Lục Tiên

Chương 123: Lửa giận




Lăng Xuân Nê vẫn đi về phía trước con hẻm nhỏ, tuy ở đây âm u cùng với dở bẩn ẩm ướt, là một con hẻm không sạch sẽ nhưng nàng đã sống ở đây một thời gian cho nên đã quen với tình huống này rồi.Nhìn cảng tượng trước mắt lại không hề sợ hãi mà còn cảm thấy an tâm nữa.
Sau đó bất chợt nàng lại nghĩ đến Thẩm Thạch.
Điều đó làm cho nụ cười nở trên khoé môi của nàng, bước chân cũng nhẹ nhàng thanh thoát hơn, có lẽ việc gặp gỡ hắn là việc vui nhất trong ngày hôm nay của nàng, phía cuối con hẻm đã hiện lên một căn phòng tồi tàn cũ nát, xung quanh vắng vẻ tĩnh lặng xem ra không giống với ngày thường chút nào, chỉ trừ có một cái cửa gỗ bị bật ra một khe nhỏ nhìn như là khép hờ ở phía trước.
Lăng Xuân Nê thở phào một hơi, rồi lấy lại tinh thần, trên mặt hiện lên sự vui vẻ, mặc kệ như thế nào cũng không được làm cho mẹ nuôi lo lắng mới được. Nàng nhanh chóng chỉnh trang lại bên ngoài, ánh mắt cũng thả lỏng đi, miệng phải tươi cười, bất chợt nàng lại thấy rằng hôm nay mình nở nụ cười rất thoải mái tự nhiên không giống với nụ cười gượng gạo hằng ngày.
Bước chân nàng thoáng dừng lại một chút, có một chút bất chợ gương mặt nàng hiện lên một tia ửng hồng, sau đó nàng cười lắc đầu rồi nhanh chóng đi về phía trước tới cửa căn phòng nhỏ mà gọi một tiếng:
" Mẹ nuôi ơi,con đã về rồi đây". Nói xong, nàng liền đẩy cửa phòng mà đi vào.
***
"Két.." Một tiếng, âm thanh trầm thấp từ cánh cửa cũ nát phát ra, nó được đẩy sâu vào trong để hiện ra căn phòng nhỏ tồi tàn u ám. Ánh sáng từ bên ngoài theo Lăng Xuân Nê điu tới mà chiếu sáng một góc nhỏ của căn phòng.
Lăng Xuân Nê mỉm cười mà tiến vào, trong miệng luôn gọi hai tiếng "Mẹ nuôi" đồng thời ánh mắt hướng đến chiếc giường bên trong căn phòng. Nhưng sau một lúc thân thể của nàng đột nhiên chấn động, nàng nhạc nhiên mà dừng bước khi xem thấy mảnh lộn xộn trong căn phòng, kể cả trên chiếc giường cũng rất bừa bộn, các đồ vật nhỏ bị ném khắp nơi trong phòng, chăn màn bị xé rách mà vứt trên mặt đất, mà bà lão ốm yếu khô héo vẫn hay nằm trên giường giờ không thấy nơi đâu.
Lăng Xuân Nê như chết lặng, đầu óc trống rỗng thân thể sau một lúc liền run lên, trên mặt rất sợ hãi và tuyệt vọng, khuôn mặt kiều mị vừa mới khôi phục đôi chút giờ đã trở lên tái nhợt không một chút máu.
Nàng bỗng nhiên hét to lên :" Mẹ nuôi, mẹ nuôi, người đang ở đâu."
Mà tiếng của nàng chưa dứt thì bên ngoài đã truyền đến một âm thanh mỉa mai, sau đó là một giọng nam nhân lạnh nhạt truyền đến :"Ngươi gọi lão bà này sao?"
"Bộp.." một tiếng như là có một thứ gì đó được quăng xuống đất.
Lăng Xuân Nê liền run rẩy sau đó liều mình chạy ra khỏi cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu rọi lên trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, phản chiếu một vẻ yếu ớt đáng thương.
