Lục Ma

Chương 34: Nghịch Lưu Hà






Trời cao thăm thẳm, một ngọn mây trắng lượn lờ vắt ngang qua, như vệt bút lông vẩy nhẹ trên tấm thảm màu xanh biếc.
Gió lồng lộng thổi, phả từng đợt ướt lạnh vào mặt Lục Ly.
Phía trước hắn là một con sông lớn, nhìn không thấy điểm đầu điểm cuối.
Mặt nước cuồn cuộn trắng xóa, bốc lên màn sương mờ.
Trong tầm mắt, bờ bên kia tựa như ảo ảnh, không biết có thực sự tồn tại hay không.
Lục Ly bay người lên cao, muốn quan sát xem con sông này rốt cuộc rộng tới đâu.
Tuy nhiên, thứ hắn thấy được vẫn chỉ là dòng nước chảy xiết, sôi sùng sục như một con mãnh long đang cựa mình.
Theo trí nhớ của Lục Ly, Hồng Lĩnh sơn mạch cũng có một con sông, nhưng chảy về hướng đông đông bắc, còn con sông này lại chảy về hướng tây bắc, có lẽ là hai con sông khác nhau.
“Bờ bên kia, chưa chắc đã là nơi ta muốn đến.” Hắn tự nhủ.
“Không biết phải đi bao xa nữa mới về được nhà.”
Rào rào!
Đúng lúc này, một trận cuồng phong chợt nổi lên.
Lục Ly nghe thấy có tiếng gầm rống của mãnh thú dội thẳng vào màng nhĩ, đinh tai nhức óc.
Linh lực trong người bỗng trở nên hỗn loạn, tầm mắt dần mơ hồ, hắn lảo đảo thân hình, nghiêng mình rơi thẳng xuống.
Ầm!
Một cái hố bị đào ra ngay bên cạnh bờ sông.
Từng đợt sóng lớn dồn dập đập vào, đem nước dâng ngập tràn tới miệng hố.
Lục Ly ngóc đầu dậy lắc lắc vài cái, miệng phun ra vài ngụm nước trộn lẫn với cát vàng.

Hắn hắt hơi một tiếng, rướn người lội bì bõm ra khỏi cái hố, tìm một nơi đất cao để ngồi xuống.
Ngẩng đầu nhìn trời, Lục Ly chẳng thấy gì khác ở đó.
Tuy nhiên, bộ dạng ướt nhẹp hiện tại cho hắn biết chuyện vừa xảy ra là thật.
Có một lực lượng vô hình ngăn cản hắn bay lên trên cao, khả năng là đến từ con sông kia.
Một lúc sau, linh lực dần khôi phục lại bình thường, Lục Ly liền đem quần áo đang mặc trên người hong khô.
Hắn đứng dậy phủi sạch đất cát rồi đi dọc bờ sông, hi vọng tìm được một nơi có thể băng qua ở phía hạ nguồn.
Lục Ly cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi dòng chảy của con sông này hình như không đúng lắm.
Có câu trăm sông đều đổ về biển lớn, hắn chưa nhìn thấy biển bao giờ, nhưng từng nghe nói rằng ở phía cực đông của chân giới, rất xa bên ngoài Hồng Lĩnh sơn mạch, có một nơi như vậy.
“Lẽ ra, sông phải chảy về hướng đông chứ?”
Đi được nửa ngày, trong đầu Lục Ly lại xuất hiện một nghi hoặc còn lớn hơn, đó là địa thế mỗi lúc càng cao hơn trước.
Nước chảy chỗ trũng, nhưng nước con sông này lại chảy ngược lên trên, vô cùng kỳ lạ.
Dẫu vậy, Lục Ly vẫn không thay đổi phương hướng của mình, tiếp tục di chuyển về hướng tây bắc.
Sợ rằng bỏ qua điều gì đó, hắn vừa phi hành vừa quan sát thế nước chảy, tốc độ không quá nhanh.
Trời dần về đêm, Lục Ly tìm một gốc cây yên tĩnh ngồi lại, đem những thứ đã nhìn thấy suy xét lần nữa.
Tuy nhiên, bởi vì kinh nghiệm hành tẩu bên ngoài không quá phong phú, hắn cũng không nghĩ thêm được điều gì.
Tạm gác những thứ này lại, Lục Ly lấy từ trong túi trữ vật một quyển trục màu xám tro, ở trên có một mặt quỷ màu đen.
Hắn dùng móng tay cái cắt nhẹ vào đầu ngón trỏ, nặn ra một giọt máu chấm vào mặt quỷ.
Ngửi thấy mùi máu, quỷ diện chợt khẽ động đậy, quả nhiên là vẫn còn sống.
Nó nhíu hai cánh mũi to bè khịt khịt vài cái, trước khi lè cái lưỡi dài ngoằng liếm sạch vết máu.
Ăn xong, mặt quỷ chậm rãi mở mắt ra, lười biếng nhìn Lục Ly bằng đôi đồng tử màu vàng đất.
Nhận ra gương mặt quen thuộc của Tôn Phá, nó bắt đầu lẩm nhẩm những câu chú ngữ quái dị trong miệng.
Sau đó, nó ngáp dài một hơi, chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Lục Ly mở quyển trục ra, nhìn lướt qua mấy chữ “Loạn Hồn quyết”.
Đây là một trong những công pháp căn bản của Sát Hồn tông, chỉ có năm tầng, rất thích hợp với những kẻ có ngộ tính thấp như Tôn Phá.
Lần này trở lại Lục thành, với tu vi hiện tại, Lục Ly biết chẳng thể làm nên trò trống gì.
Thế nên, hắn định về xem một chút rồi sẽ rời đi, sau đó dùng thân phận của Tôn Phá để trà trộn vào Sát Hồn tông, tìm cách nâng cao thực lực của mình.
Tôn Phá vốn có một vị sư phụ khá lợi hại, nếu được lão chỉ điểm, Lục Ly tin chắc bản thân sẽ tiến bộ rất nhanh.
Chỉ có mạnh hơn, hắn mới có thể báo thù.
Lam gia, Lâm gia, và kẻ chống lưng ở đằng sau, cho dù phải chết thêm một lần, hắn nhất định cũng phải đòi lại món nợ này.
Lục Ly hít sâu một hơi, không phân tâm suy nghĩ những thứ ấy nữa.
Việc cần làm bây giờ là phải tranh thủ thời gian càng nhiều càng tốt.
Hắn đem quyển trục đặt ở trước mặt, chăm chú xem những hình vẽ cùng những câu yếu quyết ngắn gọn bên cạnh, hai mắt từ từ nhắm lại.
Gió vi vu thổi, đẩy từng ngọn tóc lòa xòa tung bay về phía sau.
Từ trên người Lục Ly, một tầng hắc sắc chướng bích lờ mờ dần tỏa ra, bao phủ phạm vi một trượng xung quanh.
Lục Ly có thể cảm nhận được, từng đợt linh khí đang dần tích tụ lại, theo linh lực vận chuyển trong thân thể, tẩm bổ cho từng bó kinh mạch.

