Lục Hoa Cấm Ái

Chương 27: Ràng buộc ngàn năm




“Tỷ tỷ? Tại sao lại là tỷ tỷ? Rõ ràng không phải mà….Không cần….Ta không cần tỷ tỷ!”

“Ngoan, ta….chỉ có thể là tỷ tỷ!”

“Không, Lạc Nhi không muốn! Huhu….Lạc Nhi chỉ cần ca ca, không cần tỷ tỷ, huhu….”

“Ngoan….nếu như, nếu như muội cảm thấy đau lòng đến như vậy, hay là…hay là vĩnh viễn đừng nhớ đến nữa….Được không?”
Bên tai lại vang lên những lời nói ngày hôm đó, người đã vuốt tóc nàng, người đã cười đến trời đất cũng phải nhạt nhòa kia, đã không hề do dự, tự mình gánh vác mọi thứ, những thứ vốn phải do nàng gánh vác.
Tất cả….thì ra…tất cả đều do chính bản thân nàng tạo thành, thì ra….không phải là không có ai thật lòng đối xử với nàng, chỉ là người này đã đặt nàng quá sâu trong lòng, sâu đến mức chính bản thân mình cũng nhận không ra.
Mà mọi chuyện, đều chỉ vì một lời đồn đãi: chỉ cần ăn được máu thịt của Thần, sẽ có được Thần lực!
“Ca ca….” Nàng run rẩy cầm lấy ống tay áo của hắn, nước mắt không thể kiềm chế tuôn trào.
Người đối diện giống như bị sét đánh, bước vội về phía sau,vẻ mặt kinh hãi nhìn Anh Lạc. Một lúc lâu sau mới có thể phục hồi tinh thần, ánh mắt như có ý trốn tránh tầm nhìn của nàng: “Ngươi….ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Không phải là bậy bạ! Ca ca!” nàng tiến lên một bước, cố chấp kéo ống tay áo của Nghiên Tịch như khi cả hai còn bé: “Tại sao muốn dấu diếm ,muội, tại sao lại làm vậy? Tại sao lại cố đeo trên lưng gánh nặng vốn thuộc về muội?”
“Ta thật không hiểu ngươi đang nói gì!” Nàng vung manh tay áo, vẻ mặt tức giận: “Xuống núi, đây không phải là nơi ngươi nên tới!”
“Thật sự không hiểu sao?” Vẻ mặt Anh Lạc lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi có phần bối rối kia, đột nhiên tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào mắt nàng, làm cho nàng không thể trốn tránh. Thừa dịp nàng không đề phòng, Anh Lạc trở tay kéo thắt lưng của nàng xuống. Tơ lụa thượng hạng lập tức tuột xuống.
“Ngươi làm gì?” Nghiên Tịch hoảng hốt, bận rộn muốn kéo áo đang bị trượt xuống nhưng đã muộn, dưới lớp quần áo đều lộ rõ những vết thương lớn, sâu đến tận xương, giống như bị vật nhọn xuyên qua, còn có vết máu còn mới đang từ vết thương rỉ ra.
Nàng run rẩy nhìn từng vết thương kinh khủng kia, cứ lướt qua một tấc, trái tim lại đau thêm một phần, vết thương như thế, nàng vô cùng quen thuộc. Bởi vì một canh giờ trước, chúng còn đang nằm trên người nàng.
“Như vậy….mà còn nói là không hiểu sao?” Nàng không thể chấp nhận việc Nghiên Tịch trốn tránh, từng bước từng bước ép sát, nước mắt càng không thể ngăn được “Không muốn muội tham gia tầm kiềm, căn bản là huynh gạt muội. Thiên kiếm đã sớm có chủ…không phải sao?”
Dưới chân Nghiên Tịch hơi lảo đảo, lưng chạm vào cửa đá sau lưng, không còn đường lui. Nhìn nàng rưng rưng nước mắt, chân mày dần nhíu chặt lại.
