Lục Tiên

Chương 130: Sách cổ




Lúc ra khỏi khách sạn, Thẩm Thạch vẫn giữ vẻ thản nhiên như không, đồng thời cẩn thận, âm thầm, thoáng quan sát xung quanh, phát hiện người xung quanh đây không có ai chú ý tới mình, kể cả người trong khách sạn.
Hắn cứ bình tĩnh như vậy mà hướng tới đại lộ bên ngoài, đứng ở trong dòng người tấp nập nội tâm liền chậm rãi thở dài một hơi, ít nhất xem chừng có vẻ vẫn chưa có người nào phát hiện ra. Hắn vô thức quay đầu lại nhìn thoáng về phía khách sạn, bóng dáng Lăng Xuân Nê lướt qua trong đầu hắn, nội tâm liền nổi lên vài suy nghĩ phức tạp, song sự ấm áp lại có nhiều hơn vài phần.
Cứ cẩn thận từng li từng tí như vậy, để cho Lăng Xuân Nê tạm thời trốn trong khách điếm không nên lộ diện, đương nhiên là vì cố kỵ sau khi giết Giang Hắc Hổ có thể sẽ bị đám tu sĩ Mãnh Thú Minh kia trả thù. Mặc dù nói trong năm môn phái, Mãnh Thú Minh cũng không có tu sĩ nào đặc biệt lợi hại xuất chúng, nhưng bọn hắn với tư cách là môn phái địa phương ở Lưu Vân Thanh nên từ trước đến giờ tụ tập thành đoàn rất nhanh, cũng có rất nhiều môn đồ, do vậy không dễ trêu vào.
Thẩm Thạch thân là đệ tử của Lăng Tiêu Tông, trên cơ bản cũng không quá mức sợ hãi loại môn phái nhỏ nhoi này, cùng lắm là trở lại Kim Hồng Sơn, Mãnh Thú Minh nhất định sẽ không có cách nào bắt hắn, nhưng nếu đối phương tra ra hắn có liên quan đến cái chết của Giang Hắc Hổ thì có thể nhân lúc hắn có việc xuống núi hay du tẩu ở khu dã ngoại hoang vu một mình mà hạ độc thủ, với đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh cấp thấp của Thẩm Thạch hôm nay việc này quả là khiến cho người ta đau đầu.
Lại tiếp, Mãnh Thú Minh có lẽ cố kỵ với Lăng Tiêu Tông, nhưng đối với một cô gái bình thường không nơi nương tựa như Lăng Xuân mà nói thì chỉ như mãnh hổ ăn thịt người, có thể dễ dàng ăn thịt nàng đến chẳng còn da xương. Đây cũng là nguyên nhân mà Thẩm Thạch và Lăng Xuân Nê không thể không thể không một mực cẩn thận từng li từng tí né tránh.
Thẩm Thạch suy nghĩ lại một chút về chuyện đã xảy ra trong hẻm nhỏ ngày đó, kể cả những việc nhỏ bé, cuối cùng xác nhận có lẽ không có sơ hở hay manh mối gì rõ ràng. Mãnh Thú Minh cho dù có là địa đầu xa, nhưng muốn tra được mình từ trong biển người mênh mông thì hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng.
Sau khi hơi thả lỏng tâm thần, hắn liền xoay người rời đi, cũng không tiếp tục ở lại Lưu Vân Thành, ra khỏi đấy đi thẳng đến bên bờ Thương Hải, leo lên tiên thuyền Lăng Tiêu Tông, vượt biển quay trở về Kim Hồng Sơn.
Đã một thời gian không trở về núi, nhìn lại Lăng Tiêu Tông vẫn như xưa không có gì thay đổi, thắng cảnh tiên gia hùng phong sừng sững, bồng bềnh xuất trần, tu sĩ dạo bước trên sơn đạo hay trong rừng đều có diện mạo bất phàm, cảnh tượng môn phái như thế ngoại đào nguyên.
Thẩm Thạch trở về động phủ của mình đầu tiên, sau khi nghỉ ngơi chỉnh trang một chút, sắc trời xem ra vẫn còn sớm liền đi đến Quan Hải Đài. Gió biển thổi phất phơ, Hồng Quân Đại Trụ sừng sững, có rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu Tông đi dạo, khung cảnh thập phần náo nhiệt.
