Lục Hào

Chương 14:




Trình Tiềm mới nhập môn, Nghiêm Tranh Minh bất tài dốt nát, nên hai người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không biết “Bắc Minh Quân” là thần thánh phương nào.
Lúc này, Lý Quân vẫn giả bộ câm điếc ở phía sau mới mở miệng.
Giọng nói Lý Quân còn nhỏ hơn tiếng muỗi: “Bắc Minh quân không phải là một người… Chuyện kể rằng Bắc Minh sâu thẳm vô biên, tăm tối vô cùng, bởi vậy Vạn ma chi tông cũng thường được người so sánh với “Bắc Minh”, dần dà, danh xưng này mỗi một ma tu đều muốn tranh giành —— Tử Bằng tiền bối, phù chú này là do gia sư khắc, vụn gỗ bên trên còn chưa lau sạch đây, không phải là Bắc Minh quân gì đó đâu.”
Trình Tiềm nhỏ giọng hỏi: “Vạn ma chi tông là cái gì?”
Nghiêm Tranh Minh kiến thức nửa vời nói: “Kẻ lợi hại nhất trong ma tu ấy… Đại ma đầu?”
Dù thế nào đi nữa Trình Tiềm cũng không cho rằng sư phụ nhà mình có để đảm nhận vai trò “ma đầu” này, chỉ là ý nghĩ trong lòng vừa chuyển một cái, cảm thấy việc này nếu nhìn từ quan điểm của một con gà… Dường như cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý.
Chợt nghe Tử Bằng chân nhân giận dữ nói: “Nói láo!”
Sau một khắc, bà chuyển sang nhìn Trình Tiềm, hư ảnh nữ nhân ở trên không trung chỉ vào nó, không khách khí nói: “Tiểu tử, ngươi qua đây.”
Trình Tiềm chưa kịp lên tiếng, Nghiêm Tranh Minh đã cản nó lại.
Nghiêm Tranh Minh âm thầm lắc đầu với nó, chính mình thì tiến lên đối diện với Tử Bằng nói: “Tiền bối, tiểu sư đệ của con mới nhập môn, môn quy còn chưa thuộc lòng hết, con sợ nó tuỳ tiện động chạm đến lão nhân gia ngài, có gì cần sai bảo, sai con cũng được.”
Thân người y cao, bờ vai vẫn còn mang theo nét yếu ớt của người thiếu niên, Trình Tiềm nhìn bóng lưng y mà nhếch miệng, lần đầu tiên nó cảm thấy đại sư huynh không phải là hạng giá áo túi cơm như trong tưởng tượng.
Tử Bằng lại quát lớn: “Ta gọi nó! Ngươi nhiều chuyện làm gì?”
Nghiêm Tranh Minh nhướn mày, Trình Tiềm thấp giọng nói: “Sư huynh, không sao đâu.”
Sau đó, nó chống chọi yêu khí tận trời, đi về phía trước vài bước, chỉ nghe Tử Bằng chân nhân ra lệnh: “Ngươi nhặt phù chú lên.”
Trình Tiềm theo lời khom lưng nhặt phù chú rơi trên mặt đất lên, trong nháy mắt chạm vào tấm bảng gỗ, Trình Tiềm có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh tà ác trong đó, trong tấm bảng gỗ như nhốt một con mãnh thú, nhưng con mãnh thú kia nhận ra Trình Tiềm rất nhanh, chậm rãi thu liễm trong tay nó, yên tĩnh lại, cường quanh mới vừa bùng cháy mạnh mẽ lúc nãy cũng dần dần biến mất, tấm bảng gỗ im ắng nằm trong tay nó.
Lúc Trình Tiềm cầm lấy tấm bảng gỗ, chỉ trong nháy mắt như thế, nó nhìn đại yêu đang vênh mặt hất hàm sai khiến mình, sự sợ hãi trong lòng như có kỳ tích mà biến mất đi bớt, trong đầu nó bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ: “Lúc nào ta mới có sức mạnh coi thường tất thảy như thế này, lúc nào ta mới có thể lên trời xuống đất, không đâu không thể đến, không cần nơm nớp lo sợ trước một lão yêu?”
