Lục Hào

Chương 16:




Ba con chuột, ngay từ đầu đều không hẹn mà cùng tránh Trình Tiềm máu me khắp người, hai con chạy tới chỗ Nghiêm Tranh Minh, con còn lại vọt tới trước mặt Lý Quân.
Lý Quân giống như một người qua đường, lục lọi khắp người một phen, phát hiện cả nửa ngày nay mình cứ buồn phiền trong lòng, thế mà không mang theo binh khí… Tuy rằng có mang theo cũng chưa hẳn đã hữu dụng.
Dưới tình thế cấp bách, Lý Quân kéo cái lông chim trên cổ áo xuống, khoe màu đua sắc giằng co với chuột tinh.
Tử Bằng chân nhân rất có thành tựu trong đám yêu tinh, ngay cả cọng lông rụng cũng không giống bình thường, rõ ràng con chuột đang co rúm lại từng chút, trừng đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Lý Quân, trước trước sau sau lượn quanh Lý Quân, xảo quyệt đánh giá xem gã đang phô trương thanh thế hay thật sự không dễ chọc.
Lý Quân bị nó xoay đến kinh hồn bạt vía, bắp chân chẳng may bị rút gân, lại biết mình không thể lộ ra sợ hãi, không thể làm gì khác ngoài cắn răng chịu đựng, nhẫn ra vẻ mặt ngoài mạnh trong yếu như đang nín tiểu vậy.
Cũng may Trình Tiềm đã mang răng nanh sang giúp gã.
Trình Tiềm không rảnh rỗi gì, từ trong giết chóc hồi phục lại tinh thần, nó cho rằng hiển nhiên mình phải khiếp sợ, lại phát hiện thật ra cũng không có.
Khi nó rút cái răng nanh dính đầy máu bằng hai tay ra, bình tĩnh như chỉ cắt gốc một cây cải trắng, mà vẻ bình tĩnh treo trên mặt nó, khiến cho nó giống một tiểu quỷ đòi mạng.
Rất nhanh Trình Tiềm đã phát hiện, không phải nó sợ chuột tinh mà là chuột tinh sợ nó, nó đi tới một bước, chuột lớn sẽ lui về sau một bước, đồng thời nhe răng nhếch miệng đe doạ nó.
Một khi kẻ địch yếu, trong lòng nó càng phấn khích, không lùi mà tiến tới. Trái lại chuột tinh cảm thấy đe doạ vô hiệu, lập tức phán đoán đối phương là kẻ mạnh, sợ chết khiếp chạy trốn.
Vạn vật có linh, tu hành không dễ, vất vả lắm mới thành tinh, ai không quý mạng?
Thấy một con chạy, tuy hai con còn lại không rõ chuyện gì xảy ra, cũng cẩn thận chạy theo.
Đám chuột tinh chạy trối chết, binh bại như núi ngã.
Lý Quân đặt mông ngồi trên mặt đất, cuối cùng cũng rảnh rỗi, tập trung ý chí rút gân lại.
Song, trong lúc bọn họ đánh bại đợt địch thứ nhất, một hơi thở tản ra, đột nhiên Nghiêm Tranh Minh nghe thấy một tiếng động kỳ quái truyền từ đằng sau, dường như Trình Tiềm nhìn thấy cái gì đó ở xa xa, kêu lên với y: “Cẩn thận!”
Nghiêm Tranh Minh nhào về phía trước theo phản xạ, lưu loát đánh ra thức thứ hai trong “Chu nhi phục thuỷ”.
Y vung bội kiếm ra phía ngoài, đánh vào một chỗ nào đó, sau đó vang lên một tiếng rít gào khàn khàn.
Nghiêm Tranh Minh chật vật nắm chuôi kiếm lui về phía sau, xoay người tập trung nhìn, chỉ thấy một con mèo rừng to lớn nhẹ nhàng đáp xuống cách y vài bước chân, hoá thành nửa hình người ngay tại chỗ —— yêu quái kia thân hình cao lớn, ngoại trừ móng vuốt sắc nhọn lộ ra ngoài, hầu như đã hoá thành hình người, thậm chí còn mở miệng cười âm trầm, đầu lưỡi đỏ thắm liếm liếm môi.
Trách không được mấy con chuột tinh kia chạy trốn nhanh thế, bọn họ bị bọ ngựa bắt ve chim sẻ phía sau!*
(*) đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu: Ý chỉ những người muốn làm một chuyện gì đó nhưng lại bị người khác lợi dụng cơ hội để làm hại, cũng có nghĩa không nên chỉ lo cái lợi trước mắt mà quên hậu hoạ.
