Lục Hào

Chương 35:




Sự cố xảy ra trước đài Thanh Long, không cần Nghiêm Tranh Minh phân phó, trên dưới phái Phù Dao kể cả đạo đồng, tất cả đều giảm bớt số lần ra ngoài, bọn họ từ trên xuống dưới đều không thầy tự biết như thế nào là “thu liễm”.
Trình Tiềm kéo dài thời gian luyện kiếm mỗi ngày thêm một canh giờ, cố định luyện tập cùng các sư huynh đệ. Chớp mắt chợ tiên trăm ngày đã vào hồi kết, Trình Tiềm đã thấu hiểu đạo lý “Thượng Hạ Cầu Tác”.
Nghịch cảnh bức người, ngay cả Hàn Uyên kém cỏi cũng biết chăm chỉ học tập. Lý Quân trong một hôm thức dậy sau giấc ngủ trưa loay hoay chơi cửu liên hoàn tự nhiên sinh ra khí cảm. Ai cũng không rõ gã vì cái gì mà nhập đạo. Sư phụ mất, lần đầu tiên Lý Quân đụng dao khắc phù chú buộc lòng phải do đại sư huynh thay mặt truyền thụ.
Cho đến ngày cuối cùng của chợ tiên, Hàn Uyên đổi một bộ áo gai vải thô tầm thường, đi ra ngoài một chuyến, chạng vạng mới về. Khi trở về trong lòng gã còn bọc một túi điểm tâm, vừa đi vừa ăn, khiến Thuỷ Khanh đang chơi đùa trong viện thèm ăn vô cùng, nhắm mắt theo đuôi sát sau gã, mở to mắt chảy nước miếng.
“Không được nha tiểu sư muội,” Hàn Uyên không chịu trách nhiệm nói, “Người ta nói trẻ con không thể ăn đồ to, sẽ nghẹn chết.”
Răng sữa Thuỷ Khanh có thể gặm gỗ, căn bản không tin mấy lời đe doạ của gã, mắt thấy túi điểm tâm ở trước mặt, dưới tình thế cấp bách Thuỷ Khanh nói ra câu nói đầu tiên từ lúc chào đời đến nay: “A… A… A gạt!”
Hàn Uyên dừng bước chân, kinh ngạc hỏi: “Ý, muội có thể nói sao?”
Thuỷ Khanh vừa thấy cơ hội, lập tức nắm chặt hai tay, đỏ mặt tía tai, liều mạng nhỏ kêu một tiếng: “A gạt!”
“Giỏi lắm.” Hàn Uyên không chút thành ý khen tặng, một chút bày tỏ cũng không có, tuỳ tiện vừa ăn vừa đi về phía trước —— thuở nhỏ gã làm ăn mày thành bệnh, là cao thủ ăn bớt đồ người khác, người khác trăm tiệu không thể động đồ trong miệng gã.
Thuỷ Khanh nhất thời nóng nảy, quên sạch lời dặn không được bay loạn của các sư huynh, bỗng nhô đôi cánh lớn ra, đập cánh đuổi theo Hàn Uyên.
Đúng lúc, Trình Tiềm và Lý Quân từ bên ngoài đi vào.
Trình Tiềm vừa nhìn thấy đôi cánh lớn quen thuộc, nhất thời sắc mặt trầm xuống, thấp giọng quát: “Xuống ngay!”
Thuỷ Khanh sợ Trình Tiềm, bởi vì chiêu làm nũng hay ăn vạ đều dùng được với các sư huynh khác, chỉ có tam sư huynh là không được. Tam sư huynh nghiêm với người ngoài, càng khắc khe với nhỏ, trước giờ nói một là một. Thuỷ Khanh sợ cơm tối của mình bay mất, vội vàng hạ xuống, đặt mông ngồi trên đất, cái miệng chóp chép, sững người không dám khóc trước mặt Trình Tiềm.
Trình Tiềm một tay xách lẵng hoa, một tay còn cầm theo mấy cuốn sách, mặt trầm như nước trừng Thuỷ Khanh, trong lòng hơi rầu rĩ.
