Lục Tiên

Chương 119: Nhân tộc trát ký




Thẩm Thạch ngơ ngác nhìn lão Bạch hầu.
Lão Bạch hầu chậm rì đi tới,: "Ta đi gặp Ngọc Lâm nương nương, đợi tí nữa trở về, ngươi có rãnh thì ở chỗ này chờ ta a."
Thẩm Thạch chậm rãi gật đầu, đưa mắt nhìn lão Bạch hầu đi ra khỏi cửa phòng. Trong Thiên Thanh Xà Yêu Nhất Mạch này, sự tồn tại của lão Bạch hầu rất kỳ quái, luận về chiến lực, lão đã già, sức lực chẳng còn, sợ rằng chẳng hơn gì tiểu yêu binh bình thường; nhưng luận về lai lịch, lão lại là thần tử duy nhất từng đi theo phụ thân Ngọc Lâm nương nương. Trong Yêu Tộc từ trước đến nay thực lực vi tôn, lão đầu tử có chút lai lịch nhưng tuổi đã lớn rồi, lẽ ra nên lui về dưỡng lão, nhưng chẳng biết tại sao Ngọc Lâm nương nương hết lần này tới lần khác, lại vô cùng nể trọng cái lão Yêu này, cái gì cũng muốn thương lượng với lão, làm cho không ít Yêu Tướng trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng dũng mãnh có vài phần bất mãn.
Hiện nay, trong Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc, lão Bạch hầu tuy ít xuất hiện, nhưng nhân duyên vẫn rất kém cỏi, đa số Yêu Tướng trẻ tuổi đều coi thường lão, chẳng ai muốn thân cận với lão. Đây là bản chất của Thanh Xà Nhất Mạch, sinh ra và lớn lên với tinh thần mạnh mẽ dã man, đại đa số Yêu Tướng kia đều ham thích chém giết, nhưng đầu óc ngu si, chưa từng có một chút tâm tư nịnh nọt bất chính.
Thẩm Thạch đột ngột đi vào Yêu giới, đương nhiên hết sức tò mò với sách của Yêu Tộc, muốn thông qua đọc sách để hiểu thêm về cái đại tộc to lớn đã từng là địch với Nhân tộc. Nhưng bình thường chẳng tìm đâu ra sách, may tìm thấy được ở đây và nhờ lão Bạch hầu.
Tiếng bước chân đi xa dần, Thẩm Thạch ngối xuống cái ghế đầu Hổ lão Bạch hầu vừa ngồi, nghĩ thầm chỉ mới cách đây không lâu, nơi này vẫn còn là chỗ ngồi của tiểu tử Hổ Yêu hắn chưa từng gặp mặt. Không ngờ chỉ qua một ngày đêm, vận mệnh người nọ đã thay đổi long trời lở đất, rơi thẳng xuống vực sâu.
Hắn nhếch miệng, không hề cảm thấy cảm thông, dù sao hắn cũng một trong những hung thủ ra tay tàn sát Hổ Yêu nhất tộc. Trong ngực hắn đột nhiên nhúc nhích, một cái đầu nhỏ thò ra, là Tiểu Hắc Trư. Hình như nhóc con ngủ đủ rồi, nên thò đầu ra nhìn chung quanh, miệng kêu hừ hừ, cọ cọ đầu mấy cái vào ngực Thẩm Thạch, rất là thân mật.
Thẩm Thạch ôm Tiểu Hắc Trư ra, nhìn bộ dạng đáng yêu của nó, khóe miệng cũng lộ ra mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nó lên cái bàn trước mặt, vuốt ve nó mấy cái, chơi với nó một hồi, Thẩm Thạch thấy Tiểu Hắc Trư có vẻ đói, nhìn nhìn không có ai chung quanh, bèn lấy từ Tiểu Như Ý Giới một ít quả dại để trước mặt Tiểu Hắc Trư, Tiểu Hắc Trư lập tức nhào tới,hừ hừ gặm lấy gặm để.