Tử Bằng nhìn phù chú đăm đăm, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng, giọng nói bà hơi hoà hoãn hơn, nói rằng: “Các ngươi đến tìm người? Cũng không phải không được, như vầy đi, trong Quần Yêu cốc có một Lâm Tiên đài, bên trên có cấm chế, yêu tộc chúng ta không được đi vào, với con người thì không sao. Các ngươi tới Lâm Tiên đài lấy cho ta một vật, ta sẽ trả lại tên tiểu tử chạy lạc vào đây cho các ngươi.”
Đối với loại đại yêu hơn tám trăm tuổi như Tử Bằng mà nói, một con chim mới sống chừng mười năm bắt đầu tu hành, vẫn còn giữ thói quen ăn sâu, bởi vậy lời bà nói ra có trăm ngàn chỗ hở, rõ ràng đùa giỡn ba thiếu niên trước mắt như chim non ăn sâu.
Đáng tiếc không lừa được, bởi vì ba vị này không phải chim, mà là người, bọn họ thần giao cách cảm nghĩ thầm: “Xuỳ, vớ vẩn.”
Sau mấy bận nháy mắt ra hiệu cho nhau, cuối cùng, Nghiêm Tranh Minh lượm lại tấm bảng gỗ —— dù thế nào đi nữa, trước hết phải vào yêu cốc rồi bàn tiếp.
Về phần lúc trở lại phải làm thế nào… Nghiêm thiếu gia chưa suy nghĩ nhiều như vậy, thấy tình hình gà mái già thế này, có thể lát nữa bà sẽ chết không chừng.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi động của Tử Bằng chân nhân, Nghiêm Tranh Minh tay mắt lanh lẹ, trước khi đi còn thừa dịp nhặt theo một cọng lông trong động Tử Bằng chân nhân.
Lối ra là đường thuỷ, nhưng lúc này cái vũng rất cạn, đạp nước hai cái đã đến đầu, bò lên bờ, đã đến chỗ hàng xóm của bọn họ —— Quần Yêu cốc.
Ra khỏi nước, Nghiêm Tranh Minh cắm lông chim ngay ngực Lý Quân, nói: “Khi xưa có cáo mượn oai hùm, nay có tên khốn kiếp giả uy gà mái già, ngươi giữ cái này cho can đảm hơn đi, nhìn ngươi bị doạ đến nhát như thế —— nhanh nghĩ biện pháp tìm người đi, chúng ta phải về trước khi trời tối!”
Lý Quân nghe thế cảm thấy căng thẳng, rầu rỉ hỏi Nghiêm Tranh Minh: “Đại sư huynh, trong yêu cốc này lúc trời tối có gì kiêng kỵ sao?”
Nghiêm Tranh Minh nổi giận đùng đùng nói: “Đâu ra nhiều kiêng kị như vậy, ta phải về đi tắm, bùn thấm qua giày dính vào chân ta rồi!”
Trình Tiềm: “…”
Nó nhìn ra đại sư huynh không hề nói đùa, biểu tình dữ tợn của Nghiêm Tranh Minh giống như thật sự sẽ chặt bỏ chân của mình vậy —— nếu không phải cả đời người chỉ có một cặp chân, hẳn y sẽ không tiếc rẻ tấm thân máu thịt này.
Lý Quân tinh thông các loại bàng môn tả đạo, dưới sự độc đoán của đại sư huynh, cắn ngón tay suy nghĩ chỉ chốc lát, không phụ sự mong đợi của mọi người mà nghĩ ra một chủ ý thối nát.
Chỉ thấy gã móc một cái bình nhỏ trong người ra, Trình Tiềm vừa nhìn đã thấy cái bình quen mắt, buột miệng nói: “Đây không phải là thứ nước rửa chân cóc sao?”
Lý Quân hai tay dâng kiệt tác của mình mà mảnh lòng vỡ vụn, yếu ớt nhìn Trình Tiềm: “Sư đệ, đây là Kim Cáp thần thuỷ.”
Ba giọt Kim Cáp thần thuỷ vừa nhỏ xuống một cục đá nhỏ đã hoá thành một con cóc nhảy loi choi. Cũng không biết đại sư huynh có sợ thứ này không, trong lòng ghét bỏ, sắc mặt còn khó coi hơn lúc bị Tử Bằng chân nhân đánh rớt kiếm, dùng ánh mắt không đội trời chung nhìn con cóc kia.
Đại khái Trình Tiềm đã hiểu được vì sao hai sư huynh xích mích.
Lý Quân nói: “Đi tìm Hàn Uyên.”
Cóc nghe xong “ộp” một tiếng, búng người đi theo một hướng.
