Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 93: Sống ở cửa đối diện là ai




“Cậu nói cái gì, Kỳ Yến rời khỏi đế đô? Cậu ta đi đâu vậy?” Người đàn ông mặc tây trang đen nghe được cấp dưới báo cáo, phổi cũng suýt chút nữa tức đến nổ.
Trước đó sau khi bọn họ tập kích vài huyền thuật sư trẻ tuổi, bộ ngành liên quan liền bảo vệ mấy sư môn huyền thuật đó thực tốt, nói họ xem những huyền thuật sư đó thành bảo vật quý hiếm mà bảo vệ cũng không đủ. Hiện tại bọn họ thật vất vả tra được hành tung của một đại sư tương đối có tiền đồ trong giới thuật sĩ trẻ tuổi, hơn nữa còn lập ra kế hoạch tập kích nhằm vào cậu ta, kết quả đối tượng tập kích lại vỗ vỗ mông đi mất!
Là người này vận khí quá tốt, hay là bọn họ quá xui xẻo?
“Đi đâu hả?”
“Không biết, sau khi cậu ta đi ra từ Sầm gia, vẫn luôn chạy tới sân bay, có tới mấy chiếc xe nấp từ một nơi bí mật gần đó bảo vệ xe cậu ta, có vài chiếc là người của tiểu tổ đặc biệt, có vài chiếc là bảo tiêu tư nhân của Sầm gia, người của chúng ta không dám theo sau.”
“Mẹ, ” nam tây trang không cam lòng mắng một câu, “Người này là tuổi mèo sao?”
Vận khí tốt như vậy, mỗi lần bọn họ muốn làm chút gì đó, chỉ thiếu một chút nữa là có thể thành công.
Nhưng chính là một chút này, làm cho trong lòng bọn họ nghẹn khuất thật lâu.
“Tra, bảo người đi hack hệ thống công ty hàng không, tìm ra tư liệu hành khách.”
Mọi người im lặng.
Ở trong cảnh nội Hoa Hạ phá được hệ thống của công ty hàng không, đây là tưởng Hoa Hạ không có hacker hay là như thế nào? Đây cũng không phải quay phim hacker, tùy tùy tiện tiện chơi cái trò đó, là muốn bị bắt đi uống trà sao?
Có một đội trưởng heo như vậy, bọn họ cảm thấy lòng mệt chết đi.
“Sao mấy người đều không nói lời nào?!”
“Đội trưởng, ngài là đang giỡn hay sao?” Một vị dũng sĩ đứng ra hỏi.
“Ai nói giỡn với mấy người.” Đội trưởng tức giận vỗ bàn, “Mấy người tới tới lui lui gây sức ép lâu như vậy, cả ngày nghĩ biện pháp này, biện pháp nọ, kết quả ngay cả căn cơ người ta cũng không tổn thương tới, tôi đâu còn có tâm tình nói giỡn với mấy người!”
Không, bọn tôi thà rằng anh đang nói giỡn.
Không biết vì sao, nội tâm bọn họ lại cảm thấy tuyệt vọng, khó hiểu mà có loại cảm giác xót xa như mình là nhân vật phản diện pháo hôi.
Mã Tùng ngồi ở trong căn phòng trống rỗng, ngơ ngác nhìn ảnh chụp trên tường xuất thần.
Hình là mấy ngày hôm trước chụp, hắn, vị hôn thê còn có ba mẹ hắn đều ở đó, chụp một tấm hình thật đẹp. Trên hình tất cả mọi người đều đang cười, ngay cả con chó hắn nuôi, cũng ở trước màn ảnh lè lưỡi bán manh, khi đó mẹ hắn còn nói, tấm ảnh này có thể lấy làm ảnh gia đình, treo trên tường phòng khách, nhất định có thể khiến không ít người hâm mộ.
Lúc trước hắn có bao nhiêu hạnh phúc, hiện tại hắn liền có bấy nhiêu đau khổ.
Cầm lấy rượu trên bàn uống một hớp lớn, Mã Tùng ôm đầu khóc rống lên, toàn bộ phòng ở trừ tiếng khóc của hắn ra, lại không có một chút tiếng vang.
