Lục Tiên

Chương 105: Huyết thủ​




Ánh lửa bừng lên, khắp nơi khói tỏa, dưới sự cuồng bạo của hỏa cầu nơi thạch bích chật hẹp này biến thành một mảnh địa ngục cho ấu nhện Thiết Lang, không có lấy một chút ngoại lệ, tất cả ấu nhện đều bị thiêu cháy dưới uy lực cường đại của hỏa cầu. Một ít ấu nhện có chút cường tráng, không lập tức tử vong, thậm chí còn có ý đồ chạy trốn, nhưng dưới sự vây khốn của hỏa cầu, cộng thêm thạch bích cứng rắn hai bên, chỉ có thể như con ruồi mất đầu, chạy loạn khắp nơi, đến cuối cùng vẫn là toàn thân bị thiêu đến cháy đen mà chết.
Tiểu Hắc đi tới đi lui nơi cửa vào sơn cốc, mỗi một lần đều dẫn tới mấy chục con ấu nhện Thiết Lang, động tác ngày càng thuần thục, sau đó Thẩm Thạch đứng trên thạch bích thi triển Cuồng Diễm Thuật, dễ dàng đem đám ấu nhện này giết chết.
Thiết Lang Chu Vương là một yêu thú cấp bốn, bản thể có chút cường hãn, nhưng nếu chỉ xét về thực lực cơ thể thì trong các yêu thú cấp bốn cũng không tính là mạnh, trên thực tế nó chỉ được xếp vào hàng trung hạ phẩm. Tuy nhiên, trong Tu Chân giới, yêu thú này lại được đánh giá là một yêu thú có thực lực cực mạnh ở tứ cấp, nguyên nhân chính là do Thiết Lang Chu Vương sở hữu số lượng rất lớn ấu nhện.
Các ấu nhện này thực lực so với Chu Vương đương nhiên kém hơn nhiều, linh trí lại không cao, nhưng cả một đám hung tàn vô cùng, một khi phát hiện địch nhân là tất cả xông lên, thực sự khiến người ta đau đầu. Cho nên từ trước đến nay nếu muốn giết chết Thiết Lang Chu Vương trước hết phải giết sạch đám ấu nhện này.
Hiện tại Thẩm Thạch chính là đang làm như vậy, có điều, nếu là ngày thường có lẽ hắn cũng không thể tiến hành thuận lợi được như bây giờ. Chu Vương không phải hạng ngu ngốc ngẩn ngơ bên kia nhìn người ta dẫn dụ đám ấu nhện rồi dần dần tàn sát. Chỉ là hôm nay Chu Vương có chút dị thường mới khiến Thẩm Thạch có đủ dũng khí mà xông lên. Cũng vì sau vài lần diệt sát, Thẩm Thạch đã xác định được đúng là Chu Vương quả nhiên đang có vấn đề không nhỏ, ít nhất cũng là đại thương nguyên khí, bằng không nó gần như không thể để tình trạng các ấu nhện không có linh trí bị người ta dẫn dụ ra rồi giết hết mà nó không có lấy một chút phản ứng.
Tiểu Hắc mỗi lần tiến vào khe hở sơn cốc lại dẫn đám ấu nhện đến chỗ thạch bích để Thẩm Thạch giết chết, số lượng ngày một tăng lên, ở cửa vào khe hở, số lượng ấu nhện cũng nhanh chóng giảm bớt. Tiểu Hắc cũng bắt đầu chậm rãi xâm nhập vào sâu dần sơn cốc, dẫn dụ đám ấu nhện ở sâu bên trong đi ra, rồi quay đầu bỏ chạy, lũ nhện hung ác đuổi theo rồi chỉ thấy hỏa cầu nóng bỏng từ trên trời giáng xuống nghênh tiếp chúng, kết cục cũng chỉ có một.
Nhiều lần như vậy, ước chừng sau một canh giờ, Thẩm Thạch và Tiểu Hắc phát hiện bên trong tòa sơn cốc đã không còn thấy ấu nhện Thiết Lang nữa, tất cả trống trơn, hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có Thiết Lang Chu Vương kia, phảng phất như đang say ngủ giữa sơn cốc không hề nhúc nhích.