Anh Lạc tiếp tục tiến tới gần, gằn từng chữ một: “Huynh làm hết thảy….đều là vì….Huynh sợ….muội trẻ người non dạ sẽ bị kẻ khác làm hại, huynh không tiếc làm nhục thân nam nhi, hạ mình biến thành thân phận nữ thần, huynh sợ….muội quá mức mềm lòng, không đành lòng đả thương người khác, ép muội phải đâm Phúc bá, huynh sợ….muội bị cuốn vào cuộc chiến của Thần sơn, gạt muội đưa muội đi Bạch Mộ, huynh sợ…muội không thể ra khỏi mật đạo Dao Trì, nên cố ý lưu lại kí hiệu Lục hoa trên vách núi, huynh sợ….muội rơi vào Hư Không, buông bỏ tất cả chạy tới cứu muội, huynh sợ….muội bị thương quá nặng không cách nào khỏi hẳn, không tiếc dùng Thần lực chữa thương cho muội.”
Hắn hao hết tâm cơ bảo vệ nàng, mà nàng….mà nàng….lại oán hận hắn ngàn năm, lòng càng đau đớn: “Muội đều đã nhớ hết….nhớ hết mọi chuyện trước lúc mười tuổi. Ca ca….huynh không phải nữ thần, không phải Nghiên Tịch, huynh là ca ca của muội —— Miểu Hiên!”
Nghiên Tịch mở to mắt, khóe miệng khẽ động, hai mày nhíu chặt, có lẽ đã không thể giấu được nữa.
Một lúc lâu sau!
“Muội….Aizz….” Dường như cuối cùng đã quyết định điều gì, “nàng” thở dài, ánh sáng từ đâu lóe sáng, gương mặt của vị thần trước mắt vốn kiều diễm dịu dàng dần trở nên cương nghị, chỉ một lát sau đã khôi phục thành một nam tử, lông mày như viễn sơn, mắt sáng như sao, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt.
“Muội….vì sao lại nhớ ra vào lúc này!”
Anh Lạc rốt cuộc thấy rõ người trước mắt, dung nhan tuấn nghị, giống hệt bóng dáng trong trí nhớ, chỉ là gương mặt trước mắt này càng thêm mấy phần tang thương, khiến trong lòng nàng không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác đau nhói.
Nàng hơi cúi đầu, tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy hắn, giọng nói đã nghẹn ngào “Không cần tự mình chịu đựng mọi thứ, huynh còn Lạc Nhi, huynh còn ta mà!” Những thứ kia, vốn phải do do nàng chống đỡ!
Đối phương hơi sửng sốt, chậm rãi vuốt nhẹ đầu nàng, vẻ mặt mới vừa rồi còn lạnh lùng, trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng vô cùng, giọng nói nhẹ như gió xuân: “Ngốc nghếch! Muội đã nhớ hết tất cả thì nên biết vì sao ta muốn đuổi muội xuống núi!”
“Muội không muốn xuống!” Anh Lạc đột nhiên cao giọng phản bác, hai tay ôm càng chặt.
“Lạc Nhi!” Giọng nói của hắn hơi trầm xuống, có mấy phần tức giận.
“Không cần gạt muội nữa!” Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắ ” Bọn người Ma giới xông vào Kiếm Vân ta cũng biết rồi!”
“Lạc….” Miểu Hiên sửng sốt, chân mày càng nhíu chặt hơn “Ta dùng thời gian ngàn năm mới có thể dụ hắn ra ngoài….chỉ cần….chỉ cần đến ngày mai…”
“Là hôm nay sao?” Anh Lạc ngắt lời hắn “Hôm nay huynh muốn mang thân thể đầy vết thương này quyết đấu với hắn sao? Huynh muốn….bỏ lại Lạc Nhi một mình nữa sao?”
“Muội…” Miểu Hiên kinh hãi, sắc mặt hơi lúng túng.
