Luận Làm Thế Nào Để Chia Tay Đối Tượng 419 Trong Hòa Bình

Chương 11: Anh có thể hôn em không?




101.
Phải nói sao nhỉ.
Không hổ là phim được chấm 5.8 điểm.
Cả cái phòng chiếu phim to như vậy mà chỉ có hai người là tui và Yến Thâm.
Xem cái màn ảnh hay lắc lư này đi, lại xem kỹ thuật diễn xấu hổ kia đi.
Tui càng xem càng vui vẻ, nhịn không được vừa ăn bắp rang vừa cười vang.
Sao lại gọi là phim thanh xuân trứng đau hả?
Bởi vì cốt truyện này thật sự làm người ta đau trứng.
Nam chính và nữ chính vì hiểu lầm mà cãi nhau, nam chính uống say, kết quả lúc gọi điện thoại cho nữ chính để xin lỗi thì lại không cẩn thận bấm phải dãy số của cô bạn thân nữ chính.
Hai người ông nói gà bà nói vịt một hồi, cuối cùng nam chính tuyên bố: Em không tới anh liền nhảy lầu!
Vì thế cô bạn thân gọi điện thoại cho nữ chính, nhưng nữ chính vẫn còn giận dỗi, di động tắt máy.
Cô bạn thân không còn cách nào khác nên đi tìm nam chính, kết quả lại bị nam chính đang say rượu cưỡng ép trên sân thượng.
Vừa làm vừa gọi tên nữ chính.
Mà cô bạn thân lại ôm lấy bả vai nam chính, vừa yên lặng rơi lệ, vừa đóng góp một viên gạch cho tình yêu của bạn thân: Em tha thứ cho anh, em không giận anh nữa, chúng ta hòa giải thôi.
Xem tới đoạn này tui nhịn không được mà vỗ tay.
Dựa theo trình độ cẩu huyết này, nam chính vô cùng có khả năng một phát nhập hồn, mở ra kim sắc truyền thuyết.
Bộ phim này có thể được duyệt cũng thật không dễ dàng, chỉ 5.8 quá đáng tiếc.
102.
Tui đang dư vị cốt truyện trước mắt, bỗng nhiên thầm giật mình.
Tui nhớ lại lúc tui và Yến Thâm làm lần đầu tiên, có khi nào tui cũng lầm hắn thành Đồ Trần không?
Có khi nào tui vừa làm vừa gọi tên Đồ Trần không?
Tui càng nghĩ càng cảm thấy không ổn nên không ngừng liếc sang người ngồi bên cạnh, muốn nhìn ra chút gì đấy trên gương mặt hắn.
Yến Thâm đưa ly hồng trà cầm trong tay sang: “Muốn uống?”
Tui lắc đầu, lập tức thu hồi tầm mắt.
Tui nghĩ, ở trên giường chơi chơi mà thôi, tui gọi tên ai thì liên quan gì tới hắn.
Tui cho rằng cứ nghĩ như vậy thì sẽ thoải mái, nhưng mà tui lại càng thấy không yên lòng.
Cuối cùng, nửa bộ phim còn lại tui cũng không biết là diễn cái gì, sau đó bị Yến Thâm nắm tay rời khỏi phòng chiếu phim cũng vẫn còn mơ mơ màng màng.
103.
Không được.
Tui cảm thấy nếu hôm nay không biết được đáp án của chuyện này thì tối nay tui sẽ ngủ không yên.
Tui gẩy gẩy bột rong biển trên viên bạch tuộc nướng, suy nghĩ nên hỏi như thế nào mới trông tự nhiên nhất.
Đợi đến khi xe dừng dưới lầu tiểu khu rồi tui mới nghĩ ra một biện pháp có vẻ khá ổn.
Vì vậy tui mở miệng: “Ông chủ Yến, tôi chưa từng làm chuyện đấy lúc say rượu, không biết lúc tôi say có làm cái gì… kỳ lạ không?”
Ví dụ như gọi tên ai khác?
Yến Thâm nghe xong câu hỏi của tui, rút ra chìa khóa xe, biểu tình có chút một lời khó nói hết.
Tui xem dáng vẻ này của hắn, trong lòng lộp bộp một tiếng.
…… Chắc không phải thực sự có cái gì kỳ quặc mà ngay cả chính tui cũng không biết đấy chứ?
104.
Hơn 5 giờ chiều, trời cũng đã tối sầm, nhưng đèn trong tiểu khu vẫn chưa sáng lên.
Hiện tại, chìa khóa xe đã bị rút ra, tui cũng chỉ có thể vừa nhìn vừa phân tích biểu tình của Yến Thâm.
Tui cảm thấy, ngày hôm đó hẳn là đã xảy ra chuyện gì.
Tui hắng giọng, uyển chuyển dò hỏi: “Tối hôm đó, tôi làm cái gì à?”
