Lục Tiên

Chương 124: Nộ chiến




Kim quang chói mắt như hỏa diễm điên cuồng mà thiêu đốt tới, trông giống như thủy triều bành trướng mãnh liệt điên cuồng xông đến bao phủ toàn bộ con hẻm u tối này. Chợt thấp thoáng có tiếng Long ngâm cùng với Long Văn vàng kim lấp lóe như những đầu kim long nho nhỏ ngạo nghễ nhìn xuống những con sâu cái kiến chốn nhân gian, mãnh mẽ dữ tợn không lưu tình chút nào.
Kim khải giáp hiện ra trong ánh sáng vàng rực rỡ cùng những tiếng Long ngâm hội tụ lại trên con người toàn thân tỏa ra kim quang, sau một khắc hào quang màu vàng kim giống như Lôi Minh mang thế đến như sóng lớn thét gào mà lao đến.
Ngoài Giang Hắc Hổ ra thì nơi đây còn có hai tên Thiết Hổ môn đệ tử, một đã bị Hỏa Cầu Thuật đánh bay, một thì đang hoảng hốt nhìn kim quang rực rỡ đang mãnh liệt tỏa ra, gã không biết nên phải làm sao mà đang muốn trốn chạy đi thì cảm thấy có một cỗ sức mạnh điên cuồng như Hồng hoang cự thú trực tiếp đập vào người mình, lập tức một loạt những tiếng xương gãy trầm thấp vang lên, thân thể tên ngay liền bị đập bắn lên cao. Khi bị hất tung lên trên không trung trong đầu gã còn chút tỉnh táo nên thấy được bên trong kim quang sáng láng khi có một kim giáp màu vàng bao trùm cánh tay vung lên, sau đó ba chiếc gai xương vàng rực sắc bén theo mu bàn tay bắn ra giống như hỏa diễm bùng lên trong ánh vàng kim lóe lên bên cạnh gã.
“Phanh!”
Chỉ nghe thấy một tiếng vang lên, thân thể tên đệ tử Thiết Hổ môn từ trên không trung rơi xuống, đầu gục xuống đất đã tắt thở, ở vị trí ngực và bụng gã có ba đạo vết thương hiểm ác với máu tươi phun tung tóe, vết thương sâu đến tận xương gần như là muốn đem thân thể của gã chém làm hai nửa. Mà ở trước thi thể của gã màu vàng hoàng kim vẫn không hề thuyên giảm mà vẫn cứ vọt tới trước bay thẳng đến trước mặt đang ngây ngốc của Giang Hắc Hổ.
Từ lúc Thẩm Thạch xuất hiện đến ra tay chỉ trong nháy mắt mà thôi, nhưng mà điều đó đã nhanh chóng thay đổi cục diện ở nơi con hẻm u ám này. Hai tên đệ tử Thiết Hổ môn một tên thì bị Hỏa Cầu thuật đánh gục, tên còn lại bị đâm chết, giờ đây chỉ còn lại một mình Giang Hắc Hổ.
Nhưng dù sao đi nữa thì Giang Hắc Hổ cũng là người đứng đầu một môn, đạo hạnh so với chúng để tử cao hơn không ít, phản ứng cũng nhanh nhạy, đặc biệt là hai tên đệ tử Thiết Hổ môn đã giúp ngăn chặn bước tiến của Thẩm Thạch khiến cho gã có kịp thời gian phản ứng. Mắt thấy màu vàng kim đang như thủy triều hung dữ vọt tới thì trong đồng tử của gã liền co rút lại,dùng kinh nghiệm lăn lộn trong Tu Chân giới vài chục năm của gã cũng không thể nhận ra đây là thần thông đạo thuật gì, nhưng xem thế đến này thì biết rõ uy lực của nó cực kỳ cường đại, sau hồi kinh hãi hắn quyết định nhanh chóng bỏ qua Lăng Xuân Nê mà quay đầu hướng về phía sau mà chạy trốn.