Trong con hẻm dơ bẩn, cách không xa căn phòng tồi tàn của hai mẹ con Lăng Xuân Nê là bang chủ Thiết Hổ Môn Giang Thiệu Nguyên đang đứng đó nhe răng cười khoái chí, mà dưới chân gã là một bà lão gầy gò da bọc xương đang nằm lăn lóc trên đất, thân thể bà lão cứ run rẩy từng đợt, toàn thân không còn khí lực chỉ còn có thể cố gắng ngóc đầu dậy mà nhìn về phía Lăng Xuân Nê.
"Mẹ nuôi!"
Lăng Xuân Nê kêu lên một tiếng mà tan nát cõi lòng, thân hình run rẩy mà chạy về phía trước, vừa chạy được hai bước đã nghe thấy giọnh nói phát ra từ miệng tên nam tử xấu xí gầy lùn đen kia :"Đứng lại!" Mà cùng lúc với mồm thì chân gã cũng nhấc lên mà dẫm mạnh lên mặt bà lão đang nằm trên đất.
"Giang Hắc Hổ, ngươi muốn làm gì?" Lăng Xuân Nê hoảng sợ kêu lên.
Tên nam tử xấu xí đen lùn gầy kia vốn tên là Giang Hắc Hổ về sau cũng trưởng giả học làm sang đổi tên thành Giang Thiệu Nguyên cho nho nhã, gã nghe Lăng Xuân Nê gọi thẳng tên như vậy trên mặt hiện ra một tia lệ khí.
"Bập.." một tiếng trầm thấp vang lên, đầu của lão bà không có sức phản kháng bị đạp bẹp xuống đất, một bên má gầy còm liền ngập sâu vào trong vũng bùn trên đó, cả thân hình run lên giãy dụa như muốn phản kháng, nhưng thân phận con sâu cái kiến nào có sức đâu đành phải chịu chấp nhận bị chà đạp.
Lăng Xuân Nê lập tức dừng lại, hai hàng lệ tuôn rơi, tay nhanh chóng bịt lấy miệng để che đi những tiếng nấc nhẹn ngào, nhưng dù thế nào cũng không để giấu đi sự bi thương mà khẩn cầu :
"Xin đừng làm vậy Giang lão gia, Giang chưởng môn xin ngài hãy buông tha cho mẹ của tôi."
Giang Hắc Hổ hay vẫn gọi là Giang Thiệu Nguyên cười lên một tiếng dữ tợn, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Lăng Xuân Nê, ánh mắt cũng không che giấu vẻ thèm thuồng khi nhìn vào thân hình đẫy đà của nàng, hắn đảo qua nàng một lượt rồi cười nói:"Ngươi cũng rất là tài giỏi nha, tại chỗ của Thần Tiên hội thì luôn mặt dày tìm đến kẻ chán ghét như Giang đại gia ta, sau đó lại muốn phủi mông bỏ đi coi như không có chuyện gì sao? Ngươi cho là ngươi không về cái nhà kia thì lão gia ta không tìm được sao?"
Yn
"Ta nhổ vào!" Giang Hắc Hổ nói gắt gỏng một câu sau đó lại cười ha hả,như một con sói tham lam đang nhìn con thỏ trắng bị bắt đến gã nói tiếp :" Lão tử có Thiết Hổ môn,sau lưng còn có Mãnh Thú minh, tại Lưu Vân thành lăn lộn nhiều năm việc gì mà ta không tra ra được, chỉ bằng một con nữ nhân mà cũng muốn trốn thoát khỏi tay ta sao?"
Vừa nói chân gã lại động sức, trong lúc này khuôn mặt của mẹ nuôi Lăng Xuân Nê vặn vẹo,dưới lớp da gầy mảnh xương già liên tục phát ra những tiếng răng rắc như muốn gãy rời, chỉ nghe tiếng thôi cũng khiến cho người ta sợ hãi.
Lăng Xuân Nê nước mắt chảy ròng ròng, cố cắ chặt môi đầu lắc lắc đứng yên bất động không dám nhúc nhích, nàng sợ rằng nếu mình bước một bước thôi thì đầu mẹ nuôi nàng sẽ bị dẫm nát. Nàng chỉ có thể đứng một bên mà khóc lóc van xin mà nói :"Không, không, cầu xin ngài hãy buông tha cho bà ấy."