Lý Quân vừa bảo mọi người đuổi theo con cóc, vừa giải thích: “Kim Cáp thần thuỷ thật ra là hỗn hợp nước tiểu cóc vàng và nước ngũ độc*, chỉ cần vài giọt là có thể biến lá cây, giấy, đá thành cóc. Mấy hôm trước tiểu sư đệ có ôm một con cóc biến từ lá cây chơi rất lâu, quần áo và trên người đều có mùi đồng loại, chắc nó có thể tìm được.”
(*): gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc.
Nghiêm Tranh Minh sắp sụp đổ: “Ý của ngươi là, từ mấy ngày trước nó đã không thay quần áo, hay là đã mấy ngày không tắm? Nó vẫn còn là người à?”
Ngay cả Trình Tiềm nghe xong cách điều chế Kim Cáp thần thuỷ, sắc mặt cũng hơi xanh: “Nhị sư huynh, huynh không cần phải giải thích cặn kẽ vậy.”
Tác dụng của nước tiểu cóc có hạn, con cóc nhỏ chỉ nhảy chừng hai ba trượng, thì toi đời, biến trở về thành cục đá, Lý Quân không thể làm gì khác ngoài nhỏ thêm vài giọt nữa, than thở: “Dù sao cái này cũng là đồ chơi, không phải phù chú, chỉ giữ được một lúc, đệ cũng chỉ còn mỗi bình này, trước khi tìm được tiểu sư đệ phải tiếc kiệm.”
Lời này của Lý Quân, kèm theo biểu tình gần như thương tiếc và không nỡ khi nhìn con cóc nhảy nhót, nhất thời Trình Tiềm rùng mình, cảm thấy nhị sư huynh có khả năng cũng không phải vật trong ao.
Con cóc dùng tốc độ nhảy một cái, nghỉ ba cái, dẫn sư huynh đệ ba người đi xuyên qua rừng cây rậm rạp, chẳng biết đã đi bao xa, đột nhiên con cóc đang khoẻ mạnh co quắp bốn chân lại, chổng vó phình bụng nằm chết trên đất.
Nghiêm Tranh Minh thấy thế mới lượm một cành cây dài hơn ba thước từ dưới đất, rồi giơ tay áo lên che mũi, dùng cành cây chọc chọc con cóc, ngạc nhiên nói: “Nó xấu hổ và giận dữ cơ thể của mình mới chết sao?”
Chỉ nghe một âm thanh nhỏ, con cóc chết mặt mày sợ hãi biến thành một cục đá, cho dù Lý Quân nhỏ “Thần thuỷ” lên người nó, nó cũng không chịu sống lại.
Lý Quân vò đầu bứt tai nói: “Cái này…”
Vẻ mặt Nghiêm Tranh Minh đột ngột thay đổi: “Suỵt!”
Y đứng lên, vứt cành cây xuống đất, rút bội kiếm bên hông ra, chỉa về hướng rừng rậm bên cạnh.
Trong rừng truyền ra tiếng động ồn ào bất thường, sau đó, chỉ nghe một tiếng gầm giận dữ, một con thú đầu người mình gấu xuất hiện trước mặt ba người.
Súc sinh kia cao chừng hai người, đầu lớn như cái đấu, răng cứng như sắt thép, vừa há mồm đã bay mùi tanh tưởi tận mấy dặm, nó vừa ló ra đã vung một chân gấu, hất bay một cây đại thụ.
Nghiêm Tranh Minh đẩy Lý Quân một cái, quát lên: “Còn đứng đực đó làm gì, chạy nhanh lên!”
Tay chân Lý Quân lạnh buốt, không thể động đậy, tấm bảng gỗ trong ngực Trình Tiềm nháy mắt nóng lên, sau đó, ba người cùng nghe thấy một giọng nam nhân.
Người nọ nói bình tĩnh: “Đừng nhúc nhích.”
Nghiêm Tranh Minh xoay người: “Ai?”
Người nọ mở miệng lần nữa: “Đừng sợ, đều qua đây.”
Lúc này, ba người đều nghe rõ, giọng nói từ trong người Trình Tiềm truyền ra, nhưng bọn nó không nhìn thấy người nói chuyện. Tựa như Trình Tiềm hiểu ra chuyện gì, ánh mắt chậm rãi dời tới tấm bảng gỗ trong tay.
Lý Quân mở to hai mắt: “Còn, còn có loại phù chú biết nói?”