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu!”
Một nhóc con lông xù ấm áp dễ chịu nhích lại gần, duỗi đầu lưỡi liếm liếm trên cánh tay hắn. Mã Tùng ngẩng đầu, nhìn thấy chó cưng vẫy đuôi với mình, ợ một hơi rượu, ôm chó tiếp tục khóc. Đuôi chó nhỏ quét quét, liền ngoan ngoãn không động đậy, tùy ý chủ nhân ôm nó làm nũng.
Đột nhiên, lỗ tai nó dựng đứng lên, bên ngoài có người!
“Tiền Tiền, cậu xác định là nơi này hả?” Vương Hàng nhìn cánh cửa dán chữ phúc, quay đầu lại nhìn cửa đối diện, nhìn thấy trên cửa nhà đó treo một cái gương đồng nhỏ, cái gương đồng đó cũng không biết là đồ từ lúc nào, thoạt nhìn mờ mịt phủ bụi, hắn theo bản năng liền không quá thích cái này.
“Tiền Tiền, đó là cái gì?” Vương Hàng chỉ chỉ mặt gương đồng kia, nhỏ giọng nói, “Thoạt nhìn quái quái.”
“Đó là kính trừ tà, ” Kỳ Yến nhìn cái gương này, sắc mặt không tốt lắm, “Thật lâu trước kia, lúc mọi người phát hiện vận thế trong nhà không tốt lắm, liền cho là dính tà vật. Cho nên sẽ có người treo một cái gương trước sau cửa sổ, trừ tà trấn trạch.”
“Nhưng mà cái gương này đối diện nhà lão đại, không phải là đuổi tà vật sang nhà lão đại sao?” Vương Hàng cảm thấy nhà này làm việc rất tổn hại, mặc kệ việc này linh hay không linh, nhưng mà đối diện gương với cửa nhà người khác, chung quy không tốt lắm.
“Đúng vậy, ” Kỳ Yến cười lạnh một tiếng, “Có lẽ là người nhà này không biết quy củ, hoặc có lẽ là bọn họ cố ý.”
Nghe thế, Vương Hàng rùng mình, càng cảm thấy cái gương đồng này quái dị.
“Lão tam, lão tứ?” Mã Tùng đẩy cửa ra, khi nhìn thấy hai người ở cửa, cả người còn có chút mơ hồ.
“Gâu gâu gâu.” Chó nhỏ vây quanh Kỳ Yến và Vương Hàng chạy hai vòng, thỉnh thoảng đi ngửi hương vị trên người bọn họ, thấy chủ nhân nhà mình đón hai người xa lạ này vào cửa, nó liền thành thành thật thật vào nhà, không kêu to với hai người nữa.
Kỳ Yến vừa vào cửa đã ngửi được trong phòng nồng đậm mùi rượu, cùng với sát khí vẫn chưa hoàn toàn tán đi. Cậu vẻ mặt bình tĩnh kéo bức màn phòng khách ra, mở cửa sổ, để không khí tươi mới bên ngoài tiến vào, sau đó mới xoay người nói với lão đại, “Lão đại, cậu uống bao nhiêu?”
Mã Tùng lắc lắc đầu, lau gương mặt râu ria xồm xàm một phen: “Hai người anh em, lần này thật sự là xin lỗi, khiến các cậu chạy một chuyến xa thật xa.”
Kỳ Yến và Vương Hàng đều không nói, chỉ vươn tay vỗ vỗ vai hắn, cùng hắn ngồi trong phòng khách tràn đầy hơi rượu, sau đó cùng hắn uống rượu.
Kỳ Yến không thích uống rượu, cảm thấy thứ này hương vị không tốt còn hỏng việc, nhưng mà lúc này, ngoại trừ cùng lão đại uống một bữa, cái gì cậu cũng không làm được. Chẳng qua trước đó, cậu dùng di động gọi một ít đồ ăn dưỡng dạ dày nhắm rượu và canh bổ.