Đúng lúc này, hắn đưa ngón tay cái lên miệng cắn mạnh một nhát, vẩy đám máu li ti vào giữa quyển trục.
“Lên!” Cổ tay khẽ chuyển, Lục Ly ngửa song chỉ hướng quyển trục, sau đó thu về đặt giữa mi tâm của mình.
Theo tiếng quát, từng đường nét bên trong quyển trục bắt đầu chuyển động, lan đến những chấm máu vừa mới xuất hiện.
Máu đỏ nhanh chóng chuyển sang màu đen, phát ra tiếng xì xèo như bị thiêu đốt.
Hắc vụ bốc lên, dần cuộn tròn thành một cơn lốc lộn ngược, phần đuôi nhằm vào giữa mi tâm Lục Ly phóng tới.
Lục Ly mở mắt ra, đôi mắt chỉ có một màu đen kỳ dị.
Trong mắt hắn, khung cảnh trước đó không còn nữa, mà là một khoảng không xám ngắt như tro tàn.
Xa xa, năm ngọn núi sừng sững mọc lên, như chống đỡ cho hai mảnh thiên địa không va chạm vào nhau.
Bàn tay nâng lên, Lục Ly tưởng như có thể chạm vào năm ngọn núi kia.
Tuy nhiên, hắn đồng thời cũng cảm giác rằng, nơi đó vô cùng xa xôi, cho dù có dành cả đời cũng không thể đi tới được.
Đột nhiên, mặt đất khẽ chấn động, nứt ra từng khe lạch sâu không thấy đáy.
Bầu trời như tan vỡ, rơi xuống vô số lưu tinh vẫn thạch.
Từ trên năm ngọn núi, từng làn khói đen kịt ngùn ngụt bốc lên, bao trùm tất cả không gian vào trong bóng tối.
Hai mắt chợt lóe, Lục Ly gầm lên một tiếng, băng qua mảnh thiên địa như đang bị xé toang ra, lao về phía một trong năm ngọn núi…
Giữa lúc linh hồn đang đắm chìm trong ảo cảnh thì ở bên ngoài, một bóng đen chậm rãi tiến đến bên cạnh bản thể của Lục Ly.
Mặc dù đã có tầng hắc sắc chướng bích để che giấu khí tức, nhưng vẫn không qua mắt được người này.
Bóng đen dừng lại bên ngoài màn chướng bích, trầm ngâm một lát rồi khoanh chân ngồi xuống.
Người này không có bất kỳ hành động nào khác thường, chỉ lặng lẽ hòa mình vào màn đêm yên tĩnh.
Ba canh giờ nhanh chóng trôi qua, Lục Ly chậm rãi mở đôi mắt của mình.
Hắn cầm quyển trục trên tay, dành chút thời gian để nghiền ngẫm, sau đó xua đi tầng chướng bích ở xung quanh.
Chợt hắn giật thót mình, nhìn đường viền lờ mờ như có như không phía trước mặt, hổn hển nói:
“Sư phụ, đừng có dọa ma người khác như vậy nữa được không? Tiểu Phá sợ lắm!”
“Nghịch đồ.” Bóng đen phát ra một giọng nói trầm đục già nua, chính là của Nhiếp Hồn Lão Nhân.
“Còn không mau về Sát Hồn tông gặp ta.”
“Cái này… cái này…” Lục Ly ra vẻ ấp úng, gãi đầu gãi tai, giống như có chuyện khó nói.
“Bây giờ thì không được đâu sư phụ, đồ nhi còn có một việc quan trọng cần phải làm.”
“Chuyện gì còn quan trọng hơn mệnh lệnh của ta?” Lão khẽ quát.
“Nói!”
“Đồ… đồ nhi… có hẹn với một vị bằng hữu, tạm thời… tạm thời chưa thể quay về được.” Thấy bóng đen tỏ vẻ nóng giận, Lục Ly cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng.
“Bằng hữu? Là ai?”
“Là… là… một nữ tử.” Lục Ly suy nghĩ giây lát rồi đáp.
Lời này của hắn, suy cho cùng cũng có phần là thật, chỉ là không biết hắn có thể gặp được hay không mà thôi.
“Ngươi…” Nhiếp Hồn Lão Nhân cảm thấy như vừa nghe phải một chuyện rất khó tin trên đời, nhất thời không biết phải nói gì.
Lão ngừng một chút rồi chợt thở dài: “Phải rồi, dù sao ngươi cũng đã đến tuổi động dục.”
“Ách!” Lục Ly ho khan một tiếng, không ngờ lão già này lại không ngần ngại nói ra những lời như vậy.
“Sư phụ, đó chỉ là một bằng hữu bình thường thôi, người đừng suy đoán lung tung.”
“Mặc kệ có phải hay không, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi điều này.” Lão nói.