Giang Hắc Hổ nhếch miệng cười nanh ác, hung hăng vênh váo nhìn vào Lăng Xuân Nê mà quát :" Con tiện nhân mau qua đây quỳ xuống cho ta"
Lăng Xuân Nê thân thể run lên, trên mặt tỏ ra giận dữ xấu hổ và sợ hãi, nhưng cùng lúc này người mẹ nuôi vô cùng suy yếu của nàng không biết lấy đâu ra khí lực mà hai tay liền tóm lấy bắp chân của Giang Hắc Hổ mà khàn giọng kêu to:
"Chạy, chạy mau đi Xuân Nê."
Lăng Xuân Nê bờ môi run rẩy, còn đang do dự thì ở bên này người mẹ của nàng ra sức liều những hơi tàn mà kêu lên :" Chạy đi, mặc kệ con có van xin hắn thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu..."
Lăng Xuân Nê trong chốc lát cảm nhận được nước mắt của mình đọng lại trên khoé mi, cùng với những tiếng kêu khóc nàng cố gắng cắn chặt răng quay người hướng đến bên ngoài con hẻm nhỏ liều mạng mà chạy, Giang Hắc Hổ thấy vậy liền tức giận vội vàng liền đuổi theo, nhưng không ngờ hai tay của bà lão suy yếu này cứ như dính chặt lấy bắp chân của hắn mà không buông ra.
Giang Hắc Hổ nổi giận gầm lên,liền lấy chân kia đạp tới, lần này gã dùng hết sức mà ko lưu tình, chỉ nghe thấy một tiếng "phanh" một cái, bà lão lập tức bị đá bay lên, thân hình già lập tức bị nện mạnh vào bức tường, sau đó vô lực mà rơi xuống vũng nước bên dưới.
Bẩn thỉu nhếch nhác không khác gì con sâu cái kiến hèn mạc.
Giang Hắc Hổ cũng ko thèm để ý tới lão bà mà quay người muốn đuổi theo, nhưng mới một bước trên mặt của hắn đã cười một tiếng mãn nguyện mang theo ý trào phúng mà nhìn về phía trước.
Đầu con hẻm kia, Lăng Xuân Nê vừa mới chạy tới thì liền lập tức trầm chậm lui trở về, trong con mắt nàng không ngừng rưng rưng nước,thân hình run rẩy trên mặt tràn đầy tuyệt vọng vì tại phía trước con hẻm nhỏ kia có hai tên to lớn hung ác đang chặn lốii thoát duy nhất này, chúng đang từ từ ép sát tới gần.
Trên trời dưới đất không còn lối thoát, ở giữa thiên địa mênh mông không còn chốn dung thân.
" Chạy đi,chạy đi, ngươi tiếp tục chạy đi." Những tiếng mỉa mai cùng với những tiếng cười lạnh vang lên, Lăng Xuân Nê quay người trở lại liền thấy Giang Hắc Hổ đang đi tới, còn bên cạnh gã là lão bà không biết sống chết giờ đây đang nằm thủ phục xuống vũng nước bẩn ở dưới chân.
Giang Hắc Hổ cau mày lại như đang nghĩ tới điều gì, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười độc ác nhìn về phía Lăng Xuân Nê mà nói :" Ngươi rất thích chạy đúng không, vậy để ta cho ngươi xem cái giá mà ngươi phải trả cho việc chạy trốn."
Nói xong hắn cúi người xuống, tay trái tóm lấy cái cổ của mẹ nuôi Lăng Xuân Nê,giống như xách một con gà vậy liền nhấc bổng bà ta lên, mà tay phải đang tìm bên hông sau đó rút ra một con dao găm với sắc lạnh buốt.
Lăng Xuân Nê bỗng chốc như ngừng thở mà vội vã hô lên :"Đừng.."
Thanh âm vừa vang lên thì đã thấy hàn quang toả ra từ con dao nhanh chóng được Giang Hắc Hổ cắm mạnh trực tiếp vào cánh tay phải của bà lão.