Một tiểu Thiên Yên không có năng lực tự vệ, nếu rơi vào tay tu sĩ tham lam lòng dạ khó lường, sẽ có số phận gì?
Ngộ nhỡ không ai thay nhỏ lấy lại công đạo, dù sao nhỏ không phải người. Trong mắt rất nhiều tu sĩ, không phải người chính là vật, dù nhỏ là con gái của Yêu hậu, nửa thân là yêu, cùng với mấy con sủng vật được nuôi dưỡng chỉ sợ không khác gì.
Lý Quân thấy Trình Tiềm sắp lên cơn với Thuỷ Khanh, vội khoát tay nói: “Bỏ đi tiểu Tiềm, nhỏ chưa hiểu gì, trông cậy nhỏ nhớ kỹ, còn không bằng chúng ta nghĩ cách để nhỏ không bay nữa.”
“Mấy hôm trước đệ có tìm được một phù chú có thể phong yêu huyết,” Trình Tiềm nói, “Chỉ không biết nắm chắc mấy phần làm được.”
Tuy rằng Lý Quân mới bắt đầu tiếp xúc phù chú, nhưng cũng hiểu được chỗ bát đại tinh thâm, vội hỏi: “Đệ cũng đừng tuỳ tiện động mấy phù chú chưa thấy qua.”
Trình Tiềm không trực tiếp trả lời, chỉ cười đổi chủ đề, xoay sang Hàn Uyên nói: “Ngày hôm nay đệ đi đâu vậy?”
“Tìm hiểu tin tức,” Hàn Uyên vừa nhai vừa hàm hồ nói, “Mấy ngày nay đệ đã điều tra xong, cái gã gây phiền phức cho chúng ta, tên mặt đen ấy là Trương Đại Sâm, hiện tại đã vào Giảng Kinh đường. Người dùng kiếm là đệ đệ ruột của gã tên là Trương Nhị Lâm, không qua vòng. Ngày mai chợ tiên kết thúc, gã phải rời khỏi đảo Thanh Long. Đệ đã tìm hiểu ra, những tán tu này không môn không phái, rất thích tụ tập thành nhóm, bọn Trương Đại Sâm bây giờ đã lôi kéo được một nhóm người, sau này phải đề phòng bọn họ hơn.”
Hàn Uyên có một bản lĩnh có thể xưng là tuyệt kỹ —— làng trên xóm dưới, chỉ cần người khác có đôi câu vài lời ra khỏi miệng, gã đều có thể thăm dò được tất.
Lý Quân hỏi: “Người cầm quạt ngày đó là ai?”
Sắc mặt Hàn Uyên hơi trầm xuống: “Gã đó chúng ta không thể trêu vào, là người của đảo Thanh Long, tên là Châu Hàm Chính, là tả hộ pháp Giảng Kinh đường. Giảng Kinh đường có tả hữu hộ pháp, nữ nhân mặt vuông mọi người nhớ không? Nàng ta là hữu hộ pháp.”
Người đó là Đường Vãn Thu.
Lý Quân cau mày nói: “Gã tả hộ pháp đó căn bản không biết chúng ta, vì sao lại bất mãn với chúng ta nhiều thế?”
“Bất mãn chúng ta không qua hội thí đã vào Giảng Kinh đường đó,” Hàn Uyên nói, “Cũng chẳng biết, đệ nghe người ta nói gã này rất ma quái, hay mưa nắng thất thường, sau này phải cố đừng trêu chọc —— đúng rồi, ngày hôm nay đệ còn lấy được đồ tốt.”
Sau đó, Hàn Uyên vỗ vỗ vụn bánh trên tay, lấy từ trong lòng ra một túi giấy dầu, thần thần bí bí đưa cho các sư huynh xem.
Trong túi giấy có ba cây châm hình thù kỳ quái, phần đuôi có khắc phù chú khó thấy rõ, mũi châm còn mang theo sắc lam.