Giang Hắc Hổ tu hành nhiều năm, dựa vào mưu hèn kế bẩn cùng với những đồng bọn mà hoành hành khắp nơi, cũng có thể coi là có chút địa bàn tại Lưu Vân thành này, thường ngày cũng vơ vét không ít tài nguyên tu luyện, sau nhiều năm gã đã tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh cấp cao.
Đạo hạnh nhiều năm khổ tu trong thực chiến mới tỏ ra được tầm quan trọng không thể thay thế, thân hình của gã sau khi tránh được cơn sóng lớn hoàng kim ập đến thì nhanh chóng cũng né được một kích lôi đình của Thẩm Thạch. Mà bên này Thẩm Thạch khí thế dũng mãnh như cầu vồng xông đến nhưng thân hình sau khi tiến lên thì cũng có phần không không chế được hoàn toàn theo ý mình,trên người vẫn còn ánh vàng sáng chói nhưng kim khải giáp bao trùm quanh thân thể vẫn cứ tiếp tục theo quán tính vọt lên phía trước rồi nghe “Đoong” một tiếng đã đánh lên vách tường sau đó Thẩm Thạch lảo đảo vài bước mới ổn định được thân hình.
Sắc mặt Thẩm Thạch hơi đổi, giờ phút này hắn cảm thấy linh lực trong cơ thể mình như thoát đi nhanh chóng như nước đổ về sông vậy, cái môn trụ cột thần thông “Kim Thạch Khải” của Lăng Tiêu tông sau khi được lột xác trải qua Âm Long chân huyết bên trong Đan điền dung hợp cải biến thành “Long Văn Kim giáp” về sau này thì lực phòng ngự cùng với công kích đều đã vượt xa cấp độ đạo thuật ban đầu của Kim Thạch Khải, nhưng uy lực tăng lên đồng thời cái giá của nó đó là làm cho linh lực tiêu hao cũng nhanh gấp đôi.
Lúc trước khi lặng lẽ tu luyện hắn đã ngầm biết tai hại này của Long Văn Kim Giáp rồi, quả thật không cần tưởng tượng cũng hiểu rõ một cái thần thông đạo thuật có uy lực cường đại như vậy vốn không nên giành cho Ngưng Nguyên Cảnh cấp thấp như hắn sử dụng. Theo như Thẩm Thạch tính toán thì uy lực đạo thuật cỡ này thì hắn phải tu luyện đến Ngưng Nguyên Cảnh cấp cao hoặc đỉnh phong thì mới miễn cưỡng vận dụng tự nhiên được.
Mà hiện tại cảnh giới này của hắn chỉ là cưỡng ép thi triển mà thôi, nếu mà sử dụng lâu dài thì rất nhanh sẽ tiêu hao hết sạch linh lực của bản thân, mà một tu sĩ khi chiến đấu mà không còn linh lực thì không cần nói cũng biết kết quả thế nào.
Cho nên đến nay Thẩm Thạch luôn giữ kín thần thông đạo thuật này, gần như không mấy sử dụng, chỉ duy nhất một lần trong Cao Lăng Sơn khi tìm thấy Tiểu Hắc mới vận dụng qua để đánh với ba tên tu sĩ của Sơn Hùng đường, kết quả là bằng vào uy lực cường đại của loại thần thông này đã giết chết được ba cái địch thủ, nhưng sau đó hắn cũng tổn hao rất nhiều linh lực.
Tràng cảnh trước mắt này đã không có đường lui, mà Giang Hắc Hổ đạo hạnh không thể xem thường, kinh nghiệm thực chiến của gã rất phong phú, bằng chứng là trong lúc kinh ngạc mà gã vẫn có thể né tránh được công kích bất ngờ của mình. Thẩm Thạch chỉ thoáng nghĩ qua một chút rồi nhanh chóng nhìn chằm chằm vào tên nam tử xấu xí đen lùn gầy mà tiếp tục xông lên lần nữa.
