Luận Làm Thế Nào Để Chia Tay Đối Tượng 419 Trong Hòa Bình

Chương 14: Sao anh lại đối xử tốt với tôi vậy?




131.
Tui hối hận.
Tui không nên đi tắm.
Phi!
Đáng nhẽ lúc nãy tui không nên để hắn vào nhà!
Hiện tại tui đang mặc cái áo sơmi kia, sống không còn gì luyến tiếc mà ghé vào trước bồn rửa mặt.
Máy sưởi đang rầm rầm phả ra nhiệt khí, nước ấm quay cuồng làm cho mặt gương che phủ một tầng hơi nước.
Đầu sỏ gây tội đang đứng ở phía sau tui, tiến hành hoạt động khai hoang thổ địa lần thứ hai.
Sau khi tui lại phát ra một tiếng hét thảm, Yến Thâm rút ngón tay ra rồi phủ người lên hôn hôn sau cổ tui: “Em lạnh không?”
Tui cười lạnh: “Anh dám đem cái đồ con lừa kia nhét vào, tôi liền dám ném anh ra ngoài cửa cho anh đông đá thành kem cây.”
Yến Thâm chống người lên: “Tinh Tinh……”
Tui cảm nhận được uy hiếp, theo bản năng trốn tránh: “Anh đừng gọi tôi, anh vừa gọi tôi tôi đã cảm thấy không có chuyện gì tốt.”
Yến Thâm không lưu tình chút nào mà đề eo: “Thoải mái sao?”
Hắn có bệnh phải không?
Thời điểm khó khăn này mà còn hỏi câu đó??
Lúc tắm đầu óc bị nước vào sao???
Tui một hơi suýt nữa không lên được, ngẩng cổ mắng to: “Lăn mẹ anh!”
132.
Tui rưng rưng chống thành bồn rửa mặt, nghĩ về đạo lý lớn trên thế gian này.
Là manga anime khó coi vẫn là game chơi không đã? Tại sao lại muốn hẹn bắn pháo chớ? Xuất gia không tốt à?
Nếu trời cao lại cho tui một cơ hội khác, tui nhất định đi thắp hương bái Phật, đả tọa tụng kinh.
Yến Thâm là thật sự không có kỹ xảo gì, toàn dựa vào một thân cậy mạnh kia của hắn.
Thời gian qua lâu rồi, tui cũng đứng không vững, khó khăn lắm mà dán lên thành bồn.
Yến Thâm một tay kéo tui về trước, lần này tui đau đến nước mắt đều phải chảy ra.
Đang làm giữa chừng lại không biết hắn lên cơn động kinh gì mà giữ nguyên tình trạng này mang tui trở về phòng cho khách, nước trên người thấm đầy khăn trải giường.
133.
Buổi sáng hôm Đồ Trần rời đi, chính hắn đã thu dọn giường đệm chỉnh chỉnh tề tề, thực làm người bớt lo.
Hiện tại bộ giường chăn này lại bị Yến Thâm mở ra, đắp lên trên người tui.
Tui bỗng nhiên cảm thấy suy nghĩ trở nên mơ hồ, căn bản nhớ không được nhiều chuyện về Đồ Trần.
Tám phần là do đau.
Tui chắc chắn nghĩ.
Tui nắm lấy khăn trải giường nghiêng mặt qua, trừng về phía gương mặt kia trong bóng đêm.
Siêu hung.jpg
Tui chửi bậy, không ngừng gọi Yến Thâm, hy vọng hắn có thể để tui hoãn một hơi.
Yến Thâm dừng lại động tác, ngược lại hôn hôn gương mặt mướt mồ hôi của tui: “Không thoải mái?”
Tui chống khuỷu tay, nhìn hắn dựng ngón giữa: “Anh để tôi làm thử, tôi sẽ cho anh biết cái gì là thoải mái.”
Yến Thâm không nói nữa, thọc đến tui tiếp tục đổ mồ hôi.
134.
Phải làm sao để cứu vớt gã pháo hữu này đây? Hình như hắn căn bản không biết kỹ thuật của mình nát lắm.