Một bên uống rượu, một bên ăn canh, ba tên đàn ông ôm nhau khóc một hồi, say khướt sống qua buổi đêm khó có thể chịu đựng này.
Ngày hôm sau ba người thức dậy rất muộn, có thể là bởi vì khóc một hồi, vẻ mặt lão đại tuy rằng vẫn rất suy sụp, nhưng mà trong đôi mắt cuối cùng cũng có một chút sinh khí. Nhìn thấy hắn như vậy, ở trong lòng Kỳ Yến và Vương Hàng thở phào một hơi, ba người chen ở trong WC đánh răng, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, bỗng nhiên lại tìm được cảm giác lúc mới vừa quen biết.
“Cám ơn các cậu, ” Mã Tùng cảm thấy mình thật bất hạnh, lại cảm thấy mình thực may mắn, ít nhất vào lúc hắn khó qua được nhất, có anh em nguyện ý ở bên hắn.
Di thể cha mẹ Mã Tùng còn đặt trên linh đường, linh đường là Mã Tùng thuê ở công ty mai táng, giá cả vô cùng đắt, nhưng mà Mã Tùng lại luyến tiếc cha mẹ chịu một chút uất ức. Ba người chạy tới linh đường, dâng hương cho hai ông bà, sau khi dập đầu, mới lui ra.
“Mã Tùng!”
Một người phụ nữ trung niên dẫn theo mười mấy người lại đây, bà một phát bắt được áo Mã Tùng liền khóc thét lên: “Cậu trả con gái cho tôi! Cậu trả đây!”
Mấy người phụ nữ vây quanh Mã Tùng vừa đấm vừa đá, mà hắn giống như mất đi năng lực phản kháng, tùy ý bọn họ xem hắn là bao cát đẩy đến đẩy đi, Vương Hàng nhìn không được, muốn xông lên kéo mấy người phụ nữ này ra, nhưng lại bị Kỳ Yến ngăn cản.
“Bọn họ là người nhà của vị hôn thê lão đại.” Kỳ Yến nhìn hai ông bà vẻ mặt tiều tụy, tâm tình vô cùng phức tạp.
“Nhưng mà lão đại cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy, hiện tại bọn họ vừa đánh vừa mắng lão đại thì tính là cái gì?” Vương Hàng tuổi trẻ khí thịnh, không thể nhìn anh em tốt của mình oan ức như vậy, “Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn lão đại bị oan ức ư.”
“Tớ biết lão đại vô tội, trên thực tế trong lòng cặp cha mẹ này cũng hiểu, bọn họ chỉ là không qua được cái rãnh trong lòng, mới có thể đem oán hận chuyển dời lên trên người lão đại, ” Kỳ Yến dời đi tầm mắt, không muốn nhìn trò khôi hài này, “Huống chi, có lẽ những người này ầm ĩ một hồi như vậy, trong lòng lão đại sẽ dễ chịu một chút.”
Có đôi khi tình cảm con người là không có đạo lý, rõ ràng đôi cha mẹ này biết, việc này không có bất cứ quan hệ nào với lão đại, nhưng mà bọn họ không tiếp thu được việc con gái chết đi, sẽ nhịn không được nghĩ, nếu không phải con gái ở bên Mã Tùng, con gái sẽ không ngồi trên chiếc xe kia, cũng càng không mất đi tính mạng, hết thảy việc này trách ai?
Trách ông trời, hay là trách tài xế không tuân thủ quy tắc lái xe?
Tài xế đã bị cảnh sát mang đi, người duy nhất bọn họ còn có thể trách, cũng chỉ có lão đại.
Đạo lý là đạo lý này, nhưng mà cậu lại không thể mắt mở trừng trừng nhìn lão đại bị đánh, cho nên Kỳ Yến vẫn là vọt vào trong đám người. Vương Hàng đã sớm gấp đến độ giơ chân thấy Kỳ Yến vọt vào đám người, cũng vội vàng đi theo.