“Đây là…” Mắt Lý Quân dựng thẳng, “Tiểu Tiềm đừng đụng! Đây là Sưu Hồn châm, có độc… Từ đâu đệ có?”
Hàn Uyên cợt nhả nói: “Thuận tiện lấy ở chợ tiên, hí hí.”
“Thứ này ta biết, rất lợi hại,” Lý Quân thay vì chỉ trích hành vi trộm cắp của Hàn Uyên, lại hưng phấn cầm mấy cây châm cách lớp giấy bọc, “Loại này không dễ có, sở dĩ gọi là “Sưu Hồn châm”, chính là chỉ cần nói với nó người cụ thể nào, nó có thể tự động giết địch. Có thứ này, dù cho lấy đầu chủ tướng trong mười vạn quân cũng dễ dàng!”
Trình Tiềm không hứng thú với bàng môn tả đạo, dù nó thực sự muốn toả cốt dương hôi ai, cũng muốn tự tay dùng kiếm, châm gì tuyến gì, nó nghe đã thấy lười. Vì vậy nó lướt thẳng qua hai người Lý Quân và Hàn Uyên, xách theo lẵng hoa lớn kỳ quái trong tay, một cước đá văng cửa phòng Nghiêm Tranh Minh.
Mấy tiểu nha hoàn cười trộm khi nó quẳng lẵng hoa nặng nề xuống bàn, tức giận nói: “Huynh muốn vùi hoa dập liễu.”
Bên trong cánh cửa thị nữ vây quanh, ngoài cửa vừa lúc náo nhiệt, nhưng đại sư huynh dưỡng vết thương dài một tấc rưỡi tận ba tháng trời không có vui đùa. Chỉ thấy cái bàn nhỏ đặt đàn lúc trước đang bày một miếng gỗ thật dài, y đang cầm dao khắc, ngưng thần vào phù chú dưới tay.
Bị Trình Tiềm đạp cửa, đường khắc dưới tay Nghiêm Tranh Minh nhất thời đứt đoạn một góc, dao khắc cứa vào ngón tay y chảy ra một giọt máu.
Đầu tiên Nghiêm Tranh Minh nhíu mày, phát hiện người đạp cửa là Trình Tiềm, vừa cười —— vì vết thương rỉ máu này, khi đó ban ngày Trình Tiềm không chỉ bị y sai phái làm một hái hoa tặc, buổi tối còn nhẫn nhịn đại sư huynh lựa chọn tỉ mỉ, tự mình động thủ cắm mấy nhánh hoa khó hiểu này vào trong bình.
Ngày thứ hai, Giảng Kinh đường mở.
Cái gọi là “Giảng Kinh đường” thật ra chính là một triền núi, ồn ồn ào ào, dõi mắt nhìn lại, đủ loại hình dáng nam nữ già trẻ kỳ quái nào cũng có, người đứng, người ngồi, có người còn leo tít lên cây, tưởng chừng như không có chỗ đặt chân.
Cũng may mọi người phái Phù Dao được Lý Quân tận tình đốc thúc nên đến sớm, tìm một góc khuất mắt, trước khi mọi người tới đã sắp xếp ổn thoả.
Xung quanh đều là tiếng huyên náo của tán tu, đa số tu vi không cao, có loại ích cốc không dính bụi trần, có loại quanh năm lang thang bên ngoài, không mấy để ý sinh hoạt. Toàn thân ngoại trừ chút xương thịt chính là bùn, hương thơm mười dặm khỏi phải nói. Còn có người mang theo bên mình linh sủng kỳ quái, nào là chó chim cáo các loại chưa tính, còn có một con chuột xám béo ú chạy qua chạy lại giữa đám người, rất mắc ói.
Phong thuỷ bảo địa như vậy, ngay cả Trình Tiềm cũng nhíu mày chịu không nổi, đừng nói đến đại sư huynh sạch sẽ thành thói.
Nhưng Nghiêm Tranh Minh lại chẳng nói tiếng nào —— y không nói, vì chính y quyết định ở lại, chẳng lẽ còn để người khác nói mình nhiều chuyện sao?