Tui nhớ tới lời hắn kể về tình hình lúc tui say rượu lên giường, hiện tại cảm thấy mức độ đáng tin đã hạ thấp đến 0 phần trăm.
Sao tui có thể bị hắn làm ra nhiều lần như vậy được? Nói bậy!
Tui cảm thấy, chẳng sợ hắn hư đến sắp chết, tui cũng không có khả năng một lần!
Tui bỗng dưng run lên.
Yến Thâm dừng một chút: “Chỗ này?”
Tui lại run run, đầy đầu đều là ngốc: “…… Từ từ, từ từ.”
Hắn không nghe lời a! Hắn không đợi a!
Tại sao tui lại để hắn vô cửa chớ?
Tui đi trên đường ôm về một con cún hoang không tốt sao?
Cún hoang ăn không nhiều bằng hắn, cũng sẽ không cưỡi lên đầu tui!
Tui nắm chặt vải ga giường, tức tới mức nhỏ giọng ô ô.
135.
Không bao lâu, hắn duỗi tay xuống phía dưới sờ soạng một phen, thấp thấp cười hai tiếng.
Tui chôn ở gối đầu, làm bộ chính mình mù điếc: “Lúc nào thì ngủ?”
Yến Thâm nhìn thời gian: “Còn sớm, mới hơn 10 giờ.”
Tui gian nan động đậy ngón tay, ách giọng nói: “Chắc chắn là đồng hồ bị hư.”
Yến Thâm phụ họa: “Ân, có khi bây giờ mới 9 giờ thôi.”
Tui: “……”
Cam lộ lạnh.
Không biết xấu hổ.
Tới gần 12 giờ, tui rốt cuộc nằm về giường của tui.
Yến Thâm thay tui súc rửa lại mặc vào áo ngủ, sau đó xoay người đi dọn dẹp phòng cho khách đã thảm không nỡ nhìn.
Tui mê mê hoặc hoặc mà mở to mắt, cả người như bị tán giá mà nằm liệt trong chăn, ngay cả chuyện mở điều hòa cũng không có sức làm.
Chỗ kia đã được thoa thuốc nhưng vẫn có chút đau nhức, đây thực sự là nỗi sỉ nhục trong kiếp sống hẹn bắn pháo nhiều năm của tui.
Mắt tui vừa lật, chuẩn bị hôn mê.
Trước khi mất đi ý thức, tui cảm giác chỗ trống bên người bị trọng vật đè ép mà lõm xuống, bờ môi ấm áp dán lên trán tui.
Tui nhịn không được nâng tay lên, ôm lấy nguồn ấm áp kia.
136.
Lúc tỉnh lại, đầu óc tui như đang say xe.
Nhìn ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ, tui bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy.
Sau đó mặt tui nhíu lại, lại lần nữa nằm liệt trở về.
Cửa phòng bị đẩy ra, sắc mặt Yến Thâm cũng có chút khó coi, trong tay hắn bưng một chén cháo: “Hôm nay đừng đi làm, em nằm nghỉ đi.”
Tui không để ý tới hắn, xốc chăn lên, lại không ngờ chân vừa khuỵa, cả người lập tức ngồi quỳ trên mặt đất.
Yến Thâm đặt chén cháo lên bàn, khom lưng ôm tui về giường, thuận tiện nhét kín góc chăn.
Tui nâng nâng bắp chân bủn rủn, không dám tin: “…… Tôi bị anh làm tới mất nước?”
Yến Thâm đắp khăn lông ướt lên trán tui: “Em đang phát sốt, là anh sai.”
Tui thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, chỉ là phát sốt a.”
Yến Thâm như là một con cún lớn không được chủ nhân sờ đầu, cúi đầu xin lỗi: “…… Thực xin lỗi, sau này anh sẽ chú ý.”
Lời hắn nói quá thành khẩn, tui muốn cười, lại chỉ có thể cứng đờ mà giật khóe miệng: “Không cần đâu, anh lại xin lỗi tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ.”
Cảm mạo phát sốt với tui mà nói quá thường thấy.
Trước kia thường xuyên phải thức đêm đuổi kịp tiến độ, thường xuyên không kịp ăn cơm, thể chất suýt thì mất cân bằng.
