Lục Tiên

Chương 134: Hung Lang khát máu




Vì quyết đấu trước tận thắng lợi, quân doanh Thiên Thanh Yêu Xà cả ngày hôm đó đều đắm chìm trong bầu không khí vui sướng, nhất là người chiến thắng - Thổ Cẩu, đã trở thành anh hùng trong mắt rất nhiều tiểu Yêu, đi đến đâu cũng được mọi người hoan hô nhiệt tình, làm cho Thổ Cẩu đắc ý đến mức hai tai trên đầu muốn rủ xuống luôn.
Thẩm Thạch chẳng cảm thấy có gì phải vui mừng đến thế, nhưng hắn cũng không thể làm việc sát phong cảnh, nên thừa dịp mọi người không chú ý, ôm theo Tiểu Hắc Trư tìm một hướng vắng người mà đi.
Ba năm qua, Tiểu Hắc Trư so với năm đó đã lớn thêm không ít, đã cao tới đầu gối Thẩm Thạch, toàn thân đen nhánh, không có một cọng lông màu khác, cả người bóng loáng như một cục than đá, chỉ có hai con mắt là có mấy phần màu trắng.
So với Yêu thú Thạch Bì Trư bình thường, Tiểu Hắc Trư phát triển quá chậm, Thẩm Thạch cũng từng hỏi lão Bạch Hầu, lo cơ thể Tiểu Hắc Trư có vấn đề. Nhưng theo lão Bạch Hầu nói, thì hẳn là huyết mạch Tiểu Hắc Trư có lẽ bị dị biến, có lẽ tương lai sẽ mở ra lý trí, trở thành một Yêu tộc mới. Nhưng huyết mạch biến dị làm chậm tốc độ sinh trưởng thì cũng là lần đầu tiên trong đời lão Bạch Hầu nhìn thấy.
Thẩm Thạch nhớ lại cái hôm Ngọc Lâm nương nương vừa mới tu thành Đại Đạo, lúc nhìn thấy Tiểu Hắc Trư đã nói mấy câu, nên lặp lại mấy câu ấy hỏi lão Bạch Hầu, lão Bạch Hầu bất mãn đáp tuy hôm đó Ngọc Lâm nương nương nhìn ra con Tiểu Hắc Trư này có chút khác thường với Thạch Bì Trư bình thường vì nó bị dị biến, nhưng biến dị như thế nào thì Ngọc Lâm nương nương là thân phận địa vị gì, làm quái nào lại đi chú ý một con Tiểu Hắc Trư như vậy?
Hơn nữa, dù có huyết mạch biến dị như thế nào đi nữa, Tiểu Hắc cũng vẫn chỉ là một Thạch Bì Trư mà thôi, tiền đồ tương lai cũng chỉ có thế, không đáng cho Ngọc Lâm nương nương phải chú ý.
Thẩm Thạch cảm thấy bất đắc dĩ, ba năm ở chung, hắn và Tiểu Hắc đã sinh ra cảm tình với nhau, Tiểu Hắc Trư thích ăn mê ngủ, chẳng làm được cái gì, mỗi ngày đều đi theo sát Thẩm Thạch, và trong Yêu giới hung hiểm lạ lẫm này, Thẩm Thạch đã bất tri bất giác xem nó là "Bằng hữu" thân cận duy nhất của mình.
Dù, nó kỳ thật chẳng qua chỉ là một con heo.
Khi quay về doanh, lão Bạch Hầu liền bị Ngọc Lâm nương nương gọi đi, chắc là có chuyện muốn thương nghị với lão. Lão Bạch Hầu tuy tuổi già sức yếu, nhưng kiến thức lịch duyệt phong phú, rất được Ngọc Lâm nương nương coi trọng, mỗi khi có việc cần thương nghị quan trọng đều được tham gia.
Không có lão Bạch Hầu, Thẩm Thạch cũng chẳng còn ai thân cận. Một là vì hắn vốn không thích thân cận với Yêu tộc, hai là Yêu tộc với thân phận Quỷ Vu của hắn nên cũng rất giữ khoảng cách, nên ngoài lão Bạch Hầu, hắn chỉ còn quen một người có suy nghĩ cực kỳ đơn giản, ngày thường nói không được mấy câu là Thạch Trư, nhưng hiện giờ Thẩm Thạch không có ý định đi tìm Trư Yêu nói chuyện phiếm.
Thẩm Thạch đi không mục đích, bất giác đi tới biên giới quân doanh, nhìn thấy mấy con Hồ yêu đang ở trong một góc vắng làm cái gì đó. Giống hệt lần trước hắn nhìn thấy, lần này xung quanh Hồ Yêu cũng có bốn năm Thanh Xà Vệ nửa người nửa xà, sắc mặt nghiêm nghị cảnh giới cho họ, không cho bất kỳ ai tới gần.
Thẩm Thạch từ xa nhìn họ, rất là tò mò.
Thân phận của Hồ Yêu không khó để nhìn ra, nên Thẩm Thạch nhận ra ngay họ là người của Huyễn Hồ nhất tộc.