Thẩm Thạch đứng trên vách núi trầm tư một chút, cẩn thận quan sát địa hình tòa sơn cốc cùng bộ dạng của Thiết Lang Chu Vương nhiều lần, cuối cùng rốt cục vẫn hạ quyết tâm, nhảy khỏi vách núi, mang theo Tiểu Hắc chậm rãi tiến vào tòa sơn cốc tri chu.
Trải rộng cả tòa sơn cốc một màu xám tro của mạng nhện, mỗi bước chân đều có cảm giác dẫm lên một loại tơ nhện dinh dính. Nhưng mà đã không còn đám ấu nhện bí mật ẩn nấp gây ra uy hiếm, những cái tơ nhện này xem ra đã không còn đáng sợ hay thần bí gì.
Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc chậm rãi tiến đến giữa sơn cốc, từng bước cẩn thận quan sát động tĩnh của Thiết Lang Chu Vương. Nhưng mà tiến đến sát Chu Vương, chỉ còn cách xa năm trượng, Thiết Lang Chu Vương vẫn không có mảy may phản ứng.
Đúng là một việc lạ ngày thường không dám nghĩ tới, bởi vậy chỉ có thể là do yêu thú cấp bốn này đang đúng vào thời điểm uể oải nhất.
Thừa dịp nó bệnh, lấy mạng nó.
Thẩm Thạch sau khi xác định, không hề do dự, hít một hơi sâu, hai tay đưa ra thi triển thuật pháp, chính là thủ đoạn công kích lợi hại nhất lúc này của hắn:
Ngũ hành thuật pháp Thiên Lôi Kích.
Tiểu Hắc đứng cạnh Thẩm Thạch, trên người đột nhiên cảm thấy phát lạnh, ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời nắng ráo giữa ban ngày bỗng nhiên xuất hiện một đạo điện quang lôi trụ sáng ngời, đồng thời một cảm giác run sợ xoẹt qua người nó, giống như là … một dòng điện yếu ớt lập tức xuyên qua thân thể nó, có chút cảm giác đau đớn, rồi sau đó, toàn thân lông heo dựng đứng cả lên.
Tiểu Hắc ba một tiếng nhảy ra xa khỏi Thẩm Thạch, cảm giác quỷ dị run sợ lúc nãy mới yếu ớt giảm xuống. Thời khắc này, sau ba nhịp thở thi pháp, quang trụ lôi điện đã thành hình, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, điện mang tán loạn, một đạo lôi trụ vừa thô vừa to ầm ầm đánh xuống.
Cũng vào lúc này, Thiết Lang Chu Vương thủy chung vô tình kia mới tựa hồ đột nhiên bừng tỉnh, phát giác xung quanh có chút khác thường, phản ứng đầu tiên là phát ra một hồi tiếng rít trầm thấp quỷ dị, tựa hồ như triệu hoán cái gì đó, nhưng mà tiếng gào thét phát ra, đến cả nửa ngày cũng không có lấy một chút đáp trả.
Thiết Lang Chu Vương kinh hãi.
Đúng lúc nó còn đang trì trệ không hiểu chuyện gì thì đạo lôi điện như Cửu Thiên Thần Lôi bổ xuống. Thiết Lang Chu Vương phát ra một tiếng kêu thê lương có ý đồ muốn tránh né. Nhưng mà lôi điện là loại tốc độ gì, chỉ thấy tại thời điểm điện mang nổ vang, lôi trụ vô cùng mau lẹ trực tiếp đánh xuống giữa đầu Thiết Lang Chu Vương.
“Oanh kích!”
Tiếng vang thật lớn, thân hình Thiết Lang Chu Vương kịch chấn, tiếng thét chói tai cũng im bặt, thân thể run rẩy lùi lại mấy bước rồi ầm ầm ngã trên mặt đất.
Dưới ánh điện quang, chỉ thấy trên đầu nhện một mảng cháy đen. Thiên Lôi Kích này uy lực hung hãn, một đầu yêu thú cấp bốn không thể dùng thân thể mà chọi cứng được. Nhưng mà nếu đem so với Sơn Hùng Đường tu sĩ đã chết trong tay Thẩm Thạch thì thân thể Thiết Lang Chu Vương này cường hãn cứng cỏi hơn nhiều lắm.
