Lục Đạo Chúa Tể

Chương 3: Thoát ly luân hồi




Thời gian trôi qua rất lâu, vô cùng cô tịch, phảng phất vô tận.
Một người, chỉ còn linh hồn, ở trên núi giăng đầy mây mờ mịt bước đi.
Tần Xuyên tuyệt vọng, lại càng thống hận.
Thần Ma, không có Thần Ma nhân giới sẽ không bị hủy diệt. Không có Thần Ma, hắn sẽ không chết, thất thánh không chết, bằng hữu không chết, thần kiếm lại càng bị mất.
Hắn tung hoành Nhân giới 300 năm, thành tựu Thánh cảnh, là Nhân tộc một đời đại tướng. Trước kia thế giới yên bình, không có khói lửa, yêu ma chưa xuất hiện, còn có nàng, có nàng.
Bây giờ tất cả đã mất, hắn là người chết, linh hồn vất vưởng không vào được Hoàng tuyền đầu thai chuyển kiếp, lại đi đến Chư Thiên Thế giới, lần nữa đối diện Thần Ma.
“Ông trời đang muốn trả thù ta sao? Nhưng ta làm gì sai, 300 năm thủ hộ Nhân tộc, haha, rốt cuộc khi chết ngay cả đầu thai chuyển thế cũng không được.”
“Ta hận!”
Tần Xuyên cô độc đi, không quản phía trước Thần Ma một đường đi mấy trăm dặm. Đã vượt mấy chục ngọn núi cao tới trời.
Rốt cuộc, mấy tháng qua đi.
Tần Xuyên đi đến đỉnh một ngọn núi, chợt thấy không trung có chảy xuôi một dòng nước, thân thể mờ mịt đi đến, liền bị nước nhấn chìm, rồi bị nước cuốn trôi. Hết thảy như là, bị đại giang thâu tóm, bị thần hà nuốt trọn, hắn mờ mịt không rõ mình là bị cuốn tới nơi nào. Cho đến khi tỉnh lại, chỉ thấy người nằm gọn trên một chiếc thuyền lá.
“Đây là...”
Hắn nghi hoặc nhìn thuyền lá, chỉ thấy thuyền lá có màu xanh lục, dài một thước, ngang một thước, như một trương mặt bàn hình lá trôi nổi trên sông lớn. Thuyền lá tĩnh lặng trôi trên sông, Tần Xuyên như một người đi thuyền, lặng lẽ ngồi trên thân thuyền, không nhúc nhích.
Cho đến một lúc, thuyền chợt cập bến, mà bờ bên kia, có một bóng người xuất hiện.
Người này mang hình dạng bà lão, tóc bạc hết một đầu, trên mặt nếp nhăn uốn đầy, thân thể già yếu khom còm, như là gần đất xa trời, sinh tức yếu nhược sắp chết đi.
Mặc dù nhìn bà lão vô cùng yếu nhược, như là sắp chết, Tần Xuyên cũng không dám xem thường. Nơi đây là Chư Thiên thế giới, nằm ngoài chín cõi lục giới, ngay cả Cổ Điêu điều xếp thành quần bay lượn trên trời, một cỗ sinh linh hình người, nói đó là người tầm thường, hắn không tin.
“Lão bà bà, ngài là?”
Được thuyền lá đưa sang sông, Tần Xuyên vừa nhìn, trong lòng biết chuyện này có liên quan đến bà lão này liền ôm quyền hỏi.
Bà lão bình thản nhìn Tần Xuyên, trong mắt toát ra ý cười. Nghe hắn hỏi, bà chỉ khoát tay, rồi chỉ tai, sau đó tay chân loạn động, ám chỉ cái gì.
“Thì ra là không nghe được”
Tần Xuyên nhíu mày, nhìn cử động tay của bà lão, liền hồi đáp:
- Vãn bối là người Nhân gian giới, một tên Thần Tướng, bởi vì Thần Ma xâm lấn, thời khắc sau cùng muốn đồng vu quy tận, mở ra thần khu. Chết đi, liền đến nơi này. Đường, đã đi mấy tháng.
Bà lão im lặng, chợt lại quơ tay chỉ trỏ.
Tần Xuyên nhướng mày, khóe miệng liền hé ra, gật gât đầu:
- Bà muốn cho ta quá gian? Vậy thì cảm tạ bà bà.
Bà bà lại khoát tay, sau đó tay chỉ thuyền lá đang trôi đi xa, rồi chỉ bản thân, sau đó hé miệng cười, lộ ra răng vàng, úa.
“Đây là... Vong Xuyên?”