“Ngươi mặt mũi xấu xí, đầu óc lại ngu si, u mê nữ sắc thì sớm muộn gì cái mạng nhỏ cũng không còn để dùng đâu.”
“Đồ nhi biết mình không được thông minh.” Hắn lầm bầm trong miệng, giọng vừa đủ để bóng đen nghe thấy.
“Nhưng sư phụ có cần phải nói thẳng ra như thế không?”
“Không nói thẳng thì ngươi hiểu được à?” Lão bực mình mắng.
“Sát Hồn Thịnh Hội sắp diễn ra, ngươi còn không chịu về thì chờ tới khi nào?”
“Sát Hồn Thịnh Hội?” Lục Ly vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn lão.
“Chẳng phải lần gần nhất là mười lăm năm trước, tức là còn năm năm nữa mới tới lần tiếp theo hay sao? Sư phụ, người lo xa quá chăng?”
“Thứ khiến ta lo lắng chính là ngươi đấy.
Với ngộ tính của ngươi, năm năm là quá ít rồi.
Ngươi ra ngoài lịch luyện, cái được chẳng bù nổi cái mất, về tông môn ta còn có thể giúp ngươi sớm nâng cao chút tu vi.”
Lão lại nghiêm giọng nói:
“Bảo vật ta mất bao nhiêu công sức tế luyện, giờ đều bị ngươi hủy hết.
Không có bảo vật phòng thân, ngươi lang thang ngoài này không sợ chết à?”
“A!” Lục Ly chợt reo lên.
“Sư phụ mang bảo bối đến cho đồ nhi sao?”
“Vớ vẩn!” Lão gằn giọng.
“Cái hồn ảnh này của ta chỉ để truyền tin, không phải để chuyển đồ.”
“À, ra thế.” Lục Ly vẻ mặt tiu nghỉu nhìn bóng đen.
“Thôi bỏ đi.” Lão xua xua tay.
“Lần trước đánh nhau với thứ kỳ quái kia khiến ta bị tổn thương nguyên thần, phải kéo dài thời gian bế quan để tịnh dưỡng, không thể đón ngươi về được, ngươi tự mà lo liệu lấy.”
“Sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ về sớm thôi, người cứ thong thả bế quan thêm mười năm, hai mươi năm cũng được.”
Bóng đen hừ lạnh một tiếng, sau đó vỡ vụn rồi biến mất.
Tuy lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với Tôn Phá, nhưng Nhiếp Hồn Lão Nhân vẫn luôn rất lưu tâm tên đệ tử này.
Xét về mặt nào đó, Tôn Phá cũng xem lão giống như người thân của mình, thậm chí còn hơn cả cha mẹ ruột.
Bởi thế, Tôn Phá bên ngoài rất sợ lão, nhưng thực chất lại chẳng sợ một chút nào, không ít lần cãi lời lão.
Khi chỉ còn lại một mình, vẻ mặt Lục Ly dần trở lại bình thường.
Hiển nhiên, vừa rồi hắn chỉ giả vờ làm sao cho giống Tôn Phá mà thôi.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, tiếp tục đi dọc theo bờ sông.
Ban ngày di chuyển, ban đêm tu luyện, cứ như thế ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Đến buổi sáng ngày thứ tư, Lục Ly đang chậm rãi phi hành thì chợt dừng lại, đôi mắt đăm đăm nhìn vào giữa lòng sông, lộ vẻ kinh ngạc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.