So với lúc trước khi xuống núi, Thẩm Thạch cảm giác rõ ràng được giờ đây gần như không có ai chú ý tới mình, nhớ lại lời đồn đại độc ác lan truyền xôn xao ngày ấy, trong mắt mọi người mình nghiễm nhiên trở thành tiểu nhân vô liêm sỉ, dốt nát vô học chỉ một lòng nghĩ cách leo lên Chung gia. Giờ đây Thẩm Thạch nhớ lại vẫn còn cảm thấy vài phần phiền muộn, đồng thời cũng bởi vậy mà nghĩ đến Chung Thanh Lộ.
Ngọn nguồn xuất hiện lời đồn đại đương nhiên chính là một tháng trước, khi mình cùng nàng tiến vào Chung gia, kết quả là chẳng biết vì sao lại chọc giận Chung Liên Thành. Thẩm Thạch vốn nghĩ chỉ cần Chung Thanh Lộ ra mặt giải thích vài câu, lời đồn tự nhiên sẽ tan thành mây khói. Ai ngờ lúc ấy, Chung Thanh Lộ sau khi trở về núi lại trực tiếp bế quan tu luyện, thế nên khiến cho tin đồn càng lúc càng lan xa, trong nội tâm Thẩm Thạch đối với điều này cũng có chút bất ngờ. Theo lý thuyết mà nói Chung Thanh Lộ không nên như thế a?
Không phải do hắn không tin mà chỉ là sự tình bày ra trước mắt, cuối cùng may mắn là Tôn Hữu khuyên hắn xuống núi tránh đi tai tiếng khó hiểu này, giờ đây xem ra hiệu quả của việc xuống núi cũng không tệ lắm.
Hắn đi đi lại lại trên Quan Hải Đài một hồi, dạo lòng vòng mấy chỗ trong cung điện, đặc biệt trong yếu là Bạch Hạc Đường, nơi tông môn phát ra các loại nhiệm vụ, đồng thời nghĩ xem thử có nhiệm vụ nào phù hợp không. Ở tông môn tu luyện chính là điều căn bản, không được chây lười buông thả, mà lần này trong Lưu Vân thành trải qua một phen tình duyên cùng Lăng Xuân Nê cảm giác cấp bách cần phải tu luyện mơ hồ xuất hiện trong lòng hắn.
Dù sao ở trọ trong khách điếm cũng không phải là kế lâu dài, nên trong đầu hắn cũng từng nghĩ đến việc mua một căn nhà song vẫn do dự chưa quyết, giờ đây nghĩ lại thì dường như quyết tâm hơn.
Đó là một loại cảm xúc hơi kỳ quái, chưa trải qua bao giờ, ngay như đêm qua, sâu trong lòng hắn có ý nghĩ là phải cố cô gái kia, mang đến cho nàng một nơi cư ngụ an toàn.
Ý niệm ấy mãnh liệt vô cùng, khiến cho chính Thẩm Thạch cũng cảm thấy kinh ngạc với chính bản thân.
Bạch Hạc Đường là một trong những nơi náo nhiệt nhất trên Kim Hồng sơn, một ngày không biết có bao nhiêu đệ tử Lăng Tiêu Tông tới đây, hầu như lúc nào cũng có đầy người đứng đây, đơn cử như khi Thẩm Thạch đi vào Bạch Hạch đường thì vẻ tấp nập bên ngoài cũng không khác là bao. Thẩm Thạch đứng trước hai hàng Bảng Nhiệm vụ đọc lướt qua một lượt, hắn tìm thấy được mấy nhiệm vụ tương đối vừa ý, đang lúc cân nhắc suy nghĩ thì vô tình nghe được cách đó không xa có hai tên đệ tử, tuổi lớn hơn Thẩm Thạch, đang đứng nói chuyện phiếm với nhau, trong đó có loáng thoáng đề cập đến Đan đường và Chung Thanh Lộ, hắn ngay lập tức lưu tâm.