Thẩm Thạch nhìn bộ dạng tham ăn của nó mà lắc đầu, hơi ngần ngừ, lại tiếp tục lấy ra một miếng thịt khô, nhìn miếng thịt một lúc, khẽ cười khổ, thở dài, đưa lên miệng, bắt đầu.... nhai
Miếng thịt khô rất cứng, hương vị cũng chẳng ngon,nên sắc mặt Thẩm Thạch khá khó coi. Từ hồi hắn đi vào Yêu giới, ngoài ý muốn lại bị mang tới cái Thanh Xà bộ tộc này, đến nay đã qua hai tháng, tuy lúc ban đầu vấn đề thân phận kia đã được giải quyết, không có Yêu Tộc nào nghĩ hắn là nhân tộc, nhưng hắn lại nhanh chóng nhận ra mình gặp phải một cái phiền toái to lớn khác.
Chính là, ở Yêu giới này, không có Linh Tinh.
Thân là một tu sĩ nhân tộc, tầm quan trọng của Linh Tinh căn bản không cần phải nói tới, nhưng từ khi hắn đi vào Yêu giới, lại phát hiện trong Yêu Tộc, căn bản không có Linh Tinh tồn tại, có lẽ tuy Yêu giới cũng vẫn thuộc về Hồng Mông thế giới, có Linh Tinh mạch khoáng, nhưng Yêu Tộc trời sinh không dùng đến Linh Tinh, nên qua vạn năm, căn bản không còn ai nhớ đến có vật như thế.
Không có Linh Tinh, thì không thể tu luyện.
Sau khi Thẩm Thạch mua hai cái Tiểu Như Ý Giới, để gọn nhẹ nên chỉ đem theo một ít vật tùy thân quan trọng, ví dụ như quyển trục Âm Dương Chú, ví dụ như cái đồng hồ cát phụ thân để lại cho mình, và đương nhiên là số Linh Tinh hắn có. Nhưng ngay buổi tối cuối cùng trước khi hắn lên đảo, hắn đã đưa phần lớn Linh Tinh của mình cho Chung Thanh Lộ, hỗ trợ cô đi luyện chế Bồi Nguyên Đan, nên lượng Linh Tinh troong Tiểu Như Ý Giới chẳng còn bao nhiêu, cộng với việc hắn tu luyện Thanh Tâm Chú làm tiêu hao Linh Tinh gấp đôi người thường, nên không lâu sau, Thẩm Thạch nhận ra mình không còn viên Linh Tinh nào, không thể tiếp tục tu luyện được nữa.
Hiện giờ hắn đang tu luyện đến giai đoạn quan trọng của Luyện Khí cảnh cao giai, nếu như vẫn còn ở trên Thanh Ngư Đảo Lăng Tiêu tông, thì chắc chắn phải cần luyện khổ tu ngày đêm, dẫn Linh hải nhập vào cơ thể, cố gắng trong vòng một năm sáng lập Ngọc phủ đan điền, trùng kích cảnh giới Ngưng Nguyên Cảnh. Nhưng hôm nay, Thẩm Thạch lại không thể không đối mặt với sự thật vô tình, rằng không còn Linh Tinh, đạo hạnh của hắn phải ngừng lại, không thể nào tiến lên được nữa.
Không có Linh Tinh còn mang tới cho Thẩm Thạch một chuyện nói lớn tuy không lớn, nhưngcũng rất rườm rà phiền toái, chính là dưới tình huống không có Linh lực bổ sung, hắn không thể nào Tích Cốc được.
Nói một cách khác, nếu có tu luyện hắn có thể không ăn cái gì, nhưng bây giờ nếu không ăn đồ ăn của Yêu Tộc, hắn sẽ chết đói. . .
Bình thường đồ ăn của Yêu Tộc đa phần đều là thịt, chủ yếu là thịt của dã thú hoặc Yêu thú cấp thấp, nên trong đồ ăn không có Linh lực, tối đa chỉ có thể làm no bụng không chết đói, hoàn toàn không có tác dụng với việc tu luyện của Thẩm Thạch, đây chính là chuyện làm hắn nhức đầu nhất hiện giờ. Ngược lại, Tiểu Hắc Trư trước mặt hắn lại xem những đồ ăn kia như đường mật, dù Thẩm Thạch cho nó món nào, thịt hay quả dại, nó đều ăn rất thích thú, như một kẻ tham ăn trời sinh.