Uống thuốc mấy hôm là xong, chuyện bé xé to làm gì.
137.
Yến Thâm xốc chăn lên, cũng tự mình chui vào.
Hắn choàng tay ôm tui, cầm chén cháo đút tui ăn từng muỗng một.
Tui rùng mình: “…… Anh không cần làm vậy đâu, ai không biết còn tưởng rằng tay tui bị gãy rồi ấy.”
Hắn không lên tiếng, cau mày, hình như tâm tình không tốt lắm, khăng khăng muốn đút tui ăn.
Tui liếc nhìn hắn, dứt khoát nằm đến càng thoải mái, há mồm nuốt xuống muỗng cháo hắn đưa qua.
Tui nhấm nháp: “Tự anh nấu?”
Yến Thâm ừ một tiếng: “Ngon chứ?”
Tui chép chép miệng: “Còn tạm, bỏ ít muối, không có vị gì.”
Yến Thâm sờ sờ cái mũi: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, khỏe lại rồi anh mang em đi ăn mao huyết vượng.”
Mao huyết vượng được a! Tui yêu nhất a!
Mắt tui tỏa sáng: “Nói rồi đấy, tôi muốn ăn ở quán thành bắc kia.”
Nói tới Giang Đô mao huyết vượng nhà ai làm tốt nhất, quán thành bắc là đứng đầu, hơn nữa quán của họ còn không nhận đặt hàng qua điện thoại.
Nhưng mà, cái đứa ung thư lười như tui là không có khả năng tự mình đi xếp hàng.
Tui nghĩ tới đây, lại thêm một câu: “Đến lúc đó anh phụ trách chiếm chỗ nha.”
Yến Thâm thổi thổi cháo cho nguội, lại đút tui một miếng: “Ừ.”
138.
Ăn xong cơm trưa sớm, tui lại nằm xuống, tính toán ngủ nướng.
Không biết có phải tại tối qua mệt mỏi quá hay không mà vừa nhắm mắt lại không bao lâu tui đã mất ý thức.
Một giấc này là ngủ tới trời tối, ngủ đến tui đầu váng mắt hoa.
Giữa chừng tui có tỉnh lại mấy lần, mơ hồ biết Yến Thâm giúp tui thay khăn lông, có một hai lần đi ra ngoài tiếp điện thoại, động tác đóng cửa đều cẩn thận nhẹ nhàng.
Trong phòng không bật đèn, tui lại không muốn nhúc nhích.
Yến Thâm đang ngồi ở trước bàn cạnh đầu giường, thấu kính ngược sáng.
Hắn nhìn màn hình hơi hơi nhíu mày, thần sắc nghiêm túc.
Ngẫu nhiên hắn sẽ giơ tay gõ bàn phím, thanh âm khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Tui trộm đánh giá dáng vẻ lúc hắn làm việc, lại nghĩ tới những chuyện hôm nay, nói không nên lời là tư vị gì.
Thử hỏi ai không thích hàng chất lượng tốt biết ôn nhu săn sóc chứ?
Sống một mình lâu như vậy rồi vẫn là đầu tiên có người không rời nửa bước mà chăm sóc tui.
Tui tránh ở trong chăn thở dài, xoa xoa đôi mắt giả vờ như mới tỉnh lại.
Lúc nhận ra tui đang động đậy, khóe mắt tui nhìn thấy Yến Thâm nhìn lại đây.
Câu đầu tiên mà hắn nói là: “Anh làm ồn em à?”
139.
Mỗi một đôi pháo hữu đều nên vạch ra một ranh giới giữa cả hai, nhưng mà tui và Yến Thâm không thể nghi ngờ là đã sớm vượt qua ranh giới này.
Tui tùy tay vuốt vuốt tóc, cảm thấy vì những lời này của hắn mà càng đau đầu.
Hắn bật đèn, ánh sáng đâm vào đôi mắt làm tui nhịn không được mà nhắm mắt lại.
Trong thời gian nhắm mắt ngắn ngủn, mềm mại môi lướt qua trán tui.
Nhưng mà đợi tui mở mắt ra, lại chỉ nhìn thấy Yến Thâm lùi người lại.