Thẩm Thạch vừa giả bộ nhìn lên bảng vừa nhích lại gần hai người kia, sau đó căng tai nghe bọn họ nói chuyện, qua một lúc từ miệng hai kẻ đó Thẩm Thạch đại khái biết được ít tin tức về sự kiện đáng chú ý nhất gần đây trong sơn môn.
Đó chính là một trong năm vị trưởng lão tiếng tăm vô cùng, chưởng quản Lăng Tiêu Tông đệ nhất đại đường khẩu Đan Đường – Vân Nghê Đại trưởng lão hôm nay vừa xuất quan liền lập tức tuyên bố tổ chức Đan hội cho hàng ngũ các đệ tử trong Đan đường nhất mạch, trong đó bảy vị đệ tử trẻ tuổi được công nhận có thiên tư đan đạo xuất chúng nhất thi nhau luyện chế linh đan, linh đan của ai tốt nhất là người chiến thắng.
Người thắng dĩ nhiên sẽ được ban thưởng, nhưng lần này hàng vạn cặp mắt trong Lăng Tiêu Tông theo dõi lại vì có duyên cớ khác, là do gần như chắc chắn rằng tại Đan hội lần này Vân Nghê trưởng lão sẽ thu nhận thêm một vị môn đồ nữa, cơ duyên này quả là vô cùng trân quý, người đạt được kỳ ngộ này gần như một bước lên trời. Hơn nữa thượng cấp Lăng Tiêu Tông có trưởng lão thả ra tiếng gió, hơn nửa năm sau là Tứ Chính danh môn đại hội mười năm một lần, do Hoài Viễn chân nhân dẫn đầu, mấy vị trưởng lão Nguyên Đan cảnh đi theo áp trận sẽ lựa một đám đệ tử tinh anh trong hàng ngũ đệ tử Thần Ý Cảnh và Ngưng Nguyên Cảnh, đi tới Nguyên Thủy Môn. Đến lúc đó nếu như may mắn, thậm chí còn có cơ hội tiến vào “Vấn Thiên Bí Cảnh” nổi tiếng thiên hạ của Nguyên Thủy Môn, vậy thì đúng là một đại cơ duyên trời ban.
Thiên hạ đồn rằng Đỗ Thiết Kiếm – đại đệ tử của tọa hạ chưởng giáo Hoài Viễn chân nhân – tuổi còn trẻ nhưng đã mang trong mình đạo hạnh cường hãn kinh người, đạt đến Thần Ý cảnh đỉnh phỏng, cách Nguyên Đan Cảnh chỉ một bước. Xét cho cùng thì hiển nhiên là do Đỗ sư huynh thiên phú dị bẩm căn cốt thật tốt, nhưng tại lần Tứ Chính đại hội mười năm trước, Đỗ Thiết Kiếm sau khi tiến vào Vấn Thiên Bí cảnh thì tỏa sáng rực rỡ, liên tiếp đánh bại nhiều danh môn đệ tử cùng đi vào Bí cảnh khác, phá vỡ truyền thống từ trước đến nay là kết thúc kì Bí cảnh đệ nhất nhân xưa nay đều là Nguyên Thủy Môn đệ tử, đạt được một phần tuyệt đại tiên duyên. Sau khi Đỗ Thiết Kiếm về núi đạo hạnh tăng tiến cực nhanh, thậm chí vật bất ly thân hiện giờ - gần như đã trở thành biểu tượng cho thân phận của hắn, uy lực tuyệt luân, thanh Khai Thiên ma kiếm cũng là đoạt được trong Vấn Thiên bí cảnh.
Trong giới tu chân, đạo hạnh cảnh giới hay thực lực của tu sĩ là nhân tố căn bản của mọi sự việc, đã có một ví dụ sẵn như Đỗ Thiết Kiếm trước mắt, tự nhiên ai ai cũng đều cố gắng hướng tới Vấn Thiên Bí cảnh, mà trước đó, dĩ nhiên quan trọng nhất chính là trước tiên phải được tuyển vào trong danh sách những người đi Nguyên Thủy Môn.