Chỉ là dù như thế, nhận lấy Thiên Lôi Kích đúng vào đầu, hình thể cực đại của Thiết Lang Chu Vương cũng có chút không chịu đựng nổi, thân thể lắc lư cả buổi tựa hồ tinh thần còn không phục hồi nổi. Mà đúng lúc này, không biết có phải hay không nhận một lôi kích cường hãn này làm ảnh hưởng, hay là đúng thời điểm mà phần bụng Thiết Lang Chu Vương bỗng nhô lên một khối cầu lớn.
Chu Vương thân hình đại chấn, ngửa đầu gào thét, nhưng thanh âm tựa hồ uể oải yếu ớt, mà ngay cả cái yêu đan bên cạnh kia, giờ phút này nhìn lại, hào quang cũng đã ảm đạm đi không ít.
Mắt thấy Thiết Lang Chu Vương đến tận lúc này cũng không có nhìn qua phía mình, mà trực tiếp muốn điều khiển Yêu Đan trước tiên đi đối phó cái phần bụng đang nhô lên rất kỳ quái kia.
Thẩm Thạch cho tới bây giờ cũng không rõ ràng trong cơ thể yêu thú đến tột cùng xảy ra vấn đề gì, nhưng mà hắn rất rõ ràng biết được việc mình nên làm nhất lúc này là cái gì.
Một việc ngày thường vô cùng nguy hiểm thì bây giờ lại như là giải trí vậy, đứng nguyên tại chỗ này mà thi pháp thôi.
Thẩm Thạch không chút suy nghĩ, lấy ra phù lục Thiên Lôi Kích, nhìn về Thiết Lang Chu Vương đang chật vật khốn đốn đến mức không chịu nổi kia, hắn ổn định tâm thần, hai tay phất lên, quang mang lôi điện một lần nữa sáng lên, Thiên Lôi Kích thuật pháp lại thành hình.
Thiết Lang Chu Vương đột nhiên ngẩng đầu lên, cuồng nộ hướng về Thẩm Thạch rống lên một tiếng. Đáp lại tiếng gào thét của nó là một đạo lôi trụ một lần nữa giáng xuống đầu nó.
“Oanh long!”.
Nóng bỏng khiến người ta run rẩy, dưới lôi điện điên cuồng giãy dụa, Thiết Lang Chu Vương rít to một tiếng nhưng lại miễn cưỡng xoay người lại, bộ dáng chạy trốn thấy rõ.
Nhưng mà mới bước được một bước, dưới bụng nó đột nhiên lại nhô lên, như một cái trọng quyền cho nó một kích trầm trọng.
Mà phía sau nó, Thẩm Thạch như là mới bắt đầu thi pháp, không hề đình chỉ, chậm rãi tiến về phía trước, ánh mắt vô tình, pháp quyết cong duỗi, tiếng sấm không ngừng, một cái tiếp một cái Thiên Lôi Kích thuật pháp thi triển ra, không ngừng oanh kích lên cái bia sống Thiết Lang Chu Vương.
Yêu thú đã tu luyện tới Yêu Đan cấp bốn ngày thường cường đại đến mức nào, nhưng hôm nay lại rơi xuống tuyệt cảnh này.
Trận chiến tưởng chừng gian nan vô cùng, không ngờ lại nghiêng hẳn về một phía. Tiểu Hắc từ đầu tới cuối chỉ đứng xem từ xa. Xem Thiết Lang Chu Vương dốc sức liều mạng giãy giụa, nhìn nó bên trong quang điện lôi trụ gào thét gầm rú, cuối cùng nhìn lại xem nó rốt cục cũng vô lực ngã xuống, dưới lôi điện thuật pháp đáng sợ, đầu nó bị bổ nát, lăn trên mặt đất tuyệt vọng mà nuốt xống một hơi cuối cùng.
Nó chết rồi, cũng không có một tiếng động.
Tiểu Hắc bỗng nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Thạch.
