Lục Tiên

Chương 128: Viên châu hắc ám




Những thứ như Tiểu Như Ý Giới, chỉ là một loại pháp khí chứa đồ, nhưng pháp khí chứa đồ chân chính thì ít nhất tu sĩ phải đạt tới Ngưng Nguyên mới có thể sử dụng được, còn Tiểu Như Ý Giới là được làm ra cho tu sĩ Luyện Khí cảnh, nên chất liệu có chênh lệch rất lớn với trữ vật Pháp Khí chân chính.
So với pháp khí trữ vật thật sự, tiểu như ý giới chỉ là một không gian bất ổn, chỉ chừng một năm là sẽ sụp đổ. Nhưng như vậy đúng thôi, chất liệu của nó quá rẻ mà. 
Nhưng cái Tiểu Như Ý Giới này Thẩm Thạch đã dùng được mấy năm, hơn nữa lại còn có khả năng khiến vật bên trong xuyên qua được trở ngại hư không, làm cho hắn cảm nhận được nó, và còn xuất hiện thẳng trong lòng bàn tay hắn. Phải biết rằng vật gì vậy, khi đã được chuyển vào bên trong Tiểu Như Ý Giới, thì không thể nào cảm nhận được nó bằng xúc giác nữa. 
Thiên Phạm Cổ Châu, không ngờ lại phá vỡ được nguyên tắc ấy.
Hạt châu này, là năm xưa Thẩm Thạch lấy được trong Bắt Yêu động sâu trong yêu đảo, hôm đó Âm Quỷ Vương bày ra đủ trò, hình như là vì muốn tìm hạt châu kỳ dị này. Thẩm Thạch ngoài ý muốn thúc giục Kim Thai Thạch pháp trận, từ Yêu Đảo đột ngột tiến vào Yêu giới, là nhờ Thiên Phạm Cổ Châu này ban tặng.
Bao nhiêu tình tiết, đủ cho Thẩm Thạch hiểu viên châu cũ kỹ đã bị tổn hại này không phải vật bình thường, nhưng từ khi hắn đi vào Yêu giới, đã bỏ rất nhiều thời gian nghiên cứu hạt châu, nhưng chẳng tìm ra chút manh mối nào. Thiên Phạm Cổ Châu giống như từ sau khi thúc giục Kim Thai Thạch pháp trận thì rơi vào ngủ say, kích thích ở bên ngoài thế nào không phản ứng. Nên sau này Thẩm Thạch đành phải bỏ qua không tìm hiểu nó nữa, nhưng không vứt nó đi, để nó trong Tiểu Như Ý Giới mang theo bên mình.
Thực không ngờ ngày hôm nay Thiên Phạm Cổ Châu lại tỉnh giấc, hơn nữa phản ứng lại có vẻ kịch liệt, thả ra mấy luồng hào quang màu xám, như xúc tu thò ra, muốn tìm bắt cái gì đó.
Thẩm Thạch nhìn thấy Quỷ Vu bắt đầu thay đổi. Từ lúc thi hành thuật pháp, cả người Quỷ Vu bắt đầu to ra, bộ áo đen thùng thình bị ních căng, tiếng máu thịt xương cốt nứt vỡ vang lên rợn người, chiếc áo bào rách tung, máu tươi bắn tung tóe, một con quái vật toàn thân đẫm máu xuất hiện ở trước mắt.
Hư ảnh đầu lâu xáp về phía quái vật, như vong hồn muốn nhập vào cơ thể, dung hợp hai thứ vào làm một.
Gió lạnh nổi lên, tiếng quỷ khóc bên tai không dứt.
Thẩm Thạch mở to mắt, cả người lạnh run, quái vật kia rõ ràng chính là Quỷ Vu trước khi chết liều lĩnh sử dụng một loại cấm thuật quỷ dị nào đó, để dung hợp với hư ảnh khô lâu. Chúng chỉ mới đang dung hợp gần một nửa đã khiến Thẩm Thạch bị ép tới không thở nổi, không dám nghĩ khi quái vật kia chính thức thành hình, sẽ đáng sợ tới mức nào.
Thiên Phạm Cổ Châu trong tay hắn, đã nóng tới mức hắn không còn giữ nổi nữa. 
Thẩm Thạch cắn răng, tung ra một quả Hỏa Cầu Thuật, cục diện trước mắt quá nguy hiểm, cứ thử xem có cản được quái vật kia hợp thể hay không, còn phản ứng của Thiên Phạm Cổ Châu thì hắn mặc kệ, vì dù gì hắn không hiểu và không kiểm soát được nó.
Hỏa Cầu Thuật bắn tới, nổ "Phanh" một tiếng to, đập thẳng lên quái vật.
Một chùm lửa bừng lên, con quái vật lung lay thân hình, hình như trên thân thể có một mảng cháy đen, nhưng chỉ vậy thôi, nó không bị một chút tổn hại nào, vẫn tiếp tục dung hợp, hư ảnh đã gần như tiến hẳn vào bên trong quái vật.
Thiên Phạm Cổ Châu nóng rực như đang bốc cháy..
Thẩm Thạch lùi lại một bước, mắt xuống nhìn, những luồng hào quang xám quỷ dị của Thiên Phạm Cổ Châu đang cố gắng xông tới chỗ quái vật, hắn hít sâu một hơi, quyết đoán ném Thiên Phạm Cổ Châu về phía quái vật luôn.
Trong không trung vang lên một tiếng rít kỳ dị, giống như tiếng gió xuyên qua núi, lại giống tiếng hạc kêu giữa bầu trời.