Nghiêm thiếu gia trắng nõn nhẵn nhụi, vừa nhìn đã biết ăn ngon, mèo rừng tinh hưng phấn lấy đầu ngón chân cà cà mặt đất, sau một khắc, nó lao nhanh như chớp về phía y, hai chân trước cứng rắn như đao thương bất nhập, nghênh đón lưỡi kiếm, một miếng da sợi lông cũng không bị tổn thương gì.
Vuốt nhọn của mèo rừng nhấn một cái, ngang ngược đè kiếm của y xuống.
Dưới chân Nghiêm Tranh Minh bị vướng vật gì đó, lảo đảo ngã lui về sau, mèo rừng thấy thế mừng rỡ, nhô lên cao hoá thành nguyên hình, một cái móng vuốt đặt trên người y, há to cái miệng như chậu máu.
Lý Quân và Trình Tiềm cách đó khá xa, động tác đánh nhau bên kia hấp tấp nhanh gọn, hai người hoàn toàn không kịp cứu viện.
Dưới tình thế cấp bách, Lý Quân lục tìm khắp người, cũng không thấy rõ chính mình móc trúng cái gì, tuỳ tiện ném đại tới chỗ mèo rừng tinh.
Khoé mắt Trình Tiềm đảo qua: “Nhị sư huynh đừng…”
Nhưng câu ngăn cản của nó đã chậm, bình sứ nhỏ đập chính xác ngay đầu mèo rừng, bên trong còn hơn phân nửa nước đổ ập xuống người mèo rừng, lớp da lông sáng choang của mèo rừng cứ thế mà biến thành một con cóc khổng lồ ngay tại chỗ.
Nhất thời, ngay cả mèo rừng cũng ngây dại.
Mèo rừng kinh sợ, hình như muốn mở miệng gào thét, kết quả chỉ phát ra một tiếng “Ộp” ướt át bẩn thỉu, thậm chí nó còn không tự chủ mà phun đầu lưỡi ra, rồi bị đầu lưỡi dài nhỏ làm cho sợ hãi, quên luôn làm sao để thu về.
Đầu lưỡi mèo rừng cóc lớn buông xuống trước ngực, cần cổ non mềm của Nghiêm thiếu gia chịu không nổi cảnh kề bên này, Nghiêm thiếu gia tìm được đường sống trong chỗ chết như nổi điên lên, phát ra một tiếng rống giận dữ không giống tiếng người: “Ta phục ngươi rồi Lý Quân!”
Ngay lúc đó, bất chợt y như có sức mạnh vô cùng, một cước đạp lật con cóc to tổ chảng trên người mình, cái gì mà “Mộc kiếm pháp” “Thiết kiếm pháp” toàn bộ đều vứt hết, chỉ giống như một mụ đàn bà chanh chua sắp lao đến núm tóc người ta, không phân biệt tốt xấu mà đánh về phía mèo rừng.
Mèo rừng bị biến thành cóc hiển nhiên không còn móng vuốt cứng như sắt thép lúc nãy, còn chưa kịp học cách nhảy bằng bốn chân cóc như thế nào, đã bị Nghiêm Tranh Minh vô cùng oán hận một kiếm đâm xuyên. Sau một trận động kinh vùng vẫy tránh này nọ, mèo rừng đã biến trở về diện mạo vốn có, rồi nằm bất động chết không nhắm mắt.
Bản thân người hành hung Nghiêm thiếu gia thoạt nhìn còn không muốn sống hơn mèo rừng kia, y cầm bội kiếm, ba lần bốn lượt đưa kiếm gần cổ mình khoa tay múa chân, suýt nữa nghĩ không thông mà cắt cổ tự sát.
Trình Tiềm và Lý Quân bắt đầu đỡ “Hàn Uyên ăn mày” dậy, ba chân bốn cẳng gỡ bùn đã khô trên người gã, lộ ra một cơ thể trần truồng bên trong lớp bùn nham nhở. Trình Tiềm liếc từ trên xuống dưới gã một phen, quay đầu báo cáo phát hiện của mình cho đại sư huynh đang xấu hổ và giận dữ đến muốn chết.
“Đại sư huynh, không phải huynh hỏi tiểu sư đệ từ ngày bắt cóc chơi đùa đến giờ là không thay đồ hay không tắm sao?” Trình Tiềm nói, “Đệ đã biết, gã không tắm.”
Nghiêm Tranh Minh: “...”
Mặt y không thay đổi thu hồi bội kiếm, cảm giác người cần phải tự sát là Hàn Uyên mới đúng.
Hàn Uyên thấy bọn họ mừng đến chảy nước mắt, khóc sướt mướt nói: “Sư huynh… Tiểu Tiềm…”
Gã định bụng nhao tới ôm hôn thắm thiết tay bắt mặt mừng mỗi người một cái, đáng tiếc ba vị sư huynh không ai muốn thân thiết cùng nhóc ăn mày cởi truồng cả người đầy bùn thối, tất cả đều tản ra như chim.