Tần Xuyên nội tâm chấn động vô cùng, nghĩ đến Vong Xuyên không ngờ lại xuất hiện ở chỗ này, nhất thời khó có thể bình tĩnh được.
Vong Xuyên là tử vong chi hà, hoặc là Đại Vong Thiên Giang. Trên ý nghĩa, đều là dòng sông tử vong, nơi đưa đón oan hồn đến hoàng tuyền. Vong Xuyên là theo Thiết Vi Sơn, một tòa đại sơn vĩnh hằng, chính nó sinh ra địa ngục, bên dưới có 18 tầng địa ngục, bên trên là Địa phủ cùng các lộ hoàng tuyền. Vong Xuyên chảy ra từ Thiết Vi Sơn, người đời cũng không biết nó tồn tại từ thời gian nào, chỉ biết là, Lục giới mạnh nhất một loại tồn tại, chính là Vong Xuyên.
Không rõ vì nguyên nhân gì Vong Xuyên lại chảy đến đây. Tần Xuyên trầm ngâm, nếu như Vong Xuyên tiếp nhận linh hồn của hắn, còn dùng thuyền đưa hắn qua bến, vậy nơi này lẽ nào là Hoàng tuyền?
Ngẫm lại cũng có khả năng, Chư Thiên thế giới cũng có một Hoàng tuyền. Chỉ là nằm ngoài Lục giới, không người biết đến mà thôi.
Bà bà thấy hắn không nói gì, cũng không để ý, cánh tay hơi nâng lên, từ xa chợt có nghe thấy tiếng chấn động. Dần dà, một cái người khổng lồ dẫm đất bằng đi đến, thân như là đỉnh trụ, hai mắt có hồn, cao vô cùng.
Tần Xuyên kinh nghi một tiếng, đã thấy bà bà chỉ trỏ, liền thở dài nói:
- Bà bà muốn ta nhảy lên trên vai nó? Thật ngại quá bà bà, ta bây giờ chết đi, chỉ còn linh hồn, thật là không dùng ra được chút sức lực gì.
Bà bà chợt hé miệng cười, tay chỉ Tần Xuyên, rồi lại chỉ trỏ.
Tần Xuyên nhíu mày, cảm thấy chuyện này thật hoang đường. Hắn nhìn lại thân thể của mình, mình là linh hồn, làm sao có nguyên lực được? Có điều làm sao thân thể lại không thấy mơ hồ, không thấy mờ mịt? Chờ đã, nắng, vì cái gì nắng lại gắt như vậy?
Ta, cái gì, ta... có bóng?
“Bà bà đây là...!”
Tần Xuyên thất kinh quay đầu, vừa muốn mở miệng hỏi một chút, nhưng lời ra khỏi lưỡi, lập tức bị chặn.
Chỉ thấy trước mặt hắn, mênh mông vô ngần rừng già, khắp nơi đều lộ ra một cỗ thanh lệ, sức sống tràn trề. Mà bà bà, từ lâu đã không thấy, chỉ còn lại đó một đầu mộc cự nhân, lặng im không nhúc nhích.
“Hoàng tuyền.. Vong Xuyên... Vong Bà Bà!”
Tần Xuyên chợt cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, ngẫm lại, trên Vong Xuyên xuất hiện một thái bà thần bí, lại không nghe được, biết đến Vong Xuyên cũng xem như thường, làm sao có thể là người thường?
Vong Bà Bà trong truyền thuyến là một người điếc. Kể rằng Vong Bà Bà dẫn độ linh hồn, lục giới Thần Linh nhăm nhe dòm ngó, dùng nhiều biện pháp mua chuộc bà bà, muốn lũng đoạn Vong Xuyên, muốn Vong Xuyên mất đi người dẫn độ, từ đó bản thân siêu sinh, thoát khỏi sinh tử, bất tử bất diệt.
Vong Bà Bà bởi vì chán ghét Thần Linh lục giới, mới nhờ Vong Xuyên hủy tai, từ đó thiên địa tạp âm, Thần Linh phiền nhiễu quấy rối, đều đối với bà bà vô dụng. Sau cùng, Thần Linh vì chán nản, đành phải bỏ cuộc.
Hắn lại thở dài, sau đó hai chân khẽ chùng liền như một con chim, lắc mình bay lên trên lưng cự nhân.
Cự nhân lúc này chuyển động, chậm rãi đi về rừng già, không rõ là nó đi đâu.
Trên vai cự nhân, Tần Xuyên thoáng quay đầu, nhìn về phương xa.
Nơi đó, không còn cự sơn, Vong Xuyên đã biến mất. Thế giới sau lưng, chỉ chừng một mảnh, xanh mướt tự nhiên.
Rừng, bốn bể đều là rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.