Phù chú bị gã chọc cười, bình tĩnh nói: “Chỉ là hai ba con tiểu yêu, không đả thương được các ngươi, không có chuyện gì.”
Câu nói của ông chưa dứt, con gấu chó* đã đuổi tới, “tiểu yêu” này mới chạy thôi đã trời rung đất chuyển, thảo nào con cốc giống chủ của Lý Quân sợ đến nỗi giả chết! (Nguyên văn là đại cẩu hùng, mình thích để gấu chó)
Ba cặp đùi thiếu niên không thể chạy bằng đại súc sinh này, bây giờ muốn chạy đã không còn kịp rồi, nhà dột gặp trận mưa đêm, chỉ nghe một tiếng gào rít thê lương vang lên ở cách đó không xa.
Sau một khắc, bụng của gấu chó bị một cái đuôi rắn màu sắc loè loẹt cuốn lấy, con gấu chó to gần bằng một ngọn núi nhỏ bị ném lên không trung, rồi bị nện xuống đất nặng nề, tạo một cái hố rõ sâu trên mặt đất, cổ thụ hoa cỏ chung quanh đều bị vạ lây, ngã trái ngã phải, bụi tung mù mịt.
Ngay cả đại sư huynh cũng không quản chuyện bùn đất dính vào đồ trắng.
Đây là hai ba con tiểu yêu? Mặc kệ phù chú biết nói chuyện có bao nhiêu hiếm thấy, ba người thiếu niên đứng ở đây đều cảm thấy đau thắt lưng.
Dĩ nhiên tấm bảng gỗ sẽ không chết!
Sau đó, xà yêu lộ ra cả người, nó có nửa khuôn mặt trên giống người, một đôi đồng tử dựng thẳng, nửa bên dưới đầy vảy, thè ra một cái lưỡi rắn, ngoắc tới ngoắc lui toả ra mùi tanh nồng nặc hơn cả lúc nãy. Chướng khí mù mịt bao quanh rừng, hầu như sắp thành một đạo tàn ảnh, Trình Tiềm chỉ nghe thấy tiếng vảy rắn ma sát với mặt đất làm cho ê răng, hoàn toàn không thấy đầu rắn nơi đâu.
Cho đến khi nó nghiêng đầu cắn cổ gấu chó, máu nóng phun cao ba thước thành một suối máu phun.
Gấu chó lớn có tám phần giống mặt người cực kỳ kinh sợ, một lát sau ầm ầm ngã xuống đất, thân thể to lớn của nó liều mình co giật trên mặt đất, liều chết giãy dụa, con rắn càng hung hung siết lấy cơ thể gấu chó, theo vậy mà lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Trong tiếng kêu thảm khiết và sự giãy dụa khó có thể miêu tả, gấu chó lớn đã chết.
Trình Tiềm đối diện với cặp mắt màu xám, đồng tử giãn ra, trong lòng như bị nhồi một khối băng vào.
Đại xà buông thi thể gấu chó lớn ra, rụt thân thể lại, lui về sau vài bước, Trình Tiềm cho rằng nó đang xác định xem con mồi đã chết chưa, chỉ thấy đại xà dùng tốc độ nhanh nhất vùi đầu vào thân thể gấu chó, giống như biến thành một lưỡi dao sắc bén, thọc một cái xỏ xiên từ trước bụng ra sau, rồi ngậm lấy một viên yêu đan vấy máu từ trong bụng gấu chó ra, đứng thẳng cơ thể cao gần nửa trượng.
Lý Quân ói tại chỗ, nhất định không thể tin được mình lại làm hàng xóm với mấy thứ này hơn một năm qua, còn ba lần bốn lượt muốn chạy vào đây vào đêm mùng một mười lăm để khám phá đến cùng.
Nghiêm Tranh Minh cảm thấy tất cả máu trong người đều chảy xuống tứ chi hết, điều này khiến y không cảm giác được chân mình đang ở đâu trong một khoảng lâu, nếu như không có bội kiếm đang chống trên mặt đất, sợ rằng y đã ngã ngồi xuống đất.
Chỉ có Trình Tiềm, đối mặt với máu me đầy đất, tuy tim đập loạn xạ trong ngực nhưng nó vẫn cắn chặt răng nhìn chằm chằm cảnh đại xà nhai xác gấu chó, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó diễn tả.
Nếu như đạo pháp vô biên, cũng có thể như vậy… Nắm quyền sinh sát trong tay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.