Kỳ Tứ Chính đại hội đã gần kề, trong Lăng Tiêu Tông bầu không khí cũng dần bắt đầu khẩn trương, y theo lệ cũ tông môn gần như đều cho mỗi vị Nguyên Đan cảnh đại chân nhân ít nhất một danh ngạch nếu có đệ tử chân truyền đó thích hợp. Cho nên lần tổ chức Đan hội này của Vân Nghê trưởng lão mới làm cho vạn người chú mục vào, cũng có thể xem đây là tín hiệu báo trước mở màn cho việc tranh đoạt danh ngạch chính thức tham dự đại hội Tứ Chính danh môn.
Thẩm Thạch nghe xong, căn bản đã hiểu rõ chân tướng của việc này, nghĩ thầm lần Đan hội này trọng yếu như thế, khó trách Chung Thanh Lộ lại coi trọng như vậy, vừa mới về núi liền bế quan luyện đan. Chỉ là… trong lòng hắn thầm thở dài, nhất thời cũng không biết vì sao bản thân lại thoáng có cảm giác mất mát, có lẽ, ngày đó kỳ thật mình cũng hy vọng rằng nàng có thể đi ra giải thích mấy câu mà thôi a.
Ngay cả thời gian để nói vài lời, giải thích một chút cũng không có sao?
Thẩm Thạch lắc đầu cười khổ, xoay người đi ra Bạch Hạc Đường.
***
Đi ra khỏi Bạch Hạc Đường được vài bước, hắn định quay lại động phủ, nhưng sau khi do dự một lát, Thẩm Thạch bỗng nhiên lại nhớ tới sự tình Cố Linh Vân đã giao cho hắn làm hội lúc ở Lưu Vân Thành. Thẩm Thạch đứng tại chỗ trầm ngâm suy nghĩ một hồi, nhớ lại ngày đó Cố Linh Vân đối xử với mình cũng không tệ, hắn liền xoay người đi về phía Thư Đường.
Giờ đây hắn là môn hạ Lăng Tiêu Tông đệ tử thân truyền, đi vào Thư Đường, không tính tới mấy pháp quyết bí kíp được bảo vệ nghiêm mật của tông môn thì vô số tạp thư sách cổ được lịch đại thu thập đối với hắn đều không có hạn chế, có thể nói là mặc sức mà xem.
Cho nên Thẩm Thạch sau khi nghiệm Vân Phù thân phận ở cửa ra vào thì thuận lợi tiến vào hậu điện trong lòng núi, đi đến “Thư Hải” trong truyền thuyết kia.
Hai địa phương “Thư Sơn” “Thư Hải” theo thứ tự của Nguyên Thủy Môn và Lăng Tiêu Tông là hai nơi được xưng chứa nhiều tàng thư có một không hai trong thiên hạ, Thư Sơn đỉnh đỉnh đại danh của Nguyên Thủy Môn thì Thẩm Thạch dĩ nhiên chưa được thấy, trái lại Thư Hải này ngày xưa hắn đã đi vào mấy lần, cũng miễn cưỡng xem như quen thuộc.
Nói là “Thư Hải” nhưng thật ra là một cái sơn động vô cùng khổng lồ được đào ở trong lòng núi Kim Hồng Sơn, sâu trăm ngàn trượng, cao thấp mấy chục tầng, mỗi tầng lại có mấy trăm giá sách cao lớn, trên giá sách có tầng tầng lớp lớp điển tịch sách vở, mắt nhìn không thấy biên giới, mênh mông tựa biển cả, do đó mời có tên như vậy.
Thẩm Thạch đi dọc theo bậc thang bằng đá thẳng xuống dưới, đối với người yêu sách mà nói được đặt mình trong biển sách vở vô tận này thật sự là một chuyện rất sung sướng, lại nói thêm một câu nếu muốn tìm ra cái tên kia từ trong đây, hơn nữa còn gần như không có bất kỳ manh mối dấu vết nào để truy tìm, chỉ có thể tìm từng quyển từng quyển một, điều đó đúng là khổ nạn.
Sách cổ về thời đại Thiên Yêu vương đình ở Thư Hải nằm ở tầng dưới chót, Thẩm Thạch đi thẳng xuống dưới, thấy ở giữa có rất nhiều thân ảnh đệ tử Lăng Tiêu Tông đang đi đi lại lại, nam nữ đều có, thần sắc đa phần là đang chăm chú xem sách, hiển nhiên đều là những người yêu sách hoặc có điều thắc mắc muốn tìm đáp án trong sách nên mới đến đây.