Trong Yêu giới chủng tộc Yêu tộc rất nhiều, không thể nào đếm nổi, mang danh là cùng một loại đại chủng tộc, chỉ vì huyết mạch khác nhau hoặc có xuất thân Yêu thú khác nhau, nên địa vị có đôi khi cũng khác biệt như ngày với đêm.
Chẳng hạn như, Hồ yêu thuộc Huyễn Hồ nhất tộc, ở Yêu giới có thân phận địa vị không cao, đại khái là chỉ hơn Yêu tộc hạ đẳng bình thường một chút. Nhưng cũng là Hồ Yêu, nếu thuộc "Ngân Hồ" nhất mạch, một trong tám Đại Yêu Vương bộ hạ của Yêu Hoàng năm đó, có địa vị thanh danh hiển hách danh chấn Yêu giới thì lại khác, phóng nhãn toàn bộ Yêu tộc cũng là huyết mạch hạng nhất.
Huyễn Hồ nhất tộc, đương nhiên không có khả năng so với họ hàng xa Ngân Hồ Yêu tộc, danh khí của họ thua kém quá nhiều, mà thực lực cũng vậy. Trong Yêu giới, những danh tộc có thực lực cường đại, đều thu hút được rất nhiều Yêu Tướng Yêu binh của tộc khác đi theo phụ tá, tạo thành những thế lực cực lớn, như Thanh Xà, Hắc Phượng, cả Xích Hổ nhất mạch mới bị diệt tộc, đều là như vậy.
Những bộ tộc Yêu tộc kém hơn, như Huyễn Hồ, bản thân tuy có được thực lực nhất định, nhưng không đủ cường đại để chấn nhiếp những Yêu tộc khác và thu hút họ đi theo, nên trong tộc chỉ có người của bổn tộc ôm lấy nhau và tranh đua với những thế lực cường đại để tìm đường sống. Nên nếu nói Thanh Xà nhất mạch, thì là gồm nhiều chủng loại Yêu tộc khác nhau, nhưng nói đến Huyễn Hồ nhất tộc, thì toàn tộc chỉ có Huyễn Hồ và Huyễn Hồ mà thôi.
Huyễn Hồ nhất tộc có thể ở trong Yêu giới sinh tồn nhiều năm, đương nhiên là có bản lĩnh riêng, Ngọc Lâm vì sao tôn trọng họ, Thẩm Thạch cũng biết. Nhưng cái cảnh thần bí này đã nhìn thấy hai lần, không thể không nghi ngờ đám Huyễn Hồ này rốt cuộc muốn làm gì trong quân doanh?
Có điều lần nào quanh họ cũng có Thanh Xà Vệ đi theo cảnh giới, nên đương nhiên chuyện họ làm là do Ngọc Lâm yêu cầu, thật không biết Thiên Thanh Xà Yêu chi chủ muốn làm gì.
Thẩm Thạch nhìn đám Hồ yêu rất lâu mới quay người đi.
※※※
Hôm sau, Hắc Phượng Yêu quân sớm mở doanh xuất trận trước, đến trước trận của Thanh Xà Yêu quân đánh trống reo hò, trắng trợn khiêu khích. Thanh Xà quân từ tốn mở cửa, bày trận xong mới ra.
Hai bên lại ở bên sườn núi giằng co, lần này Hắc Phượng Yêu quân khiêu chiến trước, Lang Yêu hôm qua khiêu chiến không thành hôm nay tiếp tục xông ra, hùng hổ đến trước trận.
Cũng giống hôm qua, Lang Yêu không đem theo một thân vệ nào, chỉ có một mình, kiêu ngạo và hung tợn buông lời khiêu chiến.
Thẩm Thạch nhìn Lang Yêu, trước đây hắn chưa từng gặp yêu, không biết gì về lai lịch và thực lực của họ, nhưng thấy Hùng Yêu chết trận đứng ra đại biểu cho toàn bộ Hắc Phượng Yêu tộc quyết chiến để lấy mặt mũi, có thể thấy tên kia tuyệt không phải hạng xoàng xĩnh.
Hắn chuyển ánh mắt về trung quân, Ngọc Lâm và em gái đứng giữa đám Yêu Tướng, lão Bạch Hầu đứng bên cạnh Ngọc Lâm.
Ngọc Lâm nhìn Lang Yêu một lát, quay đầu bàn bạc với mấy Yêu Tướng xung quanh mấy câu, rồi hạ lệnh cho một Yêu Tướng đứng cách đó không xa xuất trận.
Đây là một con Ngưu Yêu đầu trâu thân người.
Thổ Cẩu phong quang vô hạn hôm qua, tuy là đại thắng, nhưng thi triển bổn mạng thần làm tiêu hao quá nhiều tinh lực, trong một ngày không thể nào khôi phục được, mà dù hắn có khôi phục được như lúc ban đầu, Ngọc Lâm cũng sẽ không cho hắn xuất chiến, nếu không chẳng khác gì cho phe bên kia cơ hội để lật bàn. Cho một Yêu Tướng khác xuất chiến, thắng đương nhiên là tốt nhất, còn nếu bại, Thanh Xà Yêu tộc cũng có lời để nói.