Yến Thâm hơi há mồm, lại nhắm lại.
Hắn lại há mồm rồi lại nhắm lại.
Tui nhìn mà muốn vò đầu bứt tai, gấp đến hoảng.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, đến lúc tui nhịn không được muốn nhảy dựng lên truy hỏi lại lần nữa, Yến Thâm cuối cùng cũng mở miệng.
“Cũng không có gì, chẳng qua…… em lúc đó…… ở trên giường… nói rất nhiều.”
105.
Không biết có phải vì không quá quen thân hay không mà Yến Thâm thường không nói nhiều lắm.
Nhưng đường đường là một ông chủ lớn, nói chuyện hẳn là sẽ không lắp bắp chứ.
Dáng vẻ ấp a ấp úng giống như bây giờ, tui càng chưa thấy qua.
Tựa như mỗi một chữ thốt ra đều vô cùng gian nan.
Tay tui túm túm vải quần của mình: “Tôi nói cái gì vậy? Mắng anh à?”
Nếu nói nhiều, rất có thể là mắng hắn kỹ thuật kém muốn chết.
Hắn lại cau mày, tự mình hít sâu một hơi.
Tui hận không thể lột miệng hắn ra, bảo hắn nhanh nhanh nói ra hết đi.
Yến Thâm chần chờ: “Thật muốn biết?”
Tui gật đầu: “Nói đi, tôi thừa nhận được.”
Hắn lại hít sâu một hơi: “Em nói rất nhiều câu thô tục.”
……
Ồ.
Đồ bỏ này, chưa hiểu việc đời gì hết.
Trên giường nói dirty talk không phải là chuyện rất bình thường sao?
106.
Sau đó, Yến Thâm kể lại cho tui nghe những lời mà tui nói…… cùng với chuyện tui đã làm.
Đơn giản là hắn cầm bôi trơn, tui lại một chân đá bay cái tuýp ấy đi, còn tách chân của mình ra hỏi hắn có phải tui không đủ x không.
Lại hoặc là tui hiếu thắng tự mình ngồi lên trên, sau đó vừa khóc cha gọi mẹ vừa oán trách hắn không làm chuẩn bị.
Cuối cùng tui thực tủy biết vị, tui vừa tự mình động, vừa hỏi hắn tui có làm hắn thấy sướng hay không, lại ngại hắn chưa ăn cơm nên không dùng sức.
Nghe tới chỗ này, tui rốt cuộc đầu hàng che mặt lại: “Được rồi, tôi biết rồi, anh đừng nói nữa.”
6 giờ đúng, đèn đường phía trước lách tách sáng.
Tui xuyên thấu qua kẽ hở ngón tay nhìn Yến Thâm.
Tai hắn đỏ bừng, vì khẩn trương mà không ngừng nhấp miệng, môi cũng đỏ rực.
Tim tui đập hơi nhanh, lập tức đè lại ngực của mình.
Tui thầm phỉ nhổ chính mình là đồ nhan cẩu, dễ dàng mà bị địch nhân mê hoặc.
Mà hắn lại hơi hơi thở gấp, rướn người sang nhỏ giọng hỏi tui.
“Tinh Tinh, anh có thể hôn em không?”
107.
Tui không mở miệng, hắn cũng không nhúc nhích.
Gương mặt kia chỉ cách tui khoảng 2 cm, mi mắt hơi rũ, như đang đợi tui trả lời.
Cánh mũi hắn phả ra nhiệt khí không ngừng phất qua lông tơ trên mặt tui, trong lúc nhất thời có chút ngứa.
Tui duỗi tay gãi gãi mặt.
Sau đó học theo dáng vẻ lúc trước của hắn, vòng lấy cổ hắn, đẩy hắn về phía tui.
Mà tui lại thuận theo nghiêng nghiêng đầu, môi hắn thật mạnh dừng ở trên mặt tui.
Yến Thâm dán tui, cứ như vậy sửng sốt vài giây.
Tui cười lớn đẩy ra cửa xe, nhanh như chớp lẻn vào hành lang, hướng hắn vẫy tay: “Ông chủ Yến, cảm ơn đưa tôi về nhà, ngày mai tôi sẽ không đến trễ.”
Tui thấy hắn dùng đầu ngón tay ấn lên môi chính mình, ngồi tại chỗ bật cười lên.
Trò đùa dai thành công, tâm tình tui rất tốt, quét thẻ ấn thang máy.
Vào cửa nhà, tui cởi giày, chạy đến ban công phòng khách nhìn xuống dưới.
Xe đã biến mất, cùng lúc đó tui nhận được một tin nhắn.
Ông chủ Yến: Nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai anh tới đón em.
108.
Tui không trả lời tin nhắn, ném di động sang bên đi làm tô mì, thuận tiện rửa sạch chén đĩa hồi sáng.