Giang Hắc Hổ đương nhiên không thể biết được nhược điểm của Thẩm Thạch, vừa rồi gã chứng kiến Thẩm Thạch có phần loạng choạng thì chợt vui mừng, nhưng sau đó lại thấy Thẩm Thạch dường như không có vấn đề gì mà vẫn hùng hổ vọt tới lần nữa mà mặt tái mét. Cái hẻm nhỏ này vốn đã vô cùng chật hẹp cũng không đủ không gian để di chuyển, gần như là không còn đường lui nữa rồi.
Tình cảnh sinh tử trước mắt, trong ánh sáng vàng chói lọi gã không nhận ra Thẩm Thạch đã nỏ mạnh hết đà đang thở dốc, Giang Hắc Hổ sự tàn nhẫn bên trong cũng bạo phát tuôn ra gã liền hét lớn một phát hai tay chợt động, không biết lấy đâu ra một cây búa màu xanh đen hướng đến Thẩm Thạch bổ xuống.
Cây búa màu xanh đen này nhìn âm trầm u lục quả nhiên là một kiện Pháp khí,còn chưa chạm tới thân thể thì âm thanh gào phá đã xông đến, hiển nhiên đây là con bài bảo vệ tính mạng của Giang Hắc Hổ.
Dùng đại hạnh là Ngưng Nguyên Cảnh cấp cao của hắn mà liều lĩnh dốc sức mà ra đòn thì không nói cũng hiểu búa này tạo ra khí thế như phá núi lấp biển, thậm chí còn làm cho vách tường xung quanh hẻm nhỏ này có mấy cái nứt ra khe hở.
Mà lúc này Thẩm Thạch khi bị Giang Hắc Hổ trì hoãn mấy hơi thì kim quang trên người có chút rút đi, sắc mặt bên trong ánh vàng lại hiện ra vẻ nhợt nhạt,nhưng khi chiếc búa xanh đen bổ xuống, trong mắt hắn hiện lên một vẻ quyết liệt,cũng không hiểu rõ tại sao hắn lại như thế? Hay là trong thời khắc sinh tử trước mắt này ai còn muốn suy nghĩ gì nhiều!
Hắn không thèm tránh né mà trực tiếp dùng thân thể và da thịt ngạnh kháng cây búa kia.
Sau lưng phảng phất truyền đến tiếng hét hoảng sợ, dường như là Lăng Xuân Nê đang kinh hãi mà nức nở la lên.
Mà còn có một bóng đen quỷ dị nữa cũng đã xuất hiện ở giữa Thẩm Thạch và Giang Hắc Hổ, ai cũng không thấy được nó xuất hiện từ chỗ nào, khi mọi thứ nhìn rõ bóng đen hiện hình là một con Hắc Trư,lập tức nó xông đến bên cạnh Giang Hắc Hổ, rồi nhanh chónh há mồm ra ngoạm một miếng vào bắp chân của gã.
Khoé mắt Giang Hắc Hổ chỉ kịp nhìn thấy một bóng tàn ảnh màu đen, nhưng mà gã chưa kịp có phản ứng gì thì đã cảm thấy một sự đau đớn từ phía mắt cá chân truyền lên.
Ngưng Nguyên Cảnh tu sĩ ngày ngày tu hành nên thân thể cường hoành, mà đến Ngưng Nguyên cấp cao thì da thịt có thể so sánh với một số loại yêu thú, cho nên ban đầu Giang Hắc Hổ không thèm nhìn đến cái con Tiểu Hắc Trư, mà chính hắn cũng không ngờ là da thịt cứng cỏi của mình lại không chịu nổi mộp ngoạm dưới mồm của Tiểu Hắc Trư.
Tiểu Hắc một ngoạm hung dữ mà cắn, trực tiếp cắn thủng mắt cá chân của Giang Hắc Hổ, không chỉ có thế cặp răng nanh sáng như tuyết của nó cũng rất sắc bén mà đâm thẳng vào huyết nhục của gã, mà không đợi Giang Hắc Hổ rống lên thì Tiểu Hắc đã nhanh chóng ra sức húc loạn xạ,trong chốc lát huyết nhục bay toán loạn, cùng với những mảnh máu thịt thì chân của Giang Hắc Hổ đã bị phế bỏ.