Ngưu Yêu cao lớn, không thua gì Hùng Yêu hôm qua, nhìn là biết hùng tráng cường hãn. Có lẽ vì hôm qua chiến thắng, hoặc vì có bản tính kiêu ngạo, nên khi Ngưu Yêu đi ra trận dáng vẻ rất kiêu ngạo, đến nơi cũng không vội đấu võ, mà dùng khả năng nhục mạ, chửi mắng Lang Yêu một phen.
Lang Yêu chỉ im lặng, vô cùng lạnh lùng, hung tàn đánh giá đối thủ đang càn rỡ trước mặt.
Thẩm Thạch nhìn Lang Yêu chằm chằm, chẳng biết tại sao không hề nhìn Ngưu Yêu của phe mình, nét mặt hắn dần trở nên nghiêm trọng.
Ngưu Yêu bị ánh mắt lạnh lẽo của Lang Yêu nhìn chằm chằm thì thấy không thoải mái, đương nhiên không phải là sợ hãi, mà là bực bội, nên gào lên hai tiếng "Ùm...ụm bò....ò... Ùm...ụm bò....ò...", cây chùy trong tay vung vẩy, đánh thẳng qua.
Đôi mắt lạnh lẽo của Lang Yêu lóe lên một tia lãnh khốc, lùi lại hai bước. Ngưu Yêu một chiêu đẩy lùi địch thủ, thì phấn chấn, "Ùm...ụm bò....ò..." lại gầm một tiếng, thiết chùy tung bay, xông tới, cùng Lang Yêu cận chiến.
Lão Bạch Hầu lại đến bên cạnh Thẩm Thạch bên cạnh, nhìn vào cuộc chiến, hỏi nhỏ: "Man Ngưu đấu với Huyết Lang, ngươi nghĩ thế nào?"
Thẩm Thạch nhướng mày: "Huyết Lang? Là Phệ Huyết Lang của Hắc Ngục Sơn?"
Lão Bạch Hầu gật đầu: "Đúng vậy. Thì sao?"
Thẩm Thạch thoáng nhớ lại chuyện cũ, nhưng lập tức hồi thần trở lại. Trận chiến trước mặt đang rất gay cấn, Man Ngưu có vẻ chiếm được thượng phong, làm cho Thanh Xà Yêu quân ồn ào hoan hô.
Lão Bạch Hầu nhìn Thẩm Thạch, thấy hắn không trả lời, thì không hỏi nữa, cũng quay sang nhìn trận đấu.
Man Ngưu càng đánh càng hăng, đầu đánh cho địch thủ Huyết Lang liên tục lùi lại, làm bao nhiêu người hoan hô nhảy nhót, làm hắn càng thêm hăng hái, cảm thấy chỉ cần tiến thêm một bước là có thể chiến thắng, giành thắng lợi vì Ngọc Lâm nương nương, và cũng được như Thổ Cẩu hôm qua, được toàn quân tung hô đầy phong quang.
Trong lòng Man Ngưu đầy vui mừng, toàn lực công kích Huyết Lang. Huyết Lang tiếp tục lùi, né kịp một đòn, ngay khi Man Ngưu gầm lên định ra sát chiêu, cơ thể Huyết Lang đột nhiên uốn éo một cách quỷ dị, không lùi mà tiến tới, áp sát vào Man Ngưu.
Man Ngưu vốn đang định xông tới thì bất chợt hoa mắt, không ngờ nhìn thấy cơ thể cao gầy của Huyết Lang ngay sát cạnh mình, không khỏi sợ hãi. Nhưng hắn chưa kịp phản ứng, Huyết Lang đã vươn bàn tay đầy móng vuốt sắc bén, nhanh như chớp tóm lấy cổ họng Man Ngưu.
"Lạch cạch!"
Âm thanh thanh thúy vang vọng khắp cả hai quân. Cơ thể cao lớn của Man Ngưu cứng ngắc, máu từ cổ phun ra như suối, Huyết Lang cắn vào cổ Man Ngưu, hút lấy máu tươi.
Sau một khắc yên tĩnh, phe Hắc Phượng Yêu tộc bùng lên một tràng hoan hô mãnh liệt, còn trận doanh Thanh Xà hoàn toàn im lặng.
Thẩm Thạch nheo mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng đầy máu tanh.
"Phanh!" , một thanh âm nặng nề, Man Ngưu ngã vật xuống đất, yết hầu bị lủng một lỗ to tướng làm ai cũng phải giật mình. Huyết Lang mở cái miệng đầy máu tươi về phía Thanh Xà Yêu quân, gầm lên một tiếng, rồi cười nhạt quay trở về phe Hắc Phượng Yêu tộc.
Một cuộc quyết chiến, cả hai bên đều chưa hề xuất ra bổn mạng thần thông, mà đã chấm dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.