Dịch giả: LụcTầnDương
Biên: LụcTầnDương
Đăng tại:
Thiếu niên áo trắng tên Diệp Hi là thúc phụ Diệp Thần, Diệp Lâm chi tử (Biên: con của Diệp Lâm/ để vậy cho câu nó hay), so với hắn lớn hơn vài tháng, thiếu niên áo xanh là Diệp Thiên đệ đệ của Diệp Hi.
“Phế vật! Ngươi không có mắt hay sao?” Diệp Hi vừa nhìn thấy Diệp Thần liền tức giận chửi ầm lên.
“Ngươi nói ai là phế vật?” Diệp Thần sắc mặt trầm xuống.
“Ta nói ngươi là phế vật đó thì sao? Ngươi không phục sao? Ngươi đánh ta a!” Diệp Thiên khinh ki (Biên: khinh thường) nở nụ cười.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
“Thình thịch!”
Diệp Thần không chút do dự nào, trực tiếp một quyền đánh ra, Diệp Thiên không có nửa điểm phòng bị, cứ như vậy bị Diệp Thần một quyền đánh cho văng mấy trượng.
Phốc!
Diệp Thiên che ngực, phun ra một ngụm máu, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thần, gầm hét lên: “Phế vật! Ngươi dám động thủ đánh ta!”
“Đánh ngươi thì thế nào?” Diệp Thần khẽ nói.
“Ngươi dám đánh đệ đệ ta, ta cắt đứt chân ngươi!” Diệp Hi cũng là một dạng bao che cho khuyết điểm của người khác, hùng hổ, liền bước một bước đến Diệp Thần để bắt đầu giáo huấn hắn.
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, linh lực tuôn ra, song quyền quang mang lóe lên, hướng phía Diệp Hi một quyền oanh khứ.
Diệp Hi trong lòng cả kinh, cổ linh lực của Diệp Thần so với hắn mạnh hơn rất nhiều, hai người va chạm, Diệp Hi trực tiếp ngã lui ra ngoài. Còn không chờ Diệp Hi từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, thân thể Diệp Thần lóe lên, sau đó liền đi tới trước mặt Diệp Hi đánh ra thêm một chưởng.
Ành!
Thân thể Diệp Hi văng ra mấy trượng, ngực truyền tới một trận đau nhức, khó chịu không gì sánh được.
Nhưng trong lòng hắn càng kinh ngạc, ngày hôm qua ở trong tay hắn Diệp Thần còn không có sức để đánh trả hắn vậy mà hôm nay đã vượt qua hắn.
“Ngươi đột phá Luyện Khí cảnh tầng ba?” Diệp Hi khiếp sợ nhìn Diệp Thần.
Diệp Thần đi tới bên cạnh Diệp Hi, lạnh lùng nhìn hai người Diệp Hi, nói: “Các ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu như người nào kêu ta là phế vật, ta không ngại cắt đứt chân hắn! Còn có, Diệp Thiên, ta là nhị ca ngươi, ngươi nếu như lại vô lễ đối với ta, ta giáo huấn ngươi là chuyện đương nhiên.”
“Ngươi...”
“Ca!”
Trong mắt Diệp Thiên tràn ngập lửa giận, vừa muốn nói gì đó thì Diệp Thần trực tiếp quạt tới một bàn tay, âm thanh thanh thúy không gì sánh được (Biên: ý nói âm thanh rất lớn), trên mặt Diệp Thiên xuất hiện một bàn tay in đậm năm ngón.
“Nhớ kỹ, ta là nhị ca của ngươi!” Diệp Thần nhìn chằm chằm Diệp Thiên, gằn từng chữ.
Diệp Thiên ôm cái bản mặt sưng đỏ, băng lãnh nhìn Diệp Thần, một câu cũng không dám nói
“Đại ca, chúng ta đều là người của Diệp gia, ta hy vọng sau này mọi người vì Diệp gia mà làm chút gì đó, chứ không phải tại đây mà ỷ mạnh hiếp yếu.” Diệp Thần nói vừa dứt câu, liền tiêu sái bước đi.
Diệp Hi còn đang đờ ra tại chỗ, hắn nghĩ thế nào cũng không thông, vì sao ba năm qua Diệp Thần không thể đột phá, quái nào lại có thể đột phá trong một đêm?
“Đại ca, mối thù này nhất định phải đòi lại!” Diệp Thiên bụm mặt lạnh lùng nói.
“Đồ ngu! Hiện tại Diệp Thần đã đột phá, chắc chắn gia tộc sẽ cực kì coi trọng hắn, sau này còn có thể dễ dàng động tới hắn, tùy tâm uy hiếp sao?” Diệp Hi mắng to.
“Mẹ!” Diệp Thần vọt vào gian phòng tinh tế (Biên: ý nói phòng đẹp) trong sân nhỏ, vừa vào tiểu viện liền hô to lên.
“Thần nhi, chuyện gì làm ngươi cao hứng như thế?” Lăng Vân từ bên trong gian phòng đi ra, tuy rằng tuổi đã thuộc tầm trung niên nhưng cũng vẫn như cũ “phong vận dư âm” (Biên: đi không ra tiếng).
“Mẹ, người xem!” Diệp Thần không có nói thẳng, chỉ là mở lòng bàn tay ra, sau đó phóng xuất linh lực của chính mình.