Máu tươi toé ra mà từ từ chảy xuống,thế nhưng máu chảy cũng không nhiều. Tựa như cái mạng già gầy yếu này cũng không còn bao nhiêu máu mà chảy nữa.
"A.." một tiếng kêu thảm thiểt từ trong miệng mẹ nuôi Lăng Xuân Nê gào lên,cùng lúc với đó cũng là tiếng kêu nghẹn ngào của Lăng Xuân Nê, nhưng đối với Giang Hắc Hổ này thì tiếng kêu đó chả có tác dụng gì, hắn vẫn cứ lạnh nhạt thờ ơ mà xem xét Lăng Xuân Nê,trên mặt gã toả ra thần sắc dữ tợn đáng sợ khiến cho người ta không rét mà run, giống như loài ác quỷ ở chốn Cửu U Hoàng Tuyền hiện lên vậy.
"Chạy đi, ngươi tiếp tục chạy đi!"
Hắng nhe răng cười sau đó lại rút con dao găm ra, Lăng Xuân Nê hàng lệ tuôn rơi, trái tim như muốn tan vỡ, thân thể dường như không đứng vững, nhưng còn không đợi nàng mở miệng, hàn quang lại loé lên. Lăng Xuân Nê hoảng sợ kêu lên, tại ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng của nàng cái con dao găm kia lại cắm phập xuống phía sau lưng của mẹ nuôi nàng.
Máu tươi lại chảy xuôi theo thân dao, trước lão bà vô lực mà cắm sâu vào lưng.
"Đừng mà, dừng lại đi, van cầu ngươi hãy dừng lại.." Lăng Xuân Nê khản giọng mà cầu xin với tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng, giờ đây nàng không còn dũng khí nào để phản kháng lại nữa mà chỉ còn biết chết lặng đứng đó, nước mắt lã chã tuôn rơi, bàng hoàng mà nhìn mẹ nuôi đang chết dần.
Giang Hắc Hổ thì cười ha hả, sắc mặt xem ra vẫn chưa thoả mãn liền hướng Lăng Xuân Nê quát :" Mau lại đây, quỳ xuống cho lão tử."
Lăng Xuân Nê thân hình run rẩy như cái xác không hồn mà thẫn thờ cất bước đi, lê từng bước mà đến gần con ác quỷ mang hình hài người kia, sau đó trong ánh mắt dã thú của tên nam tử xấu xí đen gầy lùn phản chiếu một thân hình yếu ớt đang quỳ trên mặt đất.
Giang Hắc Hổ ngửa mặt lên trời cười lớn tiếng, mà phía xa kia hai tên Thiết Hổ Môn cũng sảng khoái cười to, một trong số đó còn cười nói :" Chưởng môn, con tiện nhân này nhìn không tệ, đợi lúc nữa ngài chơi chán chê rồi, xin hãy lấy nó làm phần thưởng cho huynh đệ thuộc hạ chơi hai ngày!"
Giang Hắc Hổ vung tay lên mà nói :" Một con tiện nhân không biết xấu hổ còn có giá trị nào nữa đâu, đợi lát nữa ta chơi đùa chán chê rồi sẽ ném cho các ngươi."
Lăng Xuân Nê thân hình đang quỳ trên đất nghe vậy liền run lên, thân hình tuy không có phản ứng gì như hai hàng lệ liên tục tuôn rơi,có lẽ giờ đây nàng đã cam chịu số phận, đón nhận mọi sự trong tuyệt vọng.
Giang Hắc Hổ nói xong liền nhìn qua Lăng Xuân Nê đang quỳ trước mặt gã,đột nhiên trong hai tròng mắt hiện lên một vẻ thô bạo, gã liền vung tay phải lên con dao găm sáng chói toả ra hàn mang lạnh buốt trực tiếp xẹt qua cổ bà lão, chỉ nghe "Phác!" một tiếng con dao găm đã cắt ngang nửa cái cổ, lập tức máu tươi tuôn vãi xuống, trong miệng lão bà chỉ kịp phát ra một tiếng khàn giọng nức nở rồi nhanh chóng đổ gục xuống đất.