Nhưng mà, Yêu thú thú con thường rất là mau lớn, nhưng Tiểu Hắc Trư không biết có phải lúc sinh ra bị thiếu sữa mẹ hay không, hay vì Thẩm Thạch không cho nó đồ ăn tốt, mà trông nó lại có vẻ dinh dưỡng không đầy đủ, hai tháng trôi qua, mà thân thể lại chẳng dài thêm bao nhiêu, cả ngày không phải ăn thì là ngủ, bộ dáng hoàn toàn không có tinh thần.
Một người một heo trong thư phòng yên lặng ăn đồ ăn của riêng mình, một lát sau, Tiểu Hắc Trư nuốt hết quả dại trên bàn vào bụng, bộ dạng đã khá là thỏa mãn, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nhảy xuống đất tung tăng đi dạo, ngửi ngửi chỗ này, cọ cọ chỗ kia, có đôi khi còn chạy đến chỗ đám sách vở bị rơi tán loạn trên đất, không chút khách khí giẫm móng heo nhỏ lên đi qua.
Thẩm Thạch nuốt xuống một miếng thịt khô khó ăn, lông mày nhăn tít, ánh mắt chuyển động, đảo qua mớ bừa bộn trên mặt đất, thấy đa số đều rất là cũ kỹ, không ít cuốn trên bìa còn in mấy dấu chân kỳ quái, có dấu là của Tiểu Hắc Trư, có dấu thì không phải nó, không biết có phải của đám Yêu Tộc tiểu binh đến đây lục lạo, xem sách là "Đồ bỏ đi" vứt xuống đất, lại cảm thấy xúi quẩy lấy cả hai chân giẫm lên hay không.
Một lát sau, khóe mắt của hắn đảo qua một quyển sách thì dừng lại, hơi ngần ngừ, nhưng vẫn cúi xuống nhặt quyển sách nhìn có chút tàn cũ lên.
Khẽ lật qua, nhẹ nhàng giũ đi bụi đất trên quyển sách, rồi mở ra, Thẩm Thạch yên lặng nhìn những dòng chữ viết trên trang giấy mà xuất thần:
《 Nhân tộc trát ký 》.
※※※
Nhân tộc, là một tộc rất ti tiện, vô sỉ, khiếp nhược trong Hồng Mông chư giới!
Mới mở ra ngay trang đầu tiên sau tên sách, đã thấy một dòng chữ đỏ thẫm như vậy.
Những chữ này được viết thoăn thoắt rất liền mạch, trong từng con chữ dường như cũng ẩn chứa một cảm giác xúc động, phẫn nộ và cừu hận muốn bộc phát ra ngoài, cộng với màu mực đỏ tươi chói mắt, làm người ta có một loại ảo giác, là những chữ viết này do chủ nhân cuốn sách dùng máu tươi mà viết.
Đương nhiên, về phần máu kia là của ông ta hay của người khác, thì chẳng làm sao biết được.
Cầm 《 Nhân Tộc Trát Ký 》này, khóe miệng Thẩm Thạch không nhịn được co quắp một chút. Tuy trong lòng đã sớm biết, nhưng nhìn quyển sách này, hắn càng hiểu lúc đó, Yêu Tộc vô cùng cừu hận Nhân tộc, vạn năm đã đi qua, hình như chẳng những không giảm bớt, mà ngược lại càng thêm khắc sâu đến tận xương.
Hắn lấy lại bình tĩnh, cố nén tâm tình, tiếp tục đọc.
Thời thượng cổ, trời sinh cự thần Bàn Cổ, cầm Cự Phủ khai thiên lập địa, từ trong và đục, tạo nên Hồng Mông một trăm lẻ tám chư thế giới. Sau khi cự thần niết bàn, còn sót lại một đứa con, mệnh lệnh thống trị chư giới tạo nên bách tộc, chính là Yêu Hoàng Đế chí thánh vô cùng khoan dung nhân từ , tức là thời kỳ Yêu Tộc chúng ta bắt đầu khai thiên hành đạo.
