọc sách. Mỗi giây phút cũng cứ như vậy chậm rãi trôi đi, lơ đãng trong mỗi con mắt, mỗi ánh nhìn.
Tại đây, giữa mật thất, Lão Hâu già đã ngồi được cả một ngày; bởi vì đã uống không ít rượu nên mặt Lão có chút ửng đỏ, dường như vài phần men say đã ngấm, bất quá Lão vẫn có thể chống quải trượng đứng vững vàng, hướng Thẩm Thạch chào rồi liền quay đi.
Thẩm Thạch đưa mắt nhìn Lão đi ra, không biết vì sao trong nội tâm hắn có cảm giác kì quái. Như là đối với Lão Bạch Hầu đang tràn ngập cái cảm giác cảm giác bất đắc dĩ xen lẫn bi thống này, Thẩm Thạch mơ hồ như cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh, khó hiểu đến bực bội.
Quyển sách trên tay xem không thể thông, hắn liền tiện tay ném xuống đất; nhưng nhất thời lại thấy ngổn ngang là sách, hắn lại có chút nhíu mày. Suy nghĩ một chút, liền cúi người thu gom lại đống sách đang lộn xộn.
Đúng lúc này, Lão Bạch Hầu đang đi ra bỗng nhiên ngừng chân, sau đó chẳng biết tứ lúc nào giọng Lão đã khan khan, đối với Thẩm Thạch nói:” Thẩm Thạch, ngươi muốn xem thật nhiều sách thì cố gắng để sống a”
Thẩm Thạch ngơ ngác nột chút, đứng dậy, nhìn về phía Lão Bạch Hầu hôm nay có chút kì quái, chỉ thấy một khuân mặt già nua, thấp thoáng vẻ lực bất tòng tâm đượm sự thống khổ trong cõi lòng; lại mang theo vẻ say, dường như còn có cả vẻ bất đắc dĩ, đứng xa xa hướng phía hắn phất phất hắn nói:” Thẩm Thạch, cố gắng sống a, đừng như lũ Yêu tộc bên ngoài kia chỉ biết nội loạn đánh giết ngu xuẩn, sẽ chỉ là con đường chết đấy!”
Thẩm Thạch vô thức “A” một tiếng, lại cũng không biết phải trả lời ra sao. Bất quá nhìn Lão Bạch Hầu bộ dáng cũng không nghĩ Thẩm Thạch sẽ trả lời, mà Lão thì cũng chưa hết kì quái, miệng hét lên vài câu, không biết là thứ ngôn ngữ gì rồi chẫm rãi đi ra ngoài, thân ảnh biến mất trong thông đạo.
Thẩm Thạch đứng nguyên tại chỗ, nhất thời mờ mịt, trong tay vẫn cầm một chồng sách, suy nghĩ hồi lâu bỗng nhiên vứt luôn chồng sách xuống đất, sau đó do dự chẫm rãi thò tay lên ngực, lấy ra một quyển trục màu đen.
Kim Thai Thạch quang mang kim sắc ôn hòa, Thẩm Thạch ngước mắt nhìn những chú văn, trên mặt biểu lộ tựa hồ vô cùng phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.