Nghiêm Tranh Minh vừa phải cố gắng quên đi nỗi đau bị làm bẩn cổ, vừa tức giận thở hổn hển chỉ vào Hàn Uyên nói: “Nếu ngươi không muốn vừa về đã bị thanh lý môn hộ, thì dùng cả đời để chép kinh đi!”
Hàn Uyên không dám bẻ lại, cặp mắt đảo qua lại liên tục, mưu tính tìm một đồng minh, cuối cùng, ánh mắt cầu cứu của gã rớt vào người Trình Tiềm.
Trình Tiềm thật thà dùng ống tay áo còn sót lại lau sạch máu trên mặt, bây giờ vừa khát lại đói, không còn hơi sức làm bộ làm tịch, bộc lộ bản tính mà nói: “Sư đệ, trước khi tu hành, ngươi nên chữa trị đầu óc đã.”
Hàn Uyên khiếp sợ nhìn tiểu sư huynh “ấm áp hiền lành cung kính cần kiệm nhường nhịn” này, trong vòng một ngày, thân thể và tinh thần đồng thời bị tổn thương nghiêm trọng, cuối cùng vẫn là Lý Quân ra mặt giải vây cho gã. Lý Quân giơ tấm bảng gỗ trong tay lên, đề nghị: “Sư huynh, đệ thấy hay là chúng ta cứ đến đài Lâm Tiên trước?”
Nghiêm Tranh Minh hừ lạnh một tiếng, rồi dẫn đầu cất bước đi, Lý Quân suy nghĩ một chút, cởi áo ngoài của mình ra cho Hàn Uyên, tránh cho người ta nói đệ tử phái Phù Dao lạc vào yêu cốc không thích mặc quần áo.
Cốc Kính Chiếu và đài Lâm Tiên cách nhau không xa, rất nhanh, mùi máu nồng nặc theo gió truyền đến. Tấm bảng gỗ trong tay Lý Quân đột nhiên bốc lên một làn khói đen cao cỡ một người, khói đen vờn quanh không thể nào nhìn rõ hình người, nháy mắt gợi lại ký ức đã quên của Trình Tiềm.
Nó từng nằm mơ thấy người này!
Hàn Uyên lại càng hoảng sợ, banh họng gào lên: “Ôi mẹ ơi, đây là cái gì?”
Bóng đen kia không trả lời, ông treo người lơ lửng giữa không trung một cách ngay ngắn, đứng thành một cái bóng trang nghiêm, tuy nhìn không thấy mặt ông, nhưng Trình Tiềm cảm thấy, trên thân ông như có một loại khí thế yên bình và nghiêm nghị khi chuẩn bị hiến tế.
Nó nhịn không được mở miệng hỏi: “Tiền bối, ông… Có phải ông chính là Bắc Minh quân?”
“Bắc Minh?” Bóng đen nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói, “Người nào xứng dùng tên Bắc Minh? Chỉ là bọn người phàm tầm nhìn hạn hẹp tự cao tự đại mà thôi.”
Trình Tiềm đem những lời này vòng qua vòng lại trong lòng, phân tích đối phương đang nói bóng gió —— đây là thừa nhận.
Thế nhưng “Bắc Minh quân” không phải là đại ma đầu trong truyền thuyết sao? Vì sao lại bám vào một tấm bảng gỗ?
Cuối cùng là ông ta bám vào tấm gỗ bình an vô sự kia, hay là bám vào phù chú của sư phụ?
Lẽ nào phù chú mà sư phụ khắc không phải là dẫn thuỷ, cũng không phải dẫn lôi, mà dẫn đại ma đầu này?
Trên thế giới... Có loại phù chú như vậy sao?
Những chuyện này Trình Tiềm đều không biết gì cả, lúc này nó mới phát hiện những chuyện trong tu chân giới nó biết rất ít, mọi thứ đều không hiểu, những chuyện lạ lùng trước mắt đều không thể suy đoán.
Trên đường nhờ có Bắc Minh quân đen thui hộ tống, căn bản các yêu quái lớn nhỏ đều không nhìn thấy bọn họ, dù cho như thế cũng rất sợ hãi —— nghĩ đến tình cảnh “nguy hiểm” mới vừa rồi mấy người bọn nó đại chiến chuột tinh và mèo tinh, đại khái bị vị đại năng này coi như “trẻ con đánh nhau với mèo nhỏ chuột nhỏ”, hoàn toàn không có ý định ra tay giúp đỡ.
Nói không chừng ở trong mắt vị tiền bối này, con chuột tinh lớn doạ cho Lý Quân sợ đến chuột rút chẳng khác gì so với chuột thật.
Đài Lâm Tiên là một tế đàn do con người làm ra, chẳng biết ai xây, nằm ở nơi sâu nhất trong yêu cốc, nhô cao chót vót.