Một dao xuất ra bất thình lình, ngay cả hai tên thuộc hạ cũng không ngờ tới, trên mặt cũng tỏ ra rất ngạc nhiên, Lăng Xuân Nê ngay từ đầu đã không kịp phản ứng, đến lúc máu của lão bà bắt đầu tuôn rơi bắn lên trên mặt của nàng thì mới chợt bừng tỉnh. Một sự bất ngờ bi thảm không cách nào chấp nhận được khi nhìn thấy thi thể của mẹ nuôi nàng vô lực gục xuống, mà trong miệng bà vẫn còn phát ra những tiếng ách ách khàn khàn.
Tiếp đó nàng như phát điên, nhanh chóng vọt tới miệng thét lên những tiếng thê lương mà dốc sức liều mạng với Giang Hắc Hổ, nhưng tên nam tử xấu xí gầy lùn đen chỉ cười lạnh một tiếng mà dùng chưởng đánh mạnh vào trên khuôn mặt của nàng, lập tức liền khiến cho thân hình thất tha thất thiểu của nàng ngã gục xuống.
Giang Hắc Hổ cười một tiếng nanh ác rồi vứt đi con dao găm, xốc quần áo mà tiến tới cười nói :" Hai tên các ngươi lui ra đi để cho lão tử sử lý con tiện nhân này!"
Hai tên thuộc hạ kia ngày thường cũng thấy nhiều việc độc ác nên tuy kinh ngạc cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường mà nói :" Chưởng môn xin hãy nhanh lên nhé.."
Trong con hẻm nhỏ âm u hắc ám, giờ đây chỉ còn vang vọng lại tiếng cười ghê tởm của tên nam nhân xấu xí đen gầy lùn, gã liền đi tới không chút do dự nào mà ra sức xé toạc quần áo Lăng Xuân Nê, những tiếng "xoẹt, xoẹt" âm thanh của tiếng y phục bị xé vang lên làm lộ ra bộ ngực trắng nõn đẫy đà, mà trước khuôn mặt thẫn thờ của Lăng Xuân Nê thì thế giới này đã không còn chút ánh sáng.
Đột nhiên, ở đằng kia sâu trong bóng tối, có một ánh lửa loé lên thét gào mà bay đến, giữa không trung vạch ra những tiếng kêu gào sắc nhọn như điên cuồng phẫn nộ mà oanh kích một trong hai tên thủ hạ của Thiết Hổ môn.
Với xung lực cực lớn lập tức đẩy tên này văng ra ngoài, rồi "Phanh" một tiếng tên đó ngã xấp xuống đất sau nửa ngày không thấy động đậy gì cả. Giang Hắc Hổ và tên còn lại cũng giật mình nhìn lại, chỉ thấy đằng trước phía đầu con hẻm nhỏ có một thân hình.
Thẩm Thạch.
Sắc mặt hắn trầm xuống mà nhìn xem sự việc tàn khốc đang diễn ra tại con hẻm nhỏ bẩn thỉu này, dường như mọi sự ghê tởm nhất của cuộc sống đang tụ tập ở nơi đây. Một bầu máu nóng từ trong sâu thẳm bỗng đốt lên, dâng theo phẫn nộ tột cùng.
Thẩm Thạch gầm một tiếng rồi nhanh chóng lao tới.
Con hẻm nhỏ âm u hắc ám giờ đây sáng rực bởi màu vàng Long văn, tiếng long ngâm từ chốn tố tăm sâu thẳm gào thét mà ra.
Ánh sáng vàng rực từ thân thể Thẩm Thạch lan toả ra chung quanh, một vàng sáng chói chang như muốn thiêu đốt mọi thứ, như một thứ hoả diễm cuồng dã đang đốt sạch hắc ám nơi đây.
Kim quang (ánh sáng vàng) vẫn hừng hực bốc lên, làm sáng rực cả bầu trời vây quanh lấy thân hình phẫn nộ điên cuồng, trong phút chốc mọi u ám nơi con hẻm nhỏ lập tức tan biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.