Nhưng khi Thẩm Thạch đi dần dần đến phía dưới cùng của Thư Hải, những nơi trong có thể thấy trong tầm mắt đều đã thưa bớt người, còn khi hắn đi tới tầng thứ tư đếm ngược từ dưới lên(*) thì xung quanh đã không còn một bóng người.
(*) Tầng 1 nằm ở chỗ sâu nhất.
Bởi vì không có ai cảm thấy hứng thú với Thiên Yêu vương đình tan tành mây khói từ vạn năm trước rồi, kể cả là với điển tịch lưu truyền về thời đại kia.
Năm đó Lăng Tiêu Tông xông vào Thiên Yêu vương đình lấy được không ít cổ thư, theo kinh nghiệm của Thẩm Thạch từ trước đến nay bốn tầng sâu nhất này hầu hết là sách của khi đó, muốn từ Thư Hải mênh mông này thăm dò manh mối của vị Hoàng Minh thần bí kia quả thật là khó hơn cả mò kim đáy biển.
Thẩm Thạch bất đắc dĩ thở dài, dừng lại một chút ở tầng thứ tư, trước kia lúc hắn đến nơi này chỉ có mấy lần, chủ yếu là tìm tòi đọc sách ở trên giá tầng này, mà nếu đem chỗ thư tịch hắn đã từng tìm tòi đọc qua so sánh với số đầu sách khổng lồ nơi đây thì giống như là muối bỏ biển.
Tâm tình Thẩm Thạch lúc mới tới cũng không tệ, nhưng vừa nhìn số sách nhiều như biển thế này tâm trạng lập tức uể oải không thôi, cười khổ một tiếng, dứt khoát không dừng lại ở tầng này, lại dao chơi xuống bên dưới.
Mỗi tầng Thư Hải đều gần như giống nhau nhau như đúc, Thẩm Thạch ngửi mùi hương của sách tràn ngập trong không khí, bất tri bất giác hắn đã đi đến tầng sâu nhất.
Thẩm Thạch chưa tới nơi này bao giờ, đảo mắt nhìn xung quanh phát hiện bởi vì đây là lúc mở sơn động nhân chỗ tận cùng này có chút nhỏ nên tầng này khoảng chừng cũng nhỏ bằng một nửa so với những tầng trên, tính ra cũng chỉ có bảy tám chục tòa giá sách, nhưng nhìn lại vẫn tương đối đồ sộ.
Trong lúc đi lại, không gian xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, hiển nhiên ngày thưởng sẽ không có người đến nơi này, thậm chí Thẩm Thạch thấy được cả tầng tro bụi ở trên mấy cái giá sách chỗ heo hút.
Từng quyển từng quyển cổ thư yên tĩnh nằm trên giá, giống như đang yên giấc ngủ say, cũng không biết trong lòng núi này đã trải qua bao nhiêu năm tháng, liệu có ai từng đến nơi đây đánh thức bọn chúng?
Một vạn năm trước, cỏ phải chúng cũng từng trải qua máu lửa ma luyện hay không, có phải đã tận mắt chứng kiến cuộc chiến Nhân Yêu thảm thiết, bao la hùng vĩ chăng?
Nội tâm Thẩm Thạch có chút cảm khái, hắn chậm rãi đi về một hướng, qua một loạt giá sách, nhìn ngắm sách vở mênh mông, chẳng biết sao không có tâm tình mở ra đọc, cứ như vậy tùy ý dạo bước. Chỉ là mới đi qua hai giá sách, mắt hắn hơi chếch về trước, bỗng thấy một bóng người xuất hiện, lập tức khiến cho Thẩm Thạch hoảng sợ.
Đó là một lão đầu trông hơi nhỏ gầy, khuôn mặt thon gầy, lông mi lông mày đều bạc trắng, dưới hàm có một chòm râu dê, quần áo bình thường, hình như là môn nhân Lăng Tiêu Tông bình thường.
