Lục Địa Kiện Tiên

Chương 34: Mai Hoa Thập Nhị 1





- Bởi vì tính tình của bọn chúng rất táo bạo?Tổ An hỏi dò.
Thành Thủ Bình đáp:- Bởi vì bọn nó am hiểu móc hậu môn nhất, mỗi lần đều tập kích hậu môn của con mồi, răng nhọn cắn hậu môn của ngươi sẽ không thả, sau đó dùng sức kéo, ruột nội tạng cái gì đó đều chảy ra.
- Ngươi nói thì nói, tại sao còn chạy đến đằng sau ta khoa tay múa chân.
Vẻ mặt Tổ An phiền muộn, che lấy cái mông, hận không thể đá văng đối phương.
Thành Thủ Bình cười hắc hắc nói:- Tiểu nhân không phải là lo lắng cho cô gia sao, bởi vì đối đầu với loại sài lang này, rất dễ dàng bị cắn hậu môn, cho nên mọi người xưng nó là Cương Liệt Hắc Sài, lại thêm cái đồ chơi này cực kỳ thù dai, lại thích thành quần kết đội, cho nên rất nhiều cường giả không nguyện ý trêu chọc, nhìn thấy bọn chúng đều đi đường vòng.
Tổ An nghe mà giữa hai đùi lạnh sưu sưu, vội vàng hừ một tiếng:- Ngươi nhìn cô gia giống như là người đi trêu chọc đồ chơi buồn nôn kia sao?Thành Thủ Bình đánh giá hắn một phen, nghĩ đến truyền ngôn liên quan tới hắn, lúc này mới yên tâm lại:- Đúng là không giống.
Tổ An phảng phất như có thể từ trong ánh mắt đối phương đọc ra vẻ trào phúng, bất quá lúc này không có thời gian tính sổ với đối phương:- Ngươi về trước đi, nhớ kỹ không cho phép nói với người trong phủ ta tới nơi này.

Không gặp được Kỷ cô nương, Thành Thủ Bình cũng không có hứng thú gì lưu lại, còn không bằng trở về xem Tuyết Nhi tỷ, nghe vậy vỗ ngực nói:- Yên tâm đi cô gia, ngươi quên ta tên gì sao, tuyệt đối thủ khẩu như bình!Tổ An có chút nghi ngờ nhìn đối phương, vì cái gì luôn cảm thấy gia hỏa này là cái hố hàng nhỉ.
Bất quá rốt cục cũng đuổi hắn đi, Tổ An tìm mảnh vải che mặt, chen tới trong đám người, bây giờ khí lực của hắn biến lớn, rất dễ dàng liền chen vào, nhìn trung niên nhân nằm trên ghế hỏi:- Ngươi thật bệnh gì cũng có thể trị?Cái này nhất định phải xác nhận rõ ràng, bằng không vạn nhất hắn trải qua thiên tân vạn khổ hoàn thành nhiệm vụ, kết quả đối phương không thể trị, đây chẳng phải thua thiệt lớn?- Ngoại trừ bệnh nghèo, thì bệnh gì cũng có thể trị!Kỷ thần y vẫn lung lay ghế dựa, căn bản không mở mắt.
- Vậy vạn nhất ta hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng ngươi lại trị không được bệnh của ta thì sao?Tổ An vẫn không yên lòng.
Kỷ thần y rốt cục mở mắt, trên dưới đánh giá hắn một phen, cuối cùng ánh mắt rơi xuống giữa hai chân:- Chẳng phải là chút sự tình trong đũng quần sao, làm như bệnh nan y gì vậy.
Trong lòng Tổ An vui mừng, đối phương nhìn một cái liền tìm được điểm mấu chốt, xem ra có hi vọng.
Bất quá hắn cảm giác người xung quanh ném đến ánh mắt quỷ dị, hiển nhiên nghe được hắn có vấn đề ở đó, thì sinh ra vẻ coi thường.
- Chậc chậc chậc, còn trẻ như vậy lại không được, người trẻ tuổi bây giờ thật là một đời không bằng một đời.
- Các ngươi phải nhớ kỹ giáo huấn của hắn, thiếu niên không biết nguyên tinh quý giá, già phải nhìn *** rơi lệ.
- Không phải là bệnh hoa liễu chứ, cách gần như vậy có bị truyền nhiễm hay không?! Cũng không biết là ai nói một câu, làm phương viên mấy mét xung quanh hắn lập tức sạch sẽ bóng người.
Có một chuyện cười thế này, nếu như một nữ nhân đang tắm bị người đột nhiên xông tới chụp ảnh, địa phương nên che nhất là nơi nào, đáp án đương nhiên là mặt.
Tổ An nghĩ thầm may mắn lão tử sớm che mặt, bằng không thì về sau làm sao sống tiếp, Kỷ thần y này không biết cái gì gọi là tư ẩn của bệnh nhân sao, lại nói ra miệng như vậy.
- Vậy thì tốt, nhiệm vụ này ta tiếp, đi đến nơi nào tìm tung tích của Cương Liệt Hắc Sài?Dù sao không ai nhìn thấy mặt hắn, thì nên hỏi thăm một chút tình báo của nhiệm vụ.
- Ngươi?Kỷ thần y trên dưới đánh giá hắn một phen, lắc đầu.
- Thực lực của ngươi quá thấp, cẩn thận bị bạo cúc.