Huy động một lượng linh lực hùng hậu, lóe ra một cổ quang mang (DG: sáng rực rỡ/ do không biết để sao cho đúng nghĩa nên giữ nguyên thôi), bao trùm hoàn toàn tay Diệp Thần.
Lăng Vân vừa nhìn linh lực Diệp Thần, con mắt trợn thật lớn, qua nửa ngày vẫn không thể thốt ra nửa lời, sau đó viền mắt đã ươn ướt đứng lên (DG: lệ bắt đầu rơi rồi), “Ngươi đột phá Luyện Khí cảnh tầng ba?”
“Vâng!” Diệp Thần cố sức gật đầu, nhìn Lăng Vân kích động mà rơi lệ, cũng vì đau xót mà chóp mũi Diệp Thần, chua xót nói không nên lời.
Lăng Vân lấy một tay Diệp Thần ôm vào trong lòng, vừa kích động lại vừa cao hứng, “Thật sự là quá tốt, hài tử, ngươi cuối cùng cũng đột phá thành công!”
“Mẹ, xin lỗi, mấy năm nay làm cho hai người lo lắng, đều là Thần nhi bất hiếu.” Diệp Thần tự trách, nói.
“Đứa con ngốc, chuyện này cũng đâu phải lỗi của ngươi.” Lăng Vân cưng chiều mà sờ sờ đầu Diệp Thần, vui mừng cười nói: “Cha ngươi biết chuyện này chưa?”
“Ta vừa mới đột phá nên cha cũng chưa biết.” Diệp Thần cười nói.
“Ta đi trước nói cho gia gia ngươi biết, hắn biết rồi nhất định sẽ rất cao hứng.” Lăng Vân rơi lệ nói, ba năm, rốt cục có thể hãnh diện một lần.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Diệp Thần đột phá Luyện Khí cảnh tầng ba, chuyện này rất nhanh toàn bộ trên dưới Diệp gia đều biết, nhất là gia gia của Diệp Thần, Diệp Nam Thiên vui vẻ không gì sánh được, lập tức kêu Diệp Phần cùng Diệp Lâm trở về.
Trong đại sảnh Diệp gia, Diệp Nam Thiên thần khí thanh sảng, tinh thần cực kì tốt, nụ cười luôn hiện hữu trên mặt.
“Hôm nay là một ngày cực kì trọng đại, Thần nhi rốt cuộc đã đột phá, đêm nay nhất định phải bày yến tiệc, vì Thần nhi chúc mừng một phen.” Diệp Nam Thiên cười ha ha một tiếng, ba năm lo lắng bây giờ cũng đã không còn.
“Nhất định hôm nay phải chúc mừng, Thần nhi vốn có thiên phú, nếu cứ như vậy mà kết thúc cuộc đời tu luyện, thì tổn thất lớn nhất chính là Diệp gia ta.” Diệp Lâm cười nói.
“Thần nhi, ngươi vĩnh viễn là người để ta và mẹ ngươi tự hào.” Diệp Phần vui mừng cười, tuy rằng vẻ mặt tương đối bình tĩnh, thế nhưng trong đầu lại gặp ai cũng muốn khoe về sự tài giỏi của con mình.
“Cha, ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, tuyệt đối sẽ không để cho mọi người thất vọng.” Diệp Thần hăng hái, sự tự tin của ba năm trước, nay đã trở về.
Vào buổi tối lúc diễn ra yến tiệc, tất cả già trẻ trong Diệp gia đều tập trung lại một chỗ. Mặc dù cùng đang ở trong đại viên, nhưng vì đặc thù của cuộc sống, người một nhà rất ít khi ăn chung một chỗ. (DG: thật ra đoạn này mình cũng không rõ lắm, bản con-vert là: “Mặc dù đang đồng nhất cái đại viện, nhưng là trừ tất cả đặc thù cuộc sống, người một nhà rất ít khi ăn chung một chỗ”)
Diệp Nam Thiên đã yêu thích Diệp Thần từ khi Diệp Thần còn nhỏ, hiện tại Diệp Thần đã đột phá Luyện Khí cảnh tầng ba, hắn cảm thấy hết sức vui mừng, uống không biết cơ mang nào là rượu.
Trong buổi tiệc đó, người không tự nhiên nhất chính là Diệp Hi cùng Diệp Lâm, hai người một mực không nói gì, hơn nữa trên mặt Diệp Thiên còn in đậm hình bàn tay năm ngón, cũng không dám nói là do Diệp Thần đánh, Diệp Hi đành phải ôm chuyện này để trong lòng không dám nói ra, sau cùng còn bị Diệp Lâm khiển trách một trận.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Hết buổi tiệc, Diệp Thần về gian phòng của mình, hắn đẩy cửa sổ ra, trăng sáng rọi vào đầu, vô số vì sao điểm xuyết trên bầu trời đêm, nhìn khung cảnh về đêm này, hồi tưởng sự tình, cảm thán không thôi.
Diệp Thần thở dài một hơi, hướng về phía trời cao trịnh trọng nói: “Kể từ hôm nay, Diệp Thần ta bắt đầu khởi điểm (Biên: xuất phát), tương lai ta tuyệt đối không chịu bầu trời này trói buộc, ta nhất định xông lên cửu tiêu (Biên: cửu tiên = chín tầng mây)!”
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...