Nhân số đệ tử trong Lăng Tiêu Tông rất nhiều, dĩ nhiên trong đó cũng có một số ít thiên tư có hạn cuối cùng thành tựu cả đời cũng có hạn như lão nhân này, xem ra vị này là một trong số đó, chỉ là không nghĩ đến có thể nhìn thấy ở nơi tận cùng Thư Hải, thật là khiến cho Thẩm Thạch bất ngờ.
Cùng lúc đó, lão nhân kia hình như cũng phát giác ra Thẩm Thạch, giương mắt nhìn về phía hắn, có vẻ cũng có vài phần kỳ quái, xem ra chỗ sâu nhất Thư hải này bình thường hiếm có ai đến cho nên cả hai mới đều cảm thấy ngạc nhiên như vậy.
Thẩm Thạch nở nụ cười nhẹ với lão đầu này trước, khẽ gật đầu, xem như bắt chuyện. Lông mày bạc trắng của lão nhân kia nhướng lên, trên nét mặt lại có vẻ như hiện ra vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh sắc mặt hắn bình tĩnh trở lại, cũng tỏ ý gật đầu với Thẩm Thạch, xem như đáp lại.
Hiếm thấy có người ở chỗ này, Thẩm Thạch thoát ra khỏi cảm giác uể oải khó hiểu vừa rồi, nghĩ nghĩ, liền tìm tìm rồi tùy ý rút ra một bản cổ tịch ở trên giá sách cách lão nhân kia không xa mà xem.
Hai người đều không nói một lời, cũng chẳng có ý định mở miệng, cứ như vậy tự mình đứng riêng một chỗ, yên lặng mà xem sách. Thời gian cứ chầm chậm trôi, bên trong Thư Hải chỉ có tiếng lật sách nhẹ nhàng lâu lâu khẽ vang lên.
Thẩm Thạch xoay người nhìn ra ngoài một hồi, không ngoài dự tính chẳng có bất cứ thu hoạch gì, lại nói hai tộc Nhân Yêu huyết hải thâm cừu bất đái cộng thiên, nhưng chữ viết từ vạn năm trước của Thiên Yêu vương đình trong cổ thư lại gần như giống y đúc văn tự của Nhân tộc bây giờ, coi như cũng là một chuyện quái lạ. Năm ấy lúc Yêu tộc vẫn còn, đều nói là bọn họ đã chạy cho Nhân tộc biết đọc sách viết chữ, còn Nhân tộc bên này lại tuyên tố nó đã tồn tại từ thời Nhân tộc viễn cổ, so với lịch sử Yêu tộc còn lâu hơn, cho nên chữ viết này vốn là do Nhân tộc sáng lập.
Đủ loại lý giải khiến mọi người xôn xao, trước giờ dây dưa không rõ, cũng chẳng đi đến được kết luận gì, chẳng qua hiện nay Nhân tộc cường thịnh, tự nhiên cách nói thứ hai cũng thịnh hành theo, Thẩm Thạch cũng chẳng hơi đâu mà đi phân biệt rõ ràng.
Đúng lúc này, hắn chợt nghe bên cạnh có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão nhân kia lắc đầu, trên khuôn mặt có vài phần ý tứ khinh thường, tiện tay ném quyển cổ thư đang cầm trong tay lên lại trên giá sách, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm hai tiếng, giống như phàn nàn, cười lạnh một cái sau đó liền chắp tay đi ra.
Thẩm Thạch cũng không để ý, đang định quay đầu thì bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, rơi lên trang bìa của quyển sách cổ vừa bị lão đầu kia vứt đi, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ:
Ngũ Hành Thuật Pháp Tạp Luận.
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, sau đó lông mày nhíu lại, đặt quyển cổ thư đang cầm trong tay xuống, đi qua nhặt quyển sách kia lên, mở ra tên trang sách, bắt đầu nhìn kỹ.
Mà ở phía xa, lão nhân kia sau khi đi được một khoảng, tự như có cảm giác, hơi ngơ ngác, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, thì thấy dưới giá sách cao lớn, người đệ tử trẻ tuổi của Lăng Tiêu Tông kia đứng ở nơi đó, nâng lấy bản Ngũ Hành Thuật Pháp Tạp Luận đang hứng thú xem say mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.