Nghiêm Tranh Minh xua xua tay, cự tuyệt đạo đồng đem đệm cho y, hai mắt nhìn về xa xăm, bên trong là tiếng lòng tịch mịch không biết tỏ cùng ai.
Bất giác y nhớ đến Truyền Đạo đường trên núi Phù Dao. Nơi ấy có đình đài tiểu viện, có hương khói lượn lờ, có đạo đồng im lặng ở bên dâng điểm tâm và trà ngon ấm lạnh, bọn họ lại không biết quý trọng, suốt ngày đấu đá với nhau gây rối.
Chính y mỗi lần ngủ đến chẳng biết trời đất gì, vừa mở mắt ra mặt trời đã lên cao, Lý Quân sẽ hí hoáy một đống bò sát tởm lợm của gã, Hàn Uyên đang ăn vụn, chỉ mỗi Trình Tiềm một mình cố chống cơn buồn ngủ, nghe sư phụ đọc kinh…
Đến bây giờ, đều đã cảnh còn người mất.
“Ý, tiểu sư huynh, huynh sao vậy?” Giọng Hàn Uyên kéo Nghiêm Tranh Minh ra khỏi hồi ức.
Nghiêm Tranh Minh nghiêng đầu nhìn, cảm thấy Trình Tiềm sắp vẹo sang người Lý Quân, sắc mặt chẳng giống mất ngủ, mà giống bị bệnh nặng hơn, ngay cả môi cũng trắng bệch.
Trình Tiềm hé mắt lắc đầu, chẳng rõ do hết sức hay không thích nhiều lời mà không nói.
Nghiêm Tranh Minh giật mình, lần trước nhìn thấy mặt Trình Tiềm như thế, chính là lúc tiểu tử này mới mò mẫm phù chú, không biết nặng nhẹ làm mình thoát lực.
“Đêm qua đệ làm gì?” Nghiêm Tranh Minh đưa tay chọt chọt quầng thâm xanh đen dưới mắt nó, “Làm trộm sao?”
Lý Quân chợt nhớ đến cuộc đối thoại hôm trước giữa gã và Trình Tiềm, quay đầu gặn hỏi: “Sáng sớm nay trước khi đi ta có nhìn tiểu sư muội, thấy nhỏ đang khóc trong phòng, chuyện gì xảy ra?”
Mỗi lần Thuỷ Khanh khóc đều muốn sập nhà, nên sau khi nhỏ hơi hiểu chuyện, hiếm khi khóc trong phòng. Thỉnh thoảng vừa khóc một tiếng, phòng ở rung một cái, nhỏ liền ngậm miệng.
Trình Tiềm vật vờ đáp lại lời gã: “Phòng ở không sao chứ?”
“Đệ lại làm loại chuyện này,” Lý Quân tức giận nói, túm cổ áo Trình Tiềm lên, “Đệ lại một mình khắc phù chú, không muốn sống nữa à?”
“Suỵt ——” Hàn Uyên kéo Lý Quân, chỉ thấy sườn núi ồn ào chợt im lặng. Ở giữa Giảng Kinh đường đột nhiên có một người từ trên trời giáng xuống, hoa dại nơi sườn núi như được trời giáng cam lộ, đua nhau nở rộ.
Mà người trên đài cao nọ chính là Châu Hàm Chính.
Châu Hàm Chính cầm cái quạt nghĩ kỹ của gã, phất tay áo ngạo mạn làm một quyền: “Để chư vị đợi lâu.”
Nghiêm Tranh Minh trước kéo Trình Tiềm sát qua, thuận miệng miễn cưỡng nói khẽ với Lý Quân và Hàn Uyên: “Lại là gã, sớm biết có ngày hôm nay ta sẽ không tới… Nghe cho kỹ, hôm nay chúng ta đi sớm về sớm, chớ gây chú ý, biết chưa?”