“Bớt sốt rồi.”
Tui tâm phiền ý loạn gật đầu: “Giấc ngủ thực sự là liều thuốc tốt …… Sao anh còn chưa về?”
Yến Thâm bắt lấy mắt kính, không đáp mà hỏi lại: “Muốn ăn cái gì?”
Tui càng bực, rốt cuộc thốt ra lời mà tui đã nghẹn lâu lắm: “Ông chủ Yến, sao anh lại đối xử tốt với tôi vậy? Chẳng lẽ là vì tôi cho anh làm hai lần à?”
Không đúng, tui không muốn nói những lời này.
Dù có nói, cũng không nên là giọng điệu này, ý của tui rõ ràng chỉ là muốn trêu đùa hắn một chút.
Có lẽ là tui bị sốt đến dại ra, hiện tại còn chưa kịp tỉnh táo.
Hắn chăm sóc tui cả ngày, công việc khẳng định tồn đọng rất nhiều, tui còn bởi vì chuyện này mà kéo dài tiến độ thiết kế biệt thự của hắn.
Tê…… Từ từ.
Lại nói, đầu sỏ gây tội làm tui bị sốt cũng là hắn mà.
Nghĩ vậy, tui có tức giận cũng đúng lý hợp tình chứ.
140.
Yến Thâm cau mày: “Em nói gì vậy?”
Ngữ khí của hắn không tốt, chọc đến tui bực mình: “Bị tôi nói trúng rồi, anh khó chịu? Là cảm thấy tui chặt hơn so với cái người bị anh làm nhiều lần, hay là cảm thấy chơi một thằng 1 rất có cảm giác thành công? Không phải anh ỷ vào chuyện tui đang làm việc cho anh nên không dám chọc anh sao? Anh chăm sóc tôi là xuất phát từ áy náy, hay là anh muốn chờ tui khỏe rồi lại làm tiếp?”
Tui vén chăn qua: “Muốn lựa lúc tui còn sốt lại đến một lần không?”
Lời nên nói hay không nên nói, tui đều phun hết ra, giống như không cần nghĩ trước vậy.
Yến Thâm hơi lớn giọng, hắn bỗng dưng cắt ngang lời tui: “Cố Thiên Tinh!”
Lúc mới gặp, hắn gọi tui là Cố tiên sinh, sau này hắn lại gọi tui là Tinh Tinh, đây vẫn là lần đầu tiên tui nghe hắn gọi tui cả tên lẫn họ.
Tui không nói, giương mắt nhìn hắn, trong đầu tất cả đều là thanh âm ong ong, cũng không biết có phải do bị hắn rống mà ra không.
Hai đứa đột nhiên cãi nhau, đột nhiên đến mức tui đã nhớ không nổi tại sao lại nói ra những lời khiến cả hai phải khó xử như vậy.
Rõ ràng bầu không khí lúc trước rất tốt.
Yến Thâm đứng ở trước mặt tui, đôi mắt kia như muốn toát ra lửa.
Mà tui cũng trực tiếp nhìn vào mắt hắn, muốn từ bên trong đó tìm một đáp án.
Nhưng về đáp án kia, tui cũng không biết chính tui muốn nó là cái gì.
Tay hắn rũ ở hai bên người, thanh âm rất thấp: “Nằm xuống.”
Tui theo bản năng rụt cổ: “…… Ờ.”
Đệt, đừng nói hắn thực sự muốn tới thêm phát nữa đi?
Sau đó người đứng chắn ánh sáng trước mặt tui xoay người, không quay đầu lại mà đi ra cửa phòng.
Tui hơi há mồm, muốn xin lỗi, cũng muốn ngăn lại hắn. Nhưng cuối cùng, tui vẫn là không nói gì, tui nghĩ hiện tại để hắn rời đi là thích hợp nhất.
Tui nghe thấy tiếng động thay giày ở chỗ huyền quan truyền đến, sau đó là tiếng ‘tích’ khi cửa lớn khép lại.
Thế giới an tĩnh.
Tui mệt mỏi nằm xuống, nâng lên cánh tay che lại đôi mắt, không nhúc nhích mà bắt đầu nằm thi.
**************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.