Yêu Hoàng phụng theo Thần Phụ chi mệnh, tạo nên bách tộc.
Tộc đầu tiên được tạo ra chính là Thánh Yêu Tộc ta, thống trị chư giới;
Tộc thứ hai được tạo ra chính là quỷ tộc, chuyên thủ Hoàng Tuyền Minh giới, chấp chưởng Luân Hồi chi đạo;
Tộc thứ ba chính là Linh tộc, thủ Âm Dương hộ trời xanh;
Tộc thứ tư chính là Long Tộc, đến Giang Hải trấn thủ thủy giới.
Trong Hồng Mông rộng lớn, Yêu Hoàng phát chí nguyện to lớn, thi triển đại thần thông, tạo ra bách tộc để làm thần dân của Thánh Yêu Tộc, gồm có tam giai cửu đẳng, phân tán ở các giới, vạn dân yên vui, cung phụng Yêu Hoàng Đế, coi Yêu Tộc là Thánh tộc chí cao, truyền tới muôn đời. . .
"BA~", Thẩm Thạch gập quyển kỳ thư khoác lác lại, nghĩ thầm thì ra truyền thuyết về Yêu Tộc chính là kiểu này sao, quyển sách tên là Nhân Tộc Trát Ký, nhưng sao mở đầu lại ra sức kể ra lai lịch chính thống chí cao vô thượng của Yêu Tộc?
Im lặng một lúc, Thẩm Thạch lại mở sách ra, tiếp tục xem. Cũng may, sau khi lướt qua một đoạn văn dài khoác lác, bên dưới rốt cuộc bắt đầu đoạn nói đến Nhân tộc làm hắn cảm thấy hứng thú nhất.
. . . Nhân tộc, là tộc cuối cùng trong bách tộc, hạ đẳng ti tiện, yếu ớt vô năng, chỉ chuyên làm nô bộc, thợ công, xướng linh, chôn cất phần mộ, ủ rượu, nói chung là những nghề nghiệp ti tiện hoặc làm vật tế hoặc tuẫn táng hoặc...
Đọc qua từng chữ, sắc mặt Thẩm Thạch dần thay đổi, hắn cau mày. Đây là lần đầu tiên hắn chính thức nhìn thấy cách thức người trong Yêu Tộc viết về lịch sử Nhân tộc. Tuy nói quyển sách này xem ra hơn phân nửa là do phần tử Yêu Tộc ngoan cố làm ra, những kẻ cực kỳ khinh bỉ Nhân tộc, nhưng từ đó vẫn có thể nhìn thấy địa vị của Nhân tộc trong Hồng Mông giới thời cổ đại, dùng tới bốn chữ “vô cùng thê thảm” cũng không quá đáng. Lúc nào cũng chỉ có thể làm các loại nghề ti tiện, có đôi khi thậm chí còn bị dùng làm tế phẩm, bị bắt phải chết theo mỗi khi có Đại Yêu Yêu Tộc qua đời, loại đãi ngộ này chỉ cần hơi nghĩ tới cũng đủ làm da đầu người ta tê dại.
Khó trách vạn năm trước, Nhân tộc lại đồng lòng vùn gle6n chống lại, liều chết quyết chiến với Yêu Tộc cường đại được xưng là kẻ thống trị Hồng Mông chư giới hơn mấy vạn năm, dù có liều mạng cũng muốn lật đổ Thiên yêu Vương Đình!
Thẩm Thạch không phải là Yêu Tộc, sinh ra từ Nhân tộc rồi lớn đến giờ, chỉ mới hai tháng ngoài ý muốn đi vào Yêu giới, nên đương nhiên đối với loại sách lịch sử này xì mũi coi thường, những thứ này đều là được viết ra từ góc độ của Yêu Tộc, hắn còn cảm thấy nghi ngờ những chỗ khoác lác trong đó.