Lý Quân nín thinh, mặt trắng càng trắng hơn, Hàn Uyên cắn răng, trên mặt đều là vẻ tức giận.
Nghiêm Tranh Minh làm bộ không phát hiện phản ứng các sư đệ, thấy Trình Tiềm mềm nhũn dựa vào người y, hơi thở cũng yếu ớt như vậy.
Mặc dù y không hỏi công khai, nhưng đôi câu vài lời của Lý Quân cũng đủ cho y biết. Để che giấu yêu khí trên người Thuỷ Khanh, nhất định Trình Tiềm đã liều mạng làm gì đó.
“Ôi, chả bớt lo được.” Nghiêm Tranh Minh nghĩ thầm, dùng sức nhéo Trình Tiềm một cái cho hả giận.
Châu Hàm Chính trên đài đã bắt đầu chậm rãi nói, cái gì mà Giảng Kinh đường mười ngày mở một lần, thời gian còn lại chúng đệ tử đều tự nỗ lực.
“Trên đảo Thanh Long chúng ta không cấm đệ tử tỷ thí với nhau, nhưng chư vị phải chú ý chừng mực, đừng làm mất hoà khí. Phàm ai cố ý đả thương người khác, sẽ bị môn quy chỉnh sửa một phen.” Châu Hàm Chính nói, cúi đầu nhìn lướt qua, cũng không biết ánh mắt gã làm sao tìm được phái Phù Dao trong đám lộn xộn. Dừng ở trên người Nghiêm Tranh Minh chốc lát, sau đó, Châu Hàm Chính cười nói, “Tốt, hôm nay ta sẽ nói một chút về dẫn khí nhập thể với giữ khí đan điền.”
“Quên đi,” Nghiêm Tranh Minh vừa nghe vừa bất an nghĩ thầm, “Cho dù không về nhà, cũng phải về núi Phù Dao. Chúng ta có chín tầng Kinh lâu, tự mình tìm tòi, còn tốt hơn ở chỗ này cụp đuôi —— cùng lắm thì như sư tổ bế quan không gặp người ngoài, hôm nay về thu dọn hành lý luôn!”
Lúc này, Châu Hàm Chính đột nhiên nói: “Ta biết tiến độ của chư vị không đồng nhất. Như vậy đi, ta tìm một vị đệ tử cùng ta thử nghiệm.”
Gã nói, trong ánh mắt hẹp dài mang theo hiểm ác đáng sợ nhìn về hướng phái Phù Dao lần nữa, đối diện với ánh mắt Nghiêm Tranh Minh, gần như Nghiêm Tranh Minh có cảm giác bị độc xà nhìn chòng chọc.
“À, Nghiêm chưởng môn,” Châu Hàm Chính cười nói, “Ta nghe đảo chủ nói về quý phái nhiều năm, gia học đặc biệt uyên bác. Nghiêm chưởng môn chắc chắn đã vượt qua cửa ải dẫn khí nhập thể, không bằng lên đài cho mọi người ở đây mở mắt một chút đi?”
Trình Tiềm đêm trước không ngủ, bởi vì phù chú làm hao hết chân nguyên, lúc này toàn thân không còn chút sức lực, hai bên huyệt thái dương như có một đống kẹp, kẹp rất chặt, làm cho hai tai nó kêu lên ong ong. Đi tới Giảng Kinh đường xa lắc này đã nỗ lực lắm rồi, vốn nó rất mệt mỏi, buổi sáng rõ là bò dậy không nổi, nhưng vừa nghe lời này, cơ thể nó theo bản năng căng cứng, muốn đứng dậy.
Giãy giụa rất nhỏ của nó kinh động Nghiêm Tranh Minh, Nghiêm Tranh Minh đang buồn bực. Y không đi tìm phiền phức thì thôi, phiền phức hết lần này tới lần khác toàn đến tìm y.
Nghiêm Tranh Minh tiện tay ấn Trình Tiềm xuống, tức giận nói: “Ngoan ngồi yên đi, tiểu quỷ, đừng làm loạn thêm, ai cần đệ ra mặt?”