- Ngươi không cần phải để ý, ta đã tiếp, tự nhiên là có nắm chắc.
Tổ An đáp, hắn dự định đi nhìn xem trước, thực không hoàn thành được thì rút lui, về nhà chép lại một bản thiếu phụ*** kia.
- Ngươi muốn tìm chết ta cũng chẳng muốn quản ngươi, Sài Lang Cốc ở ngoài thành, tự mình đi tìm đi.
Kỷ thần y liếc mắt, lại tiếp tục chợp mắt.
Tổ An nhẹ gật đầu, quay người đi ra ngoài, lúc này người xung quanh nhao nhao khuyên hắn:- Tiểu gia hỏa chớ đi, cái gì cũng không trọng yếu bằng mạng.
Bên cạnh lại có người phản bác:- Ta lại không tán đồng, thân là nam nhân, đồ chơi kia xảy ra vấn đề, còn sống có ý nghĩa gì!.
Tổ An cảm thấy nếu mình lưu lại nơi này, rất có thể sẽ tức chết, sắc mặt âm trầm nhanh chóng rời đi, vừa rời đi không bao lâu, một bình sứ nhỏ bay đến trong tay hắn.
Thứ gì?Hắn đang ngây người, bên tai truyền đến một thanh âm:- Đây là thuốc chữa thương, nói không chừng có thể cứu ngươi một mạng, Sài Lang Cốc rất nguy hiểm, thấy sự không thành thì nhanh chạy.
Hắn nghe ra đây là thanh âm của Kỷ thần y, quay đầu nhìn bên kia, phát hiện đối phương vẫn nằm ở trên ghế dưỡng thần, những người khác phảng phất như không nghe thấy câu nói này, y nguyên vây quanh hắn cầu khẩn.

Trong lòng Tổ An không khỏi ấm áp, nguyên lai gia hỏa này là loại nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng bồ tát.
Hắn nào biết lúc này Kỷ thần y lại âm thầm cười lạnh, để tiểu tử ngươi vừa rồi nói xấu nữ nhi ta, cho ngươi một bình thuốc, làm lá gan của ngươi càng lớn, xâm nhập Sài Lang Cốc càng sâu, khi đó chết cũng không biết chết như thế nào.
Nguyên lai vừa rồi hành vi của Tổ An ở trong đám người cũng không có giấu diếm được tai mắt của hắn.
Tổ An nào biết được, vẻ mặt ước mơ đi ra ngoài thành, trước đó là ngồi ở trên xe của Sở Sơ Nhan, trên đường đi chưa kịp nhìn kỹ, hiện tại rốt cục có cơ hội dò xét thế giới hoàn toàn mới này.
Đường đi bố cục, kết cấu phòng ốc có chút giống phim cổ trang, bất quá điểm khác biệt lớn nhất chính là ăn mặc.
Trung Quốc cổ đại coi trọng quần áo che đậy thân thể, cơ bản sẽ không lộ thịt, nhưng thế giới này tựa hồ có chút không giống, dọc theo con đường này hắn thấy không ít cô nương lộ ra bắp đùi trắng nõn.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.