Giang Hắc Hổ ngửa mặt lên trời rú lên đau đớn, thân hình không theo y muốn mà ngã lệch đi, chiếc búa xanh đen cũng theo đó mà chệch hướng, Thẩm Thạch mang vẻ mặt nghiêm trọng mà xông lên, không thèm tránh né mà đoạt lấy khoảnh khắc quan trọng này, hắn chỉ dùng bả vai mà chịu sức bổ của chiếc búa, sau đó thân hình chấn động toàn thân kim quang mãnh liệt lay động cũng giảm xuống hơn một nửa, nhưng mà Long Văn lại sánh lên, dĩ nhiên là Long Văn Kim Giáp dùng đạo hạnh của Ngưng Nguyên cấp thấp mà cứng rắn chịu đựng được một kích toàn lực của Ngưng Nguyên cấp cao.
Sau một khắc, Thẩm Thạch đã vọt tới trước người của Giang Hắc Hổ.
Cho dù kim quang đã ảm đạm đi, cho dù sắc mặt của tên thanh niên trước mặt đã trở lên tái nhợt do thoát lực nhưng không hiểu sao Giang Hắc Hổ trong lòng lại hoảng sợ, đây là nỗi sợ hãi lớn nhất mà gã trải qua khi bao năm sống dưới đường đao mũi kiếm, một cặp mắt lạnh lùng bất thình lình đã tới trước mặt của gã.
Như là Ác Quỷ, như là Ma Thần.
Gã gào thét lên mang theo tuyệt vọng dùng hết sức dồn vào cánh tay mà hướng Thẩm Thạch đánh tới, gã nghĩ phải liều mạng với tên nhóc như lên cơn điên này, nhưng mà khi cánh tay vừa nhấc lên gã liền thấy cánh tay của Thẩm Thạch nâng lên, một chiếc gai xương màu vàng kim muốn trực tiếp ấn lên ngực của gã.
Giang Hắc Hổ thấy ngực của mình mát lạnh, đang lúc tuyệt vọng lại thấy thân thể Thẩm Thạch nhoáng một cái, một màu vàng kim rút đi khi tiến sát thân thể của gã,cái xương gai màu vàng cũng bất động mới chỉ chạm vào chỗ hiểm trên ngực gã đã tán đi.
Thân thể Thẩm Thạch lại loạng choạng lần nữa,miệng hắn như đang cố gắng hít thở dồn dập.
Giang Hắc Hổ nhanh chóng hiểu rõ vấn đề,tên nhóc này đạo hạnh thế nào mà lại có thể sử dụng thần thông uy lực như thế, chắc chắn là bị pháp thuật làm hao sức, thuật pháp cao cường như vậy nào đâu có dễ dùng!
Tình hình lập tức xoay chuyển, Giang Hắc Hổ đang can tâm chịu chết đột nhiên ngửa mặt lên trời mà cười to :
" Trời không tuyệt ta."
Lời còn chưa dứt thì đồng tử của gã lập tức co rút lại, sau đó phản chiếu một ánh ság kinh người. Chỉ thấy trên đầu gã xuất hiện một tia lôi quang điện, một tiếng ầm nổ vang như thiên lôi từ trên cao giáng xuống.
Mà bên cạnh Thẩm Thạch đang hiện lên một tia cười lạnh, một tấm phù lục cháy trên tay hắn.
Ngũ Hành Thuật Pháp :" Thiên Lôi kích!"
Điện mang như một con rắn bạc đang điên cuồng chớp loé quấn quanh lôi trụ từ trên cao giáng xuống, giống như cơn giận của trời cao lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà bổ xuống đầu Giang Hắc Hổ. Một tia lôi điện chi uy lập tức nuốt sống thân hình của gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.