***
Thẩm Thạch đứng nguyên tại chỗ, khí tức có chút hỗn loạn. Vừa rồi chiến đầu hắn phóng ra không dưới mười lần Thiên Lôi Kích, cho dù hôm nay đã là Ngưng Nguyên Cảnh sơ giai, nhưng Linh lực trong khí hải Đan Điền vẫn không đủ để chèo chống lượng linh lực khổng lồ bị tiêu hao. Phải biết rằng thuật pháp cấp hai so với cấp một phức tạp gian nan hơn rất xa. Tiêu hao linh lực cũng phải gấp mấy lần.
Đến cuối cùng, hắn thậm chí không thể không vận dụng một bộ phận linh lực ẩn giấu trong khiếu huyệt thần bí ẩn dưới mi tâm. Nếu như Thiết Lang Chu Vương này còn có thể chịu đựng thêm mấy lần nữa, thì hắn không thể không vận dụng thêm phù lục rồi. Nhưng mà kết quả khá tốt, không có số lượng lớn ấu nhện làm bình chướng phòng vệ, Thiết Lang Chu Vương đúng là không thể xem như một yêu thú cấp bốn đặc biệt cường đại.
Mãn nguyện giết chết Thiết Lang Chu Vương, Thẩm Thạch nghỉ ngơi một chút, sau đó việc đầu tiên là nhặt Yêu Đan đang rơi trên mặt đất. Chứng kiến động tác này của Thẩm Thạch, lúc trước chiếu đấu không thấy bóng dáng đâu, giờ phút này Tiểu Hắc đột nhiên bên cạnh hắn xông ra há miệng hướng viên Yêu Đan cắn tới, xem ra đối với cái Yêu Đan này quả nhiên là thèm nhỏ dãi.
Thẩm Thạch một cước đá văng Tiểu Hắc sau đó đem Yêu Đan thu vào trong túi Như Ý, cười mắng: “Đồ hám của, thứ này không phải cho ngươi”.
Tiểu Hắc hừ lên hai tiếng, xem ra rất bất mãn, nhưng mà sau đó biết là không có cách gì chiếm được tiện nghi, liền nhanh chóng chạy về phía trước. Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua đã thấy Tiểu Hắc chạy vào sâu bên trong sơn cốc. Chỗ đó có một cái động quy mô không nhỏ, xem ra ngày thường là chỗ nghỉ ngơi của Thiết Lang Chu Vương. Tiểu Hắc không chút do dự, trực tiếp tiến vào trong sơn động.
Thẩm Thạch có chút ngơ ngác, vô thức muốn cùng đi qua. Tiểu Hắc ngày thường là một tên trộm thông minh, nếu bảo bên trong động không có chỗ tốt, Thẩm Thạch căn bản là không tin. Nhưng mà hắn mới mở cước bộ, lại chợt nghe từ phần bụng của Thiết Lang Chu Vương truyền đến một tiếng trầm đục.
Thẩm Thạch sắc mặt hơi đổi, đảo mắt nhìn cái khối trong phần bụng kia, sau một lát liền chứng kiến một khối da thịt chậm rãi hở ra, như là có vật gì đó từ bên trong dốc sức liều mạng hung ác đánh ra.
Khéo mắt Thẩm Thạch có chút giật giật, trầm ngâm một lát, nhưng lại cúi đầu tìm trong túi Như Ý một lưỡi dao sắc bén, sau đó tiến lên phía trước, liếc mắt nhìn cục thịt hở ra kia, đột nhiên một đao hung hăng đâm tới, trực tiếp cắm vào khối thịt.
Da thịt Thiết Lang Chu Vương vốn phi thường cứng cỏi, nhưng sau khi chết, tựa hồ toàn thân da thịt đều quỷ dị mềm đi không ít. Một đao kia tuy có vài phần cảm giác cản trở nhưng cuối cùng vẫn đâm vào cắt ra một cái vết hở nhỏ.
Thẩm Thạch lui về phía sau một bước, sau một sát na máu tươi phun ra, sắc mặt hắn lại đột nhiên một lần nữa biến đổi.
Chỉ thấy bên trong phần bụng, nơi miệng vết thương hở đột nhiên lớn ra một chút, sau đó một thủ chưởng nhuộm đầy máu tươi từ nơi miệng vết thương chậm rãi đưa ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.