“Chú dì, xin mọi người bình tĩnh một chút, ” Kỳ Yến ngăn ở trước mặt Mã Tùng, cánh tay không biết bị ai nhéo một chút, đau đến mức cậu hít một hơi khí lạnh, “Cháu biết mọi người đau lòng con mình, cháu cũng hiểu tâm tình mọi người, ngay cả anh cháu cũng hiểu. Mọi người nhìn từ đầu đến hiện tại, anh của cháu có đánh trả một lần nào không?”
Gia trưởng nhà gái thấy có hai người trẻ tuổi không quen biết xông lại đây, không chỉ không đánh lại, còn ôn tồn hoà nhã nói chuyện với bọn họ, cũng ngại ngùng tiếp tục động thủ, mọi người nhìn thoáng qua nhau, thấy cha của cô gái gật đầu, liền lui về phía sau một bước.
“Chú dì, cháu họ Kỳ, gọi cháu tiểu Kỳ là được.” Tục ngữ nói vươn tay không đánh người mặt cười, Kỳ Yến mang gương mặt khiến người lớn yêu thích, vừa cười vừa lấy lòng với cha mẹ nhà gái, khiến lời khó nghe trong miệng đôi cha mẹ này cũng không có cơ hội nói ra.
“Phát sinh chuyện như vậy, cháu nghĩ tất cả mọi người ở đây đều thực khổ sở. Trên thực tế, nếu không phải bởi vì cháu và bạn ngày hôm qua đúng lúc đuổi tới, anh Tùng đại khái đã say chết ở trong nhà, ” Kỳ Yến bình tĩnh khom người với những trưởng bối đó, “Cháu biết mọi người thực khó tiếp thu, cũng không muốn tiếp thu loại chuyện này, nhưng mà cháu khẩn cầu mọi người, mọi người oán hắn, hận hắn, muốn đánh hắn hết giận, tâm tình như vậy cháu hiểu, nhưng xin mọi người đừng làm như vậy trước linh đường bác trai bác gái, bởi vì…” Kỳ Yến quay đầu lại nhìn về phía linh đường, “Bởi vì bọn họ cũng là cha mẹ, khẳng định luyến tiếc con của mình một mình ở lại thế giới này, còn bị người ta trách cứ đánh chửi như thế.”
Mẹ của cô gái bỗng nhiên ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, trong miệng không ngừng gọi nhũ danh con gái, chỉ là lúc này bà không mắng Mã Tùng, cũng không oán ai, nhưng mà tiếng khóc một tiếng bi thương hơn một tiếng, so với bất luận lời quở trách nào đều khiến người ta khó chịu hơn.
“Cậu nhóc, ” cha cô gái run run rẩy rẩy đưa tay lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, khi lấy bật lửa ra muốn châm thuốc, ngẩng đầu nhìn linh đường, lại run rẩy đưa tay bỏ điếu thuốc trở về. Trên gương mặt tiều tụy tang thương của ông tràn đầy mệt mỏi và bi thương, “Niếp Niếp nhà chúng tôi tốt như vậy, sao lại gặp chuyện thế này chứ?”
Kỳ Yến im lặng không nói gì, có điều người cha này cũng không tính toán nghe đáp án của Kỳ Yến, ông nhìn nhìn vợ ngồi xổm dưới đất khóc rống, lại nhìn nhìn Mã Tùng bị bọn họ đánh đến khóe miệng chảy máu, lau nước mắt, vươn tay nâng vợ dưới đất dậy, cùng với những thân thích khác, tập tễnh rời khỏi nơi này.
Có lẽ bọn họ sẽ không đến tìm Mã Tùng gây phiền toái nữa, nhưng mà cả đời cũng không muốn phải nhìn thấy hắn.
Kỳ Yến và Vương Hàng mua thuốc Vân Nam xoa cho lão đại, thân thích nhà gái tuy rằng phẫn nộ, nhưng coi như có chừng mực, không có đánh chỗ yếu hại, cho nên lão đại chỉ bị một ít thương tích ngoài da.
Kỳ Yến nhịn nhịn, rốt cuộc đem nghi vấn trong lòng nói ra miệng: “Lão đại, sống ở đối diện cửa nhà cậu là ai vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.