Lục Địa Kiện Tiên

Chương 25: Hãm Hại 2





Sở Sơ Nhan một mực bất động như núi cũng sinh ra hiếu kì, Tổ An còn nhận biết nữ tử khác?
Tổ An mộng bức, chẳng lẽ gia hỏa này còn có hồng nhan tri kỷ, nhưng vì sao ta lại không nhớ.
Chỉ có Tuyết Nhi đứng ở sau lưng nàng khóe miệng mỉm cười: Không nghĩ tới đêm qua ngươi bị thương nặng như vậy lại có thể gắng gượng vượt qua, may mắn trước đó có chuẩn bị khác.
Thấy phu nhân hỏi thăm, người hầu kia khúm núm nói:
- Là người của Di Hồng Viện.
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao, Di Hồng Viện là địa phương nào, trong thành ai không biết.
- Ở bên ngoài cãi nhau còn thể thống gì, để cho nàng đi vào!
Sở phu nhân hừ lạnh, trong giọng nói đã có tức giận.
Rất nhanh, một nữ tử trang điểm lòe loẹt lắc mông đi vào, xa xa nhìn thấy Tổ An liền khóc trời đập đất:
- Ngươi cái gia hỏa không có lương tâm, lúc trước chơi xong không trả tiền, là bởi vì ngươi nói sẽ cưới ta vào cửa, còn nói ta có thể làm tỷ muội với tiểu thư Sở phủ, ta mới đồng ý, sao ngươi có thể bội tình bạc nghĩa.

Tuyết Nhi đùa bỡn bím tóc, đôi mắt cao hứng giống như nguyệt nha, lần này xem ngươi còn không chết?
Chuyện như vậy ngoại trừ người trong cuộc, những người khác nào biết đến cùng có hay không.
Cho nên coi như ngươi phủ nhận cũng không ai tin tưởng, trừ khi ngươi công khai sự thật mình không cứng được, nhưng một khi lộ ra ánh sáng, bê bối sẽ càng lớn, bất kể như thế nào, vị trí cô gia là khẳng định không làm tiếp được.
Công tử, rất nhanh ngươi có thể được như mong muốn rồi.
Toàn bộ từ đường lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị, người nhị phòng, tam phòng không lên tiếng nữa, bởi vì đến nước này đã không cần bọn hắn nói tiếp.
Lúc đầu Sở Trung Thiên một mực thay Tổ An nói chuyện, hiện tại cũng tức giận, nữ nhi của hắn là thân phận gì, hiện tại một kỹ nữ hạ đẳng lại luôn mồm muốn làm tỷ muội với Sơ Nhan, quả thật là quá nhục nhã!
Mà kẻ cầm đầu chính là Tổ An!
- Nghiệt chướng, ngươi còn có cái gì để nói?
Sở phu nhân nhìn về phía Tổ An, hai mắt sắp phun ra lửa.
Đến từ Sở Trung Thiên, điểm nộ khí +78!
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +300!
Tổ An không thể không hiếu kì trước đó gia hỏa này là làm sao có thể sống lâu như vậy, từ khi hắn xuyên qua đến bây giờ, có bao nhiêu người muốn đẩy hắn vào chỗ chết a?
Kỹ nữ này cũng không biết là người phương nào thuê tới đối phó hắn, nhị phòng, tam phòng? Hay Bùi tiểu thư kia?
Xem ra cơm chùa cũng không dễ ăn như vậy.
Chỉ thấy hắn không chút hoang mang nhìn về phía nữ tử kia:
- Ngươi tên gì?
- Ai u, ngươi thật không có lương tâm, lại vờ như không biết ta, ngày bình thường mở miệng một tiếng Xuân Hoa Xuân Hoa kêu cực kì thân mật, lúc này lại quên rồi?
Kỹ nữ kia cười lạnh nói.
Tổ An cũng không cãi lại, mà cười híp mắt nói:
- Ai u, Xuân Hoa tốt của ta, không phải hai ngày nay ta nhiều sự tình, đầu óc có chút hỗn loạn sao, đúng rồi, ta thiếu ngươi bao nhiêu tiền chơi gái?
- Tiền chơi gái gì, nói thật khó nghe.
Xuân Hoa vung lụa đỏ trong tay, “hờn dỗi” nói.

- Ngươi ở chỗ ta trước trước sau sau ngây người hơn nửa tháng, ít nhất cũng phải 20! Ách không đúng, 30 lượng bạc.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây không khỏi coi thường, kỹ nữ giá rẻ như vậy, Tổ An cũng để mắt, quả nhiên là bụng đói ăn quàng.
- 30 lượng?
Tổ An nhẹ gật đầu.
- Không mắc, không mắc chút nào, như vậy đi, ta cho ngươi 300 lượng, còn lại coi như làm sính lễ.
Lần này ngay cả người của nhị phòng tam phòng đều hít sâu một hơi, gia hỏa này thật muốn chết như vậy? Vội vàng nhìn về phía Sở Trung Thiên, chỉ thấy sắc mặt của hai vợ chồng đã tái xanh.
Tiểu thư Bùi gia cũng có chút hăng hái nhìn hắn, không biết vì cái gì, luôn cảm thấy gia hỏa này rất cổ quái.
- Thật?
Xuân Hoa vui mừng.
- Tự nhiên là thật.
Tổ An nhìn về phía Sở Sơ Nhan nói.

- Nương tử, hiện tại trong tay ta hơi kẹt tiền, có thể cho ta mượn 300 lượng bạc không?
Mọi người giống như nhìn tên điên nhìn hắn, chơi gái còn muốn phu nhân nhà mình tính tiền, gia hỏa này là nghĩ thế nào a, sợ rằng Sở Sơ Nhan sẽ xé hắn tại chỗ?
Ai biết Sở Sơ Nhan lại nhẹ gật đầu:
- Được, người đâu, đi lấy 300 lượng tới.
Lần này mọi người lộn xộn rồi, ngay cả Bùi Miên Mạn cũng kinh ngạc nhìn nàng, đây là khuê mật mình quen thuộc kia sao?
Sở phu nhân đang định phát tác, nhưng Sở Trung Thiên lại lặng lẽ đè lên tay nàng, Sở phu nhân không khỏi nhíu mày, quyết định trước yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tổ An âm thầm giơ ngón tay cái, lão bà này của mình quả nhiên rất thông minh, việc này giữa sân duy nhất biết hắn oan uổng, chỉ sợ chỉ có Sở Sơ Nhan, dù sao nàng là tận mắt thấy mình không cứng được, đương nhiên sẽ không tin hắn đi chơi gái.
Aii, nói tới đây lại muốn khóc lớn, con mẹ nó, thật quá uất ức mà.
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.