Trên đài Lâm Tiên trống rỗng, bầy yêu không thể đến gần, nhưng vây quanh vùng đất trũng xung quanh đã thành một Tu La tràng. (Tu La tràng là từ ngữ phật giáo để hình dung nơi chiến trường thảm thiết)
Bọn Nghiêm Tranh Minh đã nhìn thấy tình cảnh này trong cốc Kính Chiếu, ít nhiều đã có chuẩn bị tâm lý, Hàn Uyên lại sợ ngây người.
Mãi đến lúc này, Hàn Uyên mới ý thức được mình xông vào chỗ nào, các sư huynh phải vì gã phải trải qua hơn một tình cảnh nguy hiểm. Gã có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn vì các đại yêu trong Quần Yêu cốc đang bận rộn tự giết lẫn nhau, không rảnh quản gã!
Tấm bảng gỗ trong tay Lý Quân đột nhiên nứt ra, trên phù chú chỉ lưu lại một tầng hào quang nhạt nhẽo rồi lặng như tờ. Khói đen cả người Bắc Minh quân bỗng thoát khỏi trói buộc của tấm bảng gỗ, hình người cũng rõ ràng hơn, chỉ thấy đó là một nam tử cao gầy mặc trường bào đen sẫm, ống tay áo phần phật trong gió như cánh quạ, một đôi tay trắng bệch thon dài lộ ra bên ngoài, trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn kiểu cách cổ xưa.
Duy chỉ mặt là nhìn không rõ, mặt ông được giấu trong khói đen, chỉ lộ ra một cái cằm, cũng màu trắng bệch không khác gì đôi tay.
Trình Tiềm cảm thấy từ trên người ông có một cảm giác thân thiết nói không rõ nào đó, thế nhưng không đợi nó nhìn rõ, trên người nam nhân kia đột nhiên có một luồng kim quang đốt thủng người nọ, sau một khắc, ông hoá thành một nhúm khói đen, xông về phía sơn cốc, khẽ khàng để lại một câu “Mau trở về”, rồi không thấy bóng dáng.
Bỗng nhiên Trình Tiềm có một loại cảm giác kỳ quái —— ông sẽ không trở lại nữa.
“Đệ biết rồi!” Lý Quân tinh thông các loại bàng môn tả đạo đột nhiên mở miệng nói, “Đệ biết rồi! Kim quang trên người ông ta chính là ám phù!”
Ngay cả Nghiêm Tranh Minh đều có chút bàng hoàng, nhẹ giọng nói: “Nước chảy mây khói đều có thể làm ám phù, thế nhưng… Cũng có thể khắc trên thân người sao?”
“Vậy khẳng định không phải trên người, ” Lý Quân nói như đinh đóng cột, “Là hồn phách, đệ từng thấy một bản kỳ văn dị chí ghi chép lại. Trước đây có một ma tu đại năng là cao thủ phù chú, có thể khắc ám phù mắt thường không nhìn thấy vào trong ba hồn bảy phách người khác. Ông ta khắc rất nhiều ám phù lên hồn phách người ta, khiến những người này đời đời kiếp kiếp đều thoát không khỏi sai khiến của ông, Bắc Minh quân nhất định cũng có bản lĩnh như vậy…”
“Lý Quân, ” Nghiêm Tranh Minh hồi phục tinh thần lại, khoé mắt thoáng nhìn qua Hàn Uyên và Trình Tiềm đang nín lặng tập trung nghe chuyện ma tu, lập tức quát bảo gã ngừng lại, “Câm miệng —— chúng ta đi.”
Toàn bộ đài Lâm Tiên và vùng đất trũng đều bị khói đen bao phủ, khói đen cô lập những nơi giết chóc thành từng nhóm, mấy người bọn nó đứng trên chóp núi, phát hiện tiếng la giết và mùi máu tươi mới vừa rồi một chút cũng không cảm giác được.
Đột nhiên, một luồng hoả quang chậm rãi chiếu sáng một góc đài Lâm Tiên tràn ngập khói đen, sau đó lan ra với tốc độ khó tin.
Nghiêm Tranh Minh rùng mình một cái, hét lên: “Nhắm mắt!”
Giờ khắc này mọi người đều nghe lời chỉ huy của y theo bản năng, nhưng cường quang mạnh mẽ cách mí mắt mà vẫn nóng đến đỏ, cả thế giời như bị lôi vào biển lửa này.
Cường quang và liệt hoả không biết qua bao lâu mới trở lại bình thường, chỉ có phía trên đài Lâm Tiên giống như vĩnh viễn vô biên, không chút sứt mẻ.
Trình Tiềm thử mở mắt thăm dò sớm nhất, đằng trước vẫn có chút nhoà, nháy mắt mấy cái mới miễn cưỡng nhìn thấy cảnh vật.
Nó thấy đằng trước có một quả trứng, đang thành thực… lăn về phía bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.