Như đã kể lúc trước, người trong Yêu tộc luôn tin rằng, Yêu Tộc chính là thiên mệnh chi tử, là truyền thừa của cự thần Bàn Cổ Khai Thiên Tích Địa tạo ra bách tộc, của Chí Thánh Yêu Hoàng rồi tới Thánh Yêu Tộc Nhất Mạch, có huyết mạch cao quý huyết thống chí cao vô thượng, bách tộc nhất định phải thần phục Yêu Tộc mới là thiên lý.
Cũng theo lời đã kể, năm đó lúc Thiên yêu Vương Đình hưng thịnh, từng thống trị toàn bộ một trăm lẻ tám giới Hồng Mông, hiệu lệnh thiên hạ không ai dám chối từ, vô cùng hiển hách duy ngã độc tôn. Tiếc là hơn vạn năm trước không hiểu tại sao, dị biến xuất hiện, Nhân tộc âm hiểm giảo quyệt âm thầm khởi sự, sau đó Yêu Tộc vĩ đại anh dũng thần thông quảng đại một yêu có thể chiến trăm ngàn Nhân tộc, dưới tình huống lúc mới bắt đầu chiếm hết thượng phong, trận nào cũng đánh tất thắng, giết Nhân tộc máu chảy thành sông, lại bị nhân tộc kéo vào một cuộc chiến kéo dài gần trăm năm, sau đó. . .
Sau đó thì từ từ thua trận.
Cuộc "Nhân yêu đại chiến" xôn xao kia dù đã cách vạn năm nhưng đến nay vẫn làm vô số Yêu Tộc kinh tâm động phách và hận thấu xương, trong quyển sách này miêu tả không nhiều, chủ yếu là để chủ nhân quyển sách phát tiết dùng mọi cách nhục mạ Nhân tộc, Thẩm Thạch liên tục lắc đầu, không kềm được cười nhạt.
Mặc kệ ngươi chửi rủa Nhân tộc như thế nào, nhưng kết cục năm đó cũng nhất định là Yêu Tộc thảm bại, phải vứt bỏ đại bộ phận Hồng Mông chư giới, nếu không phải dựa vào việc tự hủy Thần Khí trấn tộc "Âm minh tháp", biến thông lộ duy nhất Phi Hồng giới hóa thành Địa Ngục Quỷ giới sinh linh không thể nào sống được, mới miễn cưỡng chặn được truy binh của Nhân tộc, bảo vệ hang ổ Yêu giới, nếu không, cái gọi là Thánh Yêu Tộc rốt cuộc có thể tồn tại đến ngày giờ này hay không, thật đúng là khó nói.
Nghĩ vậy, Thẩm Thạch nhìn lại quyển 《 Nhân Tộc Trát Ký 》trên tay, trong lòng không thể bình tâm tĩnh khí mà xem tiếp được nữa, những câu chữ trong quyển sách trở nên vô cùng xấu xí nông cạn, nhất là những câu nói tràn đầy hận ý, nhục mạ vô tận, làm cho hắn không ngừng nhíu mày, nên dứt khoát mỗi khi đọc thấy loại ngữ khí kia, là lập tức lướt qua, đọc tiếp xuống dưới, với hy vọng muốn biết rõ thêm về Nhân tộc.
Vì vậy, tốc độ đọc của hắn tăng lên gấp mấy lần, chân mày cũng nhăn càng chặt, càng đọc, Thẩm Thạch dần dần cảm thấy bất đắc dĩ, nghĩ thầm chủ nhân quyển sách này, chẳng lẽ là hậu duệ của vị Đại Yêu tộc nào năm đó đã từng vinh hoa phú quý hiển hách vô cùng hay sao, mà sau khi đi vào Yêu giới thấy so với trước đây khác biệt chênh lệch quá nhiều, nên mới thống hận Nhân tộc như thế. . .
Khó khăn lắm mới đọc được đến hết quyển sách, Thẩm Thạch thở dài một hơi, nghĩ chắc mình lại sắp phải thấy mấy câu nguyền rủa điên cuồng ở cuối sách, nhưng không ngờ đến lúc mở ra hai ba trang cuối, hắn lại đọc được một câu:
《 nhân tộc tu luyện pháp môn tiểu khảo 》.
Thẩm Thạch ngây ra, trong lòng chấn động, lập tức trung tinh thần, cẩn thận mà đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.