“Muội đều biết hết!” Anh Lạc nói nốt câu nói của hắn, vẻ mặt kiên định “Muội sẽ không để huynh lại một mình nữa, nếu như huynh thật sự muốn đi, dù là Hoàng Tuyền, muội cũng đi cùng huynh!”
Miểu Hiên chấn động mạnh, hai tay bên người mở ra nắm chặt nhiều lần, đôi môi tràn ra nụ cười, sáng ngời chói mắt, thỏa mãn như có thể làm được tất cả “Muội….nói có thật không?”
“Thật!” Anh Lạc gật mạnh.
“Tốt lắm!” Hắn nhẹ giọng đáp, cúi người xuống, ôm lại nàng, không nặng không nhẹ. Gương mặt từ nãy đến giờ không hề lộ ra nụ cười giờ lại tràn đầy yêu thương “Có lời này của muội, cuộc đời này của ta….đã đủ rồi. Chúng ta chính là một thể, ca ca vĩnh viễn ở bên cạnh muội, được không?”
“Được!” Nàng thở phào nhẹ nhõm khi nghe được giọng nói dịu dàng lạ thường của hắn, để mặc hắn kéo tay mình, kéo nàng đi về phía Kiếm Vân.
“Lạc Nhi, có còn nhớ Lục hoa trên Thần sơn này không?” Hắn đột nhiên chậm rãi nói
“Nhớ chứ!” Anh Lạc trả lời “Lúc muội năm tuổi đã nói, muội thích nhất là Lục hoa, hoa nở mãi không tàn”
Hắn cười thật thỏa mãn: “Khi đó Lục hoa trên Thần sơn rất ít, muội thích hoa này, thích vô cùng, lúc nào cũng muốn hái, kết quả, những đóa hoa muội hái, chưa tới một ngày đã héo rũ. Muội không biết làm thế nào, đành cầm lấy hoa mà khóc, muốn hoa sống lại.”
“Cuối cùng huynh đã hóa ra vô số Lục hoa trên Thần sơn!” Anh Lạc cười khẽ, suy nghĩ một lát lại nói “Sao huynh phải làm vậy?”
Hắn cười càng đậm “Có lẽ….ta thích nhìn thấy muội cười?” Hắn đến trước lối vào Kiếm Vân rồi dừng bước, ánh mắt hơi trầm xuống, quay đầu lại, vẻ mặt đã rực rỡ trở lại: “Vẻ mặt Lạc Nhi lúc cười, ca ca lúc nào cũng nhớ đến….Cho nên, lúc nào cũng phải cười tươi như thế, có được không? Coi như là…vì ta!”
Anh Lạc sửng sốt, lúc này mới cảm thấy trong lời nói của hắn có gì đó không đúng, nhìn về phía hai cánh tay đang nắm lấy nhau, một ánh sáng lập tức hiện ra, lúc nàng phản ứng lại đã không còn kịp nữa. Đột nhiên, một cơn choáng váng chợt ập tới. Trong nháy mắt, ý thức của nàng bị hút ra, nàng theo quán tính muốn cắn lưỡi, Miểu Hiên lập tức giơ tay ngăn nàng lại.
Anh Lạc nhất thời không thể nhúc nhích, cố gắng mở to mắt nhưng vẫn bị nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, nước mắt như một chuỗi hạt trân châu, đứt đoạn rơi xuống. Hắn lại muốn bỏ lại nàng, hắn muốn tự mình gánh vác tất cả, biết rõ không có phần thắng, biết rõ có lẽ sẽ có đi không có về, hắn vẫn muốn đi.
Nàng nên biết từ sớm, hắn sao có thể dễ dàng đáp ứng với nàng như thế, nàng nên sớm biết….
“Không, không cần….không cần…ca ca!” Nàng nắm chặt tay hắn, muốn kháng cự cảm giác choáng váng này, nhưng ngăn không được, sức lực trên tay cũng cạn dần “Không cần…bỏ lại muội!” Mí mắt cũng trải qua sự choáng váng kia, chậm rãi khép lại, điều duy nhất không thay đổi, chính là vẻ mặt tươi cười như hoa của Miểu Hiên.