Con quái vật như đột nhiên cảm giác được cái gì, ngẩng phắt đầu lên, lùi lại một bước, dáng vẻ sợ hãi, động tác không biết có phải dung hợp chưa hoàn tất hay không khá vụng về, bị Thiên Phạm Cổ Châu đập thẳng vào đầu.
Hạt châu không rơi xuống đất dính chặt vào đầu quái vật, những chiếc xúc tu xám xuyên vào trong da thịt của nó.
"Rống!
Con quái vật gào lên vang vọng cả sơn động, cả thân thể cao lớn điên cuồng vặn vẹo, nhưng Thiên Phạm Cổ Châu vẫn bám chặt không rơi, hình như đang hấp thụ cái gì đó trong người quái vật.
Sau đó, Thẩm Thạch vô và kinh ngạc nhận ra con quái vật vừa mới to ra lại dần dần thu nhỏ trở lại, giống như tất cả tinh hoa đã bị lấy mất, máu thịt khô héo hẳn đi, cả thân hình chuyển thành màu nâu đen. 
Tiếng gào nhanh chóng nhỏ hẳn đi, con quái vật thoáng chốc trở lại kích thước thân thể Quỷ Vu, một lúc lâu sau, một tiếng nổ to vang lên, thân hình không còn rõ là Quỷ Vu hay là quái vật nổ tung, trở thành một đám bột phấn màu xám đen, tung tóe đầy sơn động.
"Tích" , hạt châu rơi xuống đất với một âm thanh thanh thúy, nó đã trở lại hình dạng cũ kỹ tàn tạ, lăn lăn hai vòng dưới đất, nằm im. 
Thẩm Thạch đứng sững nhìn hồi lâu, mới từ từ đi tới, cẩn thận từng li từng tí nhặt Thiên Phạm Cổ Châu lên.
Hạt châu lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay hắn, mọi dị trạng đều đã biến mất, hơi nóng rừng rực không còn, hoàn toàn trở lại hình dáng ban đầu. Nhưng sau khi nhìn kỹ, Thẩm Thạch nhận ra một số vết rạn rất nhỏ hình như đã khép lại chút ít, và hạt châu có vẻ hơi sáng hơn hồi trước một chút xíu.
Không lẽ là vì hấp thụ được cái gì đó từ trên thân thể Quỷ vật kia sao?
Thẩm Thạch giật giật khóe miệng, có thể hấp thụ tinh hoa từ vong linh Quỷ vật vào mình thì hạt châu này chắc phải là đồ của Quỷ vật Âm Quỷ Vương, Thẩm Thạch đờ ra nhìn hạt châu, rốt cuộc hạt châu này là cái gì, sao lại có năng lực quỷ dị như vậy?
Nghĩ một hồi không tìm ra manh mối gì, Thẩm Thạch đành phải cất Thiên Phạm Cổ Châu vào. Vứt nó thì đương nhiên không, lỡ nó là một dị bảo hiếm thấy thì sao? Dù sao sau này lỡ gặp phải Quỷ vật Âm linh, lôi nó ra để khắc chế Quỷ vật tốt a.
Thẩm Thạch đảo mắt nhìn cảnh tượng hỗn độn chung quanh, khắp nơi đều là bột phấn màu xám đen, nhớ tới nguồn gốc của đám bột phấn ấy, hắn cảm thấy muốn buồn nôn, lắc đầu, định rời khỏi.
Nhưng mới xoay người, khóe mắt lại nhìn thấy một thứ ở góc sơn động..
Ngay chỗ hắc y Quỷ Vu dời tảng đá để lấy khô lâu, bây giờ lộ ra cái hốc hắn dùng để giấu đồ, bên trong mơ hồ vẫn còn vài thứ.
Thẩm Thạch đi tới, nhìn mấy lần, thò tay vào lôi hết những món đồ còn sót bên trong ra. 
Một tấm da thú mềm mại hoàn hảo được gấp gọn gàng, hai mặt đều chằng chịt chữ viết, một cái thạch bình thô ráp, không biết bên trong chứa vật gì. Ngoài ra, còn có một vài món đồ chơi lặt vặt, nhưng đã bị ảnh hưởng bởi vụ nổ nên không còn nguyên hình dạng.
Thẩm Thạch cầm thạch bình, lắc lắc, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy, hắn mở nắp ra, dốc xuống hòn đá, một dòng chất lỏng đùng đục nhỏ lên hòn đá.
"Ti. . ."
Một làn khói mỏng bay lên, hòn đá trong chớp mắt bị ăn mòn một lỗ to. 
Thẩm Thạch hoảng sợ, vội đóng nắp bình lại. Thứ này rõ là vật kịch độc, ngay cả đá cứng như vậy bị ăn mòn quá dễ dàng, thực không biết làm sao chế ra được. Thẩm Thạch quyết định cất luôn vào trong Tiểu Như Ý Giới, không chừng sau này sẽ có lúc dùng tới. Trong lòng hắn bất giác sinh ra lòng cảnh giác cao hơn với Quỷ Vu, Vu pháp quỷ dị, quen dùng độc trùng độc cổ, lại có thể thao túng vong linh thi hài, thậm chí còn biết luyện chế ra những thức kịch độc và độc dược, nếu sau này gặp phải một cao thủ Quỷ Vu, thì thực là đau đầu.
Thẩm Thạch lắc đầu, nhìn tấm da thú, hắn đang định xem chữ viết trên đó là cái gì, thì từ lối vào sơn động đã vang lên một âm thanh kinh ngạc, giọng nói rất quen, chính là của lão Bạch Hầu:
"Ách, chỗ này đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đang cầm cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.