Trước khi rửa chén, tui cũng không quên tháo ra nút tay áo đặt lên tủ đầu giường.
Nút tay áo này có đế làm bằng đá đen, mặt trên nạm một đóa hoa hồng vàng điểm xuyết những viên mã não trắng, là quà tốt nghiệp năm ấy Đồ Trần gửi cho tui.
Tui ngây người nhìn ngăn kéo, ngón tay vòng qua gáy, cởi xuống vòng dây ngọc nhân duyên.
Dọn dẹp xong, tui đột nhiên nhớ lại một chuyện, xoay người đẩy ra cửa phòng cho khách.
Trên sàn nhà quả nhiên để lại một hộp máy chơi game.
Lúc ấy Đồ Trần nói sẽ mua máy chơi game cho tui, làm tui rất vui vẻ.
Nhưng hiện tại, tui lại nghi hoặc nhiều hơn vui sướng, vừa mở hộp vừa cảm thấy kỳ quặc.
Máy chơi game này…
Không phải hắn đã đưa cho tui một cái hồi năm ngoái rồi sao?
109.
Tui tay trái một cái máy chơi game, tay phải một cái máy chơi game.
Tỉ mỉ so sáng hai bên giống nhau như đúc, ngoại trừ một cái còn mới, một cái rõ ràng có dấu vết đã sử dụng rồi.
Tui ngốc, nghĩ thầm Đồ Trần vứt trí nhớ cho cẩu ăn rồi hay sao mà lại mua cho tui hai cái giống y nhau, thế là thế nào?
Nhưng mà tui lại suy nghĩ, tiểu tử này không hay chơi game, có lẽ năm trước thuận tay mua một bộ, năm nay cũng thuận tay mua một bộ, căn bản không nhớ là đã tặng rồi.
Tui chép chép miệng, bỏ cái máy mới vào hộp rồi nhét vào ngăn tủ trong thư phòng.
Sáng mai có hẹn 9 giờ đến biệt thự của Yến Thâm, tui đặt chuông báo 7 giờ rưỡi.
Ai, cuối tuần tốt đẹp như vậy tui lại không ngủ được một giấc lười biếng nào hết.
Ờ, đúng, Yến Thâm nói hắn muốn tới đón tui.
Tui ngâm mình trong bồn tắm, cân nhắc nên nhắn tin trả lời hắn.
Tui: Quá phiền toái, không cần đi.
Yến Thâm trả lời rất nhanh: Không phiền toái.
Tui: Sao lại không phiền toái, tôi tự lái xe qua là được rồi.
Yến Thâm trả lời: Em bị say xe, nếu buổi sáng không thoải mái, cả ngày sẽ thấy khó chịu đấy. Ngoan ngoãn, ở nhà chờ anh.
Tui hết chỗ nói rồi.
Tui cầm di động, cuối cùng vẫn là thở dài.
Tui: Vậy tôi mời anh ăn sáng.
Ông chủ Yến: Ừ, hôn.
Tui: … Không hôn.
Hôn mẹ anh.
Tức quá.
110.
Đóng phần mềm nhắn tin, tui thuận tay mở ra diễn đàn.
Giữa trưa phát thiệp, hiện tại cũng nên có người trả lời lại nhỉ.
Tui nhẹ nhàng ấn vào, lướt bình luận từ trên xuống dưới.
[sakaka]: Muốn hẹn không lâu chủ?
[ nụ hoa đãi phóng tiểu cúc non ]: Con sông lớn của tui lại mất đi một anh 1 sao? Hu hu hu.
[ vương giả vịt ]: Lâu chủ xuất sắc, biện pháp tốt nhất chính là cùng bạn trai hắn HE, để tra nam độc thân đi thôi.
[ gật đầu muốn thêm bạn tốt thâm giao ]: Nếu A là 1 vậy thì bạn trai hắn chính là 0 rồi? Hiện tại lâu chủ biến thành 0, vậy cũng đâu làm được bạn trai hắn, chẳng lẽ phải dẩu mông với nhau sao?
[ ca ca ta có thể ]: Đầu năm nay 1 cũng muốn đoạt người với tiểu 0 tụi tui sao!? Ủy khuất.
Cái đệt, gì mà vớ vẩn thế này.
Diễn đàn thật không đáng tin cậy.
Tui mặt vô biểu tình mà nhìn mấy cái ID quen thuộc, đều là của mấy em trong quán bar hết.
Ha hả.
Tui tắt điện thoại, bắt đầu cười lạnh.
Chờ tuần sau tui nghỉ rồi tui sẽ làm cho mấy người biết, rốt cuộc là tui có khả năng cỡ nào.
***************
Yến Thâm: Mặt bạn trai đỏ thật, khẳng định là em ý thẹn thùng owo
Cố Thiên Tinh: Là bị chọc tức, cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.