Hắn đỡ lấy Anh Lạc đã ngất đi, ngưng mắt nhìn nàng thật lâu. Thương yêu lau đi nước mắt của nàng, ôm chặt nàng vào lòng, ghé sát vào tai nàng, biết rõ lúc này nàng không thể nghe thấy, hắn vẫn nhẹ giọng thì thầm: “Nếu như có thể, ta muốn…vì muội hóa ra Lục hoa tràn ngập núi non!”
Trong cơ thể lại truyền đến từng trận đau đớn, hắn mạnh mẽ ngăn chặn máu tanh đang dâng lên, khẽ thở dài, lúc này mới quay đầu nói: “Thanh Chi, ra đi!”
Một ánh sáng xanh hiện ra, nam tử áo xanh đã quỳ gối trước mặt, nhìn hắn lo lắng nói: “Tôn chủ!”
“Mang nàng đi đi!” Hắn giao Anh Lạc cho Thanh Chi, lưu luyến nhìn nàng rồi tiếp tục nói: “Việc còn lại, phong ấn toàn bộ trí nhớ của nàng, từ nay về sau…” hắn ngừng lại một lát, nhìn về phía Kiếm Vân “Nàng không có ca ca, cũng không có tỷ tỷ!”
Thanh Chi nhíu mày, nhìn vết thương đáng ngại trên người hắn “Tôn chủ, người…”
“Nhanh đi!” Miểu Hiên gằn giọng xen ngang.
Thanh Chi khẽ cắn răng, lo lắng nhìn hắn, xoay người, hóa thành một luồng khói xanh rồi biến mất.
Miểu Hiên đứng sừng sững một lúc lâu mới quay người lại, chỉnh áo lại để che đi vết thương trên người, chậm rãi đi vào Kiếm Vân, trên người hóa lên ánh sáng đỏ, khi vượt qua cửa đá to lớn kia, đã biến trở lại thành một thiếu nữ tuyệt sắc kiều diễm, trong trẻo mà lạnh lùng.
Bên trong Kiếm Vân, có vô số các loại kiếm và binh khí, tất cả đều mang tiên khí hoặc linh khí. Binh khí bên trong đều tự động bay múa, ánh lên tia sáng kì dị.
Thế nhưng, hắn chỉ cần liếc mắt về nơi cao nhất, đã thấy ngay một bóg dáng đang tản ra sát khí đen ngòm “Ma Quân hao hết tâm cơ muốn lấy được Thiên kiếm, đã đến được Kiếm Vân lại không đi tìm sao?”
Người phía trên quay đầu, toàn thân bị bao quanh bởi khí đen, không thấy rõ mặt mũi, chỉ có đôi mắt đang lóe ra ánh sáng đỏ dị thường, kẻ này….là ma!
“Ngươi là Nghiên Tịch?” Y hơi híp mắt, mang hơi thở của giết choc, hừ lạnh “Tới đúng lúc lắm, đến đưa Thiên kiếm cho ta sao?”
“Thiên kiếm há lại để cho loại vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế* như ngươi nhúng chàm!” Hắn giận dữ nói.
(*lang tâm cẩu phế: tương tự như câu “lòng lang dạ sói”)
Đối phương lại đột nhiên cười to thành tiếng “Tốt, không hổ danh là con gái của Xích Cơ, ngay cả nói chuyện cũng giống ả tiện nhân kia như thế, ra vẻ đạo mạo, đúng lúc….Hôm nay ta cũng thuận tiện giải quyết luôn tiểu tạp chủng* ngươi!”
(*tiểu tạp chủng: đứa con hoang, mang ý nhục mạ)
Sắc mặt Miểu Hiên trầm xuống, chậm rãi vung tay, ánh sáng lóe ra, trong tay hắn liền xuất hiện một thanh trường kiếm, toàn thân đen nhánh như mực: “Ân Hoài Đan, thù của cha mẹ, hôm nay ta sẽ đòi lại từng khoản một!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.