Nói xong, y hít một hơi thật sâu, cầm lấy bội kiếm của mình đi ra phía trước. Mỗi một bước, lòng tin bỏ đi càng vững vàng thêm một bước. Đến gần chỗ Châu Hàm Chính còn mười bước nữa, Nghiêm Tranh Minh đứng lại, chống kiếm mình trên mặt đất, hướng về Châu Chính Hàm nói: “Chân nhân chỉ giáo.”
Bội kiếm của Nghiêm Tranh Minh thực sự chói mắt, bản thân kiếm thế nào không đề cập tới, chỉ riêng vỏ kiếm đã là giá trị liên thành, mặt trên khảm đầy bảo thạch, mão phượng của hoàng hậu nương nương e rằng cũng không nhiều bảo vật đến vậy.
Châu Hàm Chính quan sát y một phen, nói: “Chư vị đang ngồi tại đây có thể dẫn khí nhập thể đều biết, khí cảm sản sinh lúc đầu có thể nói là nhờ gặp phải nhân duyên, chẳng biết Nghiêm chưởng môn bởi vì cái gì mà nhập đạo?”
Lúc này Nghiêm Tranh Minh đang tính toán nếu như phải đi, có nên đến từ giả đảo chủ đảo Thanh Long không. Trong lòng y rõ đảo chủ giúp bọn họ tìm người, lại che chở, đối với bọn họ có thể nói là hết lòng giúp đỡ. Nhưng mà bình sinh chưa từng bị uất ức đều ở tại đảo Thanh Long này nếm một lần, trong đầu Nghiêm Tranh Minh không khỏi sinh ra vài phần phẫn nộ giận chó đánh mèo với đảo chủ.
Nghe hỏi, y không muốn tốn nước bọt, chỉ nói ngắn gọn: “Kiếm.”
Châu Hàm Chính gật đầu cười nói: “Không tệ, nhưng ta đây thật ra đoán được, Nghiêm chưởng môn vô cùng trân trọng kiếm mình.”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả ba chữ “Nghiêm chưởng môn” đều có vẻ vô cùng chế nhạo, mọi người xem náo nhiệt có, tận lực nịnh bợ tả hộ pháp đại năng có, nhất thời nổ ra một trận cười vang.
Gân xanh nổi đầy trán Trình Tiềm, Lý Quân sớm biết nó kiềm chế không được, vừa thấy nó động, lập tức nhào tới chụp nó lại, thấp giọng cảnh cáo: “Muốn gây sự sao?”
Trình Tiềm siết nắm tay đến trắng bệch, mỗi người đều nhịn đến một mức độ. Có thể với người khác là bất chấp lý lẽ, nhưng với đương sự dù thế nào cũng không nuốt trôi được. Nếu người khác vũ nhục nó, Trình Tiềm vì đại cục, chưa chắc sẽ nảy sinh xung đột với người khác, thì nó nhịn.
Nhưng rơi vào trên người sư phụ và các sư huynh đệ, có thế nào nó cũng không chịu nổi.
Lý Quân vừa giữ vai nó, vừa nói bên tai Trình Tiềm: “Đừng gây chuyện, có lẽ đại sư huynh muốn trở về.”
Trình Tiềm ngừng lại.
Lý Quân nhỏ giọng: “Tiểu Tiềm, đệ nghĩ cho kỹ. Đệ đều chịu không nổi, đại sư huynh làm sao chịu được. E rằng sáng sớm hôm nay khi huynh ấy vừa nhìn thấy sườn núi Giảng Kinh đường này, đã sinh ý muốn về.”
Châu Hàm Chính đầu tiên là phơi nắng Nghiêm Tranh Minh, chậm rãi nói các loại dẫn khí nhập thể mà gã biết, kể luôn một loạt ví dụ, gã nói rằng: “Dẫn khí nhập thể là bước đầu tiên câu thông thiên địa, qua cửa ải này chư vị coi như chính thức nhập môn, tiếp theo là công pháp. Về phần công pháp này là cái gì, các môn phái đều có bí tịch riêng, nhưng nội dung thực chất về cơ bản khá giống nhau, đều là dạy chư vị làm thế nào để dẫn thiên địa tinh khí vào trong cơ thể, hình thành chân nguyên của mình.”
“Nếu nói công lực thâm hậu, ngoại trừ kiếm pháp tinh diệu hay không, còn phải xem chân nguyên của chư vị có thuần hậu* hay không.” Châu Hàm Chính quay sang Nghiêm Tranh Minh, hỏi, “Chẳng biết Nghiêm chưởng môn dẫn khí nhập thể bao lâu?”
(*): tinh khiết và nồng đậm
Nghiêm Tranh Minh trầm mặc.
Phái Phù Dao chưa bao giờ chú trọng công pháp, đệ tử sau khi nhập môn chuyện thứ nhất vĩnh viễn không ngừng khắc phù chú để rèn đúc kinh mạch. Thỉnh thoảng cơ duyên xảo hợp nhập định hoặc sở ngộ, Mộc Xuân chân nhân cũng chưa từng như các môn phái khác yêu cầu bọn họ tĩnh toạ ngưng tụ chân nguyên.
Châu Hàm Chính giống như nghĩ rằng Nghiêm Tranh Minh là một tên kém cỏi ăn chơi trác táng, cười híp mắt hỏi tới: “Nghiêm chưởng môn, thế nào?”
Nghiêm Tranh Minh: “... Ba năm.”
Châu Hàm Chính vỗ tay cười nói: “Dẫn khí nhập thể ba năm, công lực hẳn đã có chút thành tựu, bọn ta đợi mở mang kiến thức đây.”
Gã vừa dứt lời, nhất thời trên đài xuất hiện một trận quái phong, toàn bộ cuốn về phía Nghiêm Tranh Minh. Nghiêm Tranh Minh phản xạ chắn kiếm phía trước, khí cảm quanh thân nháy mắt điều động, tạo thành một cái lồng vô hình, bao y bên trong.
Châu Hàm Chính bình tĩnh hướng về phía mọi người dưới đài đang ngóng cổ lên: “Bộ công pháp này tên là Giả Sơn Hà, là phái ta đặc biệt chế ra để kiểm tra công lực đệ tử, chắc chắn các vị ở trong Thanh Long hội thí đã biết qua. Một thức này là Phi sa tẩu thạch, là nhằm vào đệ tử mới nhập môn, nội công có chút thành tựu, chăm chỉ nỗ lực hoặc người vượt trội có thể ở trong Phi sa tẩu thạch này kiên trì mấy ngày, người kém nhất cũng kiên trì được vài canh giờ, tệ hơn nữa là tầm ba khắc, về phần…”
Nghiêm Tranh Minh cảm thấy hai tai ong ong —— y chưa bao giờ tu luyện qua chân nguyên, căn bản sẽ không thường xuyên điều động điều tức, tứ chi rất nhanh đã mất cảm giác. Lời Châu Hàm Chính còn chưa hết, màn khí bảo vệ người y đã vỡ, một lực mạnh không thể chống đỡ đánh thẳng tới ngực Nghiêm Tranh Minh. Tiếp đó cơn lốc giống như roi da, hung hăng quất vào người y, dưới chân nhẹ hẳn, sau một khắc, đã bị ném xuống đài cao.
Châu Hàm Chính thờ ơ nhìn Nghiêm Tranh Minh ngã trên mặt đất, thong thả nói nốt vế châm chọc sau: “Về phần thiếu tư chất này, dùng đan dược cưỡng chế nâng cao cảnh giới. Bởi lẽ “Phục dược” nhập đạo, ta còn cho là bọn họ có thể kiên trì được một chén trà nhỏ hay một nén nhang, nhưng xem ra ta đã đánh giá quá cao… Vị Nghiêm chưởng môn ‘Phái Phục Dược’* này không tồi?”
(*) Phục Dược